Chương 592 – Khứu giác của Aro
Khi xác nhận khu vực quanh đây đã an toàn bằng 〖Cảm quan〗, tôi hạ hai đầu 〖Ouroboros〗 xuống đất và há miệng ra.
「Xong rồi. Hai người bước ra đi」
Tôi gọi Aro và Mộc quái đang trốn ở trong miệng.
「...May là sếp vẫn bình an」
Ở hình thái tinh linh, Mộc quái bò ra ngoài, trượt xuống lưỡi của tôi.
Đương nhiên nó dính đầy dãi.
「Vất vả cho sếp quá… Không ngờ lại gặp phải một con quái như thế…」
M- Mày cũng chịu khổ rồi.
Thông cảm nhé.
Thời điểm đó thật sự chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tôi không ngờ cả nhóm lại chạm mặt với một đối thủ hạng L cấp tối đa.
Tôi đã tự mãn tin rằng mình đối phó được với bất kỳ hạng A+ nào.
Biết những mối nguy tương tự như Vật chất nguyên bản kia ở xung quanh, lao qua Rừng Ngải này sẽ có rủi ro, nhưng thời gian rất quan trọng không thể chậm trễ.
Nếu còn nán lại đây quá lâu thì việc quay trở lại cũng muộn màng.
Cuối cùng, dù biết được sự nguy hiểm ở nơi đây, chúng tôi vẫn đành phải tiến về phía trước.
Cày cấp sẽ không tốn quá nhiều thời gian, miễn có thể tìm thấy đối thủ có cấp độ ngang với tôi hoặc cao hơn một chút.
Để nhanh chóng, tôi cần chấp nhận một ít bất lợi.
Tòa tháp bí ẩn kia chắc chắn là thứ đáng lo.
Không đời nào nó sẽ giúp chúng tôi quay trở lại thế giới trước kia dễ dàng.
Nhưng thôi cứ việc quẩy đi.
Khi Mộc quái cố gắng đứng dậy, nó lại trượt ngã bởi đống nước dãi của tôi.
Nó bị lăn lộn tùng phèo trong miệng tôi lúc 〖Lăn〗 cơ mà, không choáng làm sao được.
Nó dzẫy đạch đạch dưới đất, làm một giọt nước bọt bắn lên mũi khiến tôi nhăn mặt.
「...Dẫu sao đây cũng là thứ mùi riêng của sếp mà. Em không phiền, nhưng tốt nhất là sếp đừng dùng cử chỉ đó với cô chủ Aro」
Vẫn nằm trên mặt đất, Mộc quái nhìn tôi với ánh mắt không có thiện cảm.
「X- Xin lỗi…」
Sau khi tạ lỗi, tôi gọi cho Aro vẫn còn ở trong miệng.
〖Aro… Em không sao chứ? Bước ra ngoài được chưa?〗
Đến giờ con bé vẫn không chịu chui ra.
Sau khi gọi con bé mới bắt đầu ló dạng.
Khi đã bước ra hoàn toàn, tôi vô hiệu 〖Long gương〗 trở lại hình dáng Oneiros.
Gò má trắng của Aro hơi ửng đỏ, cô nhóc dùng tay gãi lên một bên mặt.
“...Hình như em đã quen với việc ở bên trong miệng của Long thần.”
Aro đưa mu bàn tay lên mũi ngửi lấy.
Cả tôi lẫn Mộc quái đều sững sờ trước lời nói của con bé.
(Trans: ấy za, vô tình truyền dạy fetist…)
「Cô chủ Aro… Bộ cô cảm thấy không khỏe ư? Sẽ tốt hơn nếu sếp thi triển 〖Sự sống giả tạo〗 lên người cô lần nữa…」
“Ý- Ý tôi không phải theo cách quái gở đó!”
Mặt cô nhóc đỏ bừng nạt lấy Mộc quái.
「À- À, ra thế… Em hiểu rồi, ưmm, cô không muốn bọn em lo lắng nên mới nói như vậy. Đừng cảm thấy miễn cưỡng」
“Tôi không có miễn cưỡng!”
…Dù sao đi nữa, tôi mừng vì họ vẫn bình an.
Tôi nhìn quanh, hy vọng tìm thấy nơi nào đó để tắm rửa… nhưng tôi nhận ra mình không phát hiện con sông nào khi bay qua khu rừng.
Chẳng có gì ngoài những thân cây che khuất tầm mắt.
Bộ không có con sông nào ở đây sao?
V- Vậy chúng tôi sẽ không có nguồn nước uống…
Tôi nghĩ mình có thể sống được vài ngày nếu không có nước, nhưng…
「〖Thủy cầu〗」
Một khối nước xuất hiện bên trên Mộc quái.
Khối cầu vỡ tung tắm ướt cả người nó.
Nó lắc người như một con cún để giũ sạch nước.
「Ahh… Thật sảng khoái」
「Mộc quái, mày có thể làm được thế kia?!」
「...Ơ, sếp không biết em có được kỹ năng này rồi à?」
À, phải há.
Lâu rồi nó không dùng đến nên tôi quên bén.
Nghĩa là nó có thể cung cấp cho chúng tôi nguồn nước gần như vô tận.
Đúng là một anh chàng đa năng.
「Có lẽ cũng nên làm điều đó cho Aro…」
Đột nhiên ngoại hình của Aro mờ ảo, con bé biến thành khối ánh sáng đen trước khi trở lại bình thường.
“Không sao! Em có thể tẩy sạch theo cách này!”
T- Tuyệt vời…
Vậy ra đây là sức mạnh của một Walpurgis…
Chiếc váy bị rách cũng đã lành lặn.
Huh… Nhắc mới nhớ…
「Aro… Em đã có lại khứu giác chưa?」
Khi nãy con bé có đưa tay lên ngửi.
“Em cũng chỉ mới nhận ra, nhưng… đúng là em đã ngửi lại được.”
Aro nói với nụ cười trên mặt.
「T- Thật ư?!」
Tôi đưa mặt lại gần cô nhóc.
“Phải! Nó không biến mất hoàn toàn mà vẫn còn cảm nhận được nhẹ, cải thiện đôi chút sau mỗi lần tiến hóa, nhưng lần này tất cả đã quay trở lại!”
Aro giải thích, tôi quan sát con bé thở đều.
Có vẻ ngay cả cách thở cũng đã bình thường.
Sự thay đổi diễn ra từ từ, chắc đó là lý do mà tôi để ý muộn.
「Chúc mừng cho em… Anh đã rất lo em sẽ không bao giờ lấy lại được khứu giác…」
Quá xúc động, tôi cảm thấy nước mắt mình trào ra.
Aro không bao giờ ngủ được, cũng như chẳng thể thưởng thức hương vị của món ăn.
Tôi luôn bận lòng liệu hồi sinh con bé trở thành xác sống có phải là điều tốt nhất hay không.
“Long thần, anh làm quá rồi!”
「Chúng ta phải tìm chút thức ăn. Nếu em đã có lại vị giác thì phải mở liên hoan chứ」
“Thật ạ? Nhưng hiện giờ…”
「Anh cũng muốn gấp rút… nhưng cũng lâu rồi anh chưa ăn. Với mọi chuyện đã diễn ra, anh tin chúng ta có thể tận hưởng khi nghỉ ngơi. Chúng ta còn thu được rất nhiều nguyên liệu nên để phí thì tiếc lắm」
Nghe tôi bảo, Aro nghiêng đầu sang một bên.
“Hử… Nguyên liệu?”
「Tuy nhiên không rõ chúng ta sẽ gom lại được bao nhiêu mà thôi…」
Tôi nhìn lại con đường tang tóc do 〖Lăn〗 gây ra.
Ngước lên trời, không còn dấu hiệu của Vật chất nguyên bản…
Tôi cam đoan sẽ tái chiến với nó vào một ngày nào đó, nhưng lúc này thì chưa muốn gặp.
Do rơi từ trên cao xuống nên không biết chất lượng thịt sẽ như thế nào… nhưng, chúng là hạng A+ cơ mà.
Một trong số chúng chắc sẽ còn nguyên vẹn.
Cũng hơi nghi thứ đó có được xem là thịt hay không, mà… ít ra nó cũng phải ăn được.
(Trans: tưởng chú mày lôi đống thịt lươn với cây khoai ma trong túi ra, ai dè ăn kẹo bông gòn)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại