Chương 204 - Kết thúc trận chiến
Đây là nơi tận cùng trong hang kiến.
Con đường phía trước dẫn tới một căn phòng có trần hang cực kỳ rộng.
Sáu con kiến xuất hiện.
Rồi một con khác có kích thước cơ thể lớn hơn hết thảy ló dạng, đứng ở giữa.
Không thể nhầm lẫn được.
Đó là kiến chúa.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến chúa quỷ đỏ (Queen Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 43/70
HP: 496/496
MP: 184/184
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Kiểm tra xác nhận điều đó.
Bà ta vẫn còn toàn bộ MP.
Kiến chúa có ma thuật hồi phục diện rộng, nhưng chỉ còn lại sáu con trong tổ nên không gây nên vấn đề lớn.
Lại càng không thể di chuyển linh hoạt với cái bụng bầu như vậy.
Mấy bà chị này rõ không phải dùng để tham chiến rồi.
Ma thuật hồi phục diện rộng của bà ta có vai trò hỗ trợ đám lính rất tốt.
“Kucha!” “Kuchaa!” “Kucha!”
Bên đó hô hào với chúng tôi dữ tợn.
Nhưng chẳng một con nào lao tới.
Có lẽ chúng biết không có cơ hội chiến thắng nào với hai mươi con kiến đằng sau tôi.
Chờ đợi chẳng có tác dụng gì, phía bên kia cũng không có động tĩnh, làm bầu không khí thật khó thở.
Tôi xoay lại thấy kiến chỉ huy đang cau có với mình.
Hẳn đang hối thúc tôi đây.
「Ta hiểu. Thế đây là nhóm của CÔ Ả. Ta đã định tiến hành kế hoạch sớm, nhưng vẫn chậm chân hơn. Thật không may khi lại trì hoãn cơ hội giành chiến thắng lớn như vậy. Nghĩ rằng cô ta sẽ rời đi lặng lẽ, nhưng ta quả thật rất ấn tượng khi có thể thu phục một con rồng về phía của mình thế kia」
Bà ta bày tỏ qua 〖Thần giao cách cảm〗 rồi lắc đầu.
...Ồ không, tôi nghĩ chỉ do trùng hợp thôi.
Thế ra bà ấy thật sự đã có ý định di tản.
「Hãy nhắn lại chiến thắng này… đã là của cô ta」
Kiến chúa tuyên bố bại trận.
Những con kiến xung quanh bảo vệ nữ hoàng cũng hạ đầu xuống khập khiễng.
“Kucha.”
Ai đấy chọc vào lưng tôi, thế nên quay lại thì nhìn thấy kiến chỉ huy.
Có gì đó sai sai.
Tất cả những người còn lại đã rút về lối ra.
Thế này là sao?
Đúng thật là tôi có thể chấp hết được nhưng… có cần phải né ra xa dữ dzậy không…
“Kucha!” “Kuchaa!” “Kuchaa!”
Gần như mọi người gọi tôi, kể cả kiến chỉ huy.
Gì mà phải vội vàng lên thế?
“Kucha!”
Sáu con kiến vây quanh nữ hoàng đồng loạt hô lên.
Căn phòng lớn bắt đầu rung lắc dữ dội.
Kiến chỉ huy nhanh chóng chạy biến đi theo nhóm.
Hở? Cái quái gì đang diễn ra?!
“Pefu pefu!”
Thỏ banh tán liên hồi vào cái đầu rỗng tuếch của tôi.
Tôi mới nhận ra kiến chúa muốn tung đòn tự sát và kéo sập toàn bộ căn phòng cùng với bà ta.
Những phần đất màu đỏ tạo ra từ 〖Đất sét〗 hỗ trợ cho quá trình xói lở.
Trong tình hình này mà tôi còn cố tham lam là bị chôn sống mất.
Thật không may khi phải từ bỏ điểm kinh nghiệm từ kiến chúa và đám còn lại.
Tôi quay đi và bám theo sau kiến chỉ huy.
Thế nhưng cô bạn vẫn nhìn lại.
Hey! Thôi đi! Cô đang ảnh hưởng lối đi của tôi đấy!
“Gaa!”
Cô ấy rú lên, một tia sáng màu đen bất chợt xuất hiện chiếu vào kiến chúa.
Nó cuộn xung quanh đầu bà ta rồi phân tán.
【Đã thu được 688 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 688 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 55 lên 57】
Ốh! Vừa rồi là 〖Chết chóc〗hả?
Nhanh trí đấy!
Vì nữ hoàng đã chấp nhận cái chết nên chiêu đó dễ dàng thực hiện!
【Cấp độ Danh hiệu 〖Vua hèn hạ〗đã tăng từ 6 lên 7】
Ờ, tất nhiên.
Sao cũng được.
Thật ra tôi cảm thấy thật vô nghĩa khi bận tâm tới những Danh hiệu như vậy.
Tôi bật đà và bay tầm thấp ra khỏi căn phòng lớn.
Nền đất lỏng lẻo cũng đã đổ vỡ.
Tôi tưởng quá trình phá hủy sẽ ảnh hưởng luôn cả hành lang, nhưng xem ra mọi thứ vẫn ổn.
Sau đó tôi chỉ đơn giản bước ra theo con đường mình đã vào.
Rồi ngày mai tôi sẽ đối đầu với tên anh hùng bằng cấp độ hiện tại.
Nói thật chứ tôi vẫn còn chút lo lắng.
Chỉ số của tôi đã tốt rồi, nhưng có rất nhiều thường dân tại Harenae.
Giao chiến ở đó liệu có sao không?
Không chỉ có khả năng họ còn ủng hộ hắn.
Hơn nữa, tôi không thể hình dung nổi nếu sự việc nhắm vào Adofu.
Chắc sẽ đảm bảo hơn khi để ông ấy ngoài cuộc…
“Kucha!” “Ku-cha!”
“Kuchaa!”
Nghe thấy tiếng đàn kiến rộn ràng, tôi ngẩng lên.
Chúng đang vác những túi dài màu đỏ trên lưng.
Hử? Mấy cô cậu này đang làm gì đây?
Không phải thức ăn.
Chẳng lẽ là mấy cái kén?
Tôi đến ngay chỗ kiến chỉ huy.
Chờ mị vài phát.
Mọi người làm gì thế?
“Pefu?”
「Kia là?」
“Kucha”
Một cách bình tĩnh, kiến chỉ huy đáp.
「Mang về, nuôi dưỡng」
À hiểu rồi.
Thật tốt bụng.
Chúng sẽ chết nếu để bơ vơ lại nơi đây.
Sẽ hay hơn nếu như thế này.
Tôi còn có nhiều vấn đề khác cần phải giải quyết, nên không muốn gây trở ngại nữa.
Để bầy kiến làm công việc của chính họ vậy.
「Nếu có thể, giúp đi」
U-Ui giời.
Nhờ có nữ hoàng mà tôi đã thu được khá nhiều điểm kinh nghiệm, cho nên không ngại nếu cho mượn một tay…
Thấy mình cứ như đồng lõa vụ bắt cóc vậy.