Chương 219 - Khu đền thờ đá
Tôi đáp xuống khu rừng an toàn và quyết định đi dọc theo con sông ngay lúc này.
Khó khăn khi nói rằng tôi không biết nguồn nước này có đảm bảo không.
Mặt khác, dù cho đã có nước uống đi, việc săn mồi cũng là vấn đề cần bàn tới.
Hay là điều tra một chút về những kỹ năng mới trong khi đi dạo nhỉ?
Dù gì ta không tin cậy vào ngươi cho lắm… nhưng thôi Thần ngôn, hiện hình ra đi.
Đầu tiên là kiểm tra cái thứ mờ ám trước… 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗.
【Kỹ năng cơ bản 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗】
【Cung cấp sự sống ảo cho những vật thể vô tri】
Vậy… nó là ma pháp liên quan tới hồi sinh?
Nhưng cái đoạn ‘sự sống ảo’ là đáng lo ngại nhất cho dù có ngó nghiêng hết đi nữa...
Tôi không có dự cảm nó sẽ mang lại sự sống như bình thường.
Cam đoan luôn.
Zombie chăng, ai mà biết?
Tôi nghĩ cũng có thể tận dụng kỹ năng này theo cách khác sau khi lên cấp…
Hmm… lần tới hãy thử nghiệm nó lên quái thú hay gì đó.
Thấy thế nào?
Nếu có thể làm chủ, tôi tin mình chắc chắn sẽ thấy giá trị sử dụng của nó.
Mà nên thừa nhận, không có một manh mối cụ thể nào chứng minh được.
Và tiếp theo… thứ mờ mịt hơn.
Thật đấy, kỹ năng này không tài nào gọi là tốt được.
Nói vậy chứ tôi cũng chưa chắc hiểu được thông tin về nó…
【Kỹ năng linh thiêng 〖Cõi phàm nhân〗】
【Người bảo hộ có quyền năng kiểm soát thế giới nhân loại. Dù đã mất đi sức mạnh nguyên thủy, nó vẫn mang lại khả năng ảnh hưởng to lớn đến quá trình tiến hóa】
...Uh, tôi có gì đây, nó còn mơ hồ hơn cả điều tôi nghĩ sẽ có, một kỹ năng không phân cấp độ…
Liệu có an toàn khi tôi chỉ xem nó như một Danh hiệu thôi không?
Có năng lực tác động đến quá trình tiến hóa của tôi là một điểm cộng, mặt khác tôi cũng không lấy làm hứng thú đâu.
Xem ra bề ngoài không đáng sợ như cái tên 〖Cõi phàm nhân〗 nhưng sự minh bạch của nó thật khả nghi…
Đương nhiên, rút kinh nghiệm xương máu từ cái vụ trở thành con hắc long mắc dịch chỉ vì ham hố 〖Hóa nhân thuật〗.
Có một cái cổ dài với bản mặt con người rồi đâu còn gì nữa?
Thể loại tiến hóa cao siêu hào nhoáng đó không phải là điều tôi muốn, được chứ?
Có lẽ cũng cần xem xét những kỹ năng khác luôn nhỉ?
Ai mà biết, không chừng còn hữu dụng.
Tôi đã hiểu phần lớn các kỹ năng cơ bản và kỹ năng kháng… ít nhiều có vẻ đều giống nhau.
Chẳng có gì thú vị trong mớ kỹ năng đặc trưng…
Ầy, sao cũng được.
Chuyển qua Danh hiệu đi.
【Danh hiệu 〖Kiến vương〗】
【Một chức tước được ban tặng bởi Kiến chúa khi 〖Kiến chỉ huy〗đạt được những thành tựu đáng công nhận】
【Sở hữu đặc tính di truyền chất lượng, mang hồng ân được phép giao phối với Kiến chúa】
【Nhận được sự tôn trọng với toàn thể kiến đỏ trong tổ chức】
Úi… ùi.
OwO What’s this?
Tôi nghĩ thông tin như vậy là đủ rồi.
Sẽ đéo tài nào có chuyện tôi được nhào vô ngon ăn dù cho có biết hết ý nghĩa của nó đi nữa.
〖Trứng biết đi〗 cũng đã giúp tôi nhiều rồi.
“Gaa-! Gaa-!”
Người bạn bên trái của tôi chỉ đầu về chỗ con sông.
Hình như cô ấy khát nước.
Khi đến nơi, cô ấy thả miệng xuống rồi uống vài ngụm nước.
Lúc đó tôi liếc xem thử.
Cô bạn tạo ra những âm thanh chóp chép rồi những thứ trông như mảng bám trôi ra.
...Để tôi lên uống chỗ thượng nguồn vậy.
Khi ngửa đầu lên, tôi thấy một công trình bằng đá đơn giản nằm ở bờ bên kia.
Có cả lối vào bên trong.
Chiều cao chắc là thấp hơn bốn mét?
Chiều rộng cũng cỡ khoảng đó và chiều dài gần mười thước.
Nó to lớn đúng nghĩa.
Không cần phải khom người, cơ thể bị thịt của tôi có thể hoàn toàn chui tọt vào trong kia.
Ngoài ra con sông cũng nằm cạnh bên.
Như một nơi thích hợp để tôi trú ngụ.
Không tồi khi dựng một căn cứ ở đây một thời gian.
Tôi tung cánh và vượt qua con sông.
Cú hạ cánh tạo ra rung động.
Ối cha…
Phải cẩn thận hơn chút.
Tôi có thể vô tình làm vài con quái phát giác bởi âm thanh này.
Thật ra đến giờ tôi vẫn chưa trông thấy kẻ nào đặc biệt nguy hiểm, dù rằng Adofu đã nhắc nhở đây là nơi đáng sợ, còn hơn cả vùng hoang mạc có con rết khổng lồ ngự trị.
Để xem, tôi có-, uhmm...
À phải, bộ lạc Lithovar.
Lời đồn thổi về tộc người man rợ nữa nhỉ?
Cho tới khi ấy, tôi chỉ cần mở to tai mắt để đề phòng là được.
Cẩn thận bước chân của mình, tôi tiếp cận đến công trình.
Khi đi quanh nó đến phía còn lại, tôi thấy những bức tượng hình rồng xếp dọc hai bên lối vào.
Nó không phải chỉ là con rồng bất kỳ, mà là rồng hai đầu.
Giống y hệt tôi.
Whoa, nó được tạo hình và chau chuốt công phu.
Không cần phải vội vàng, hãy bước tới chiêm ngưỡng kỹ hơn.
Khi đến gần một trong các bức tượng, tín hiệu của một con quái thú phảng phất bên trong công trình.
Sự hiện hữu khá lớn.
Có thứ trú ngụ ở đây.
Yeah, không phải là một ý tưởng hay nếu nhảy xổ vào như thế.
Nếu thứ bước ra từ đó dễ dàng xé xác một con rết, tôi cũng không phải ngoại lệ, tốt hơn hết là lùi lại.
Tuy nhiên vì hình dáng bức tượng, tôi tự hỏi liệu đó có phải là một con rồng khác hay tương tự.
Trong lòng cám dỗ muốn ngó qua một chút…
Không, không.
Hãy là bé rồng vâng lời rồi bước xa ra.
Nếu dẫm lên đuôi cọp chỉ vì thích tò mò thì đời bất hạnh lắm.
Lúc tôi định bỏ đi, cô bạn kêu lên.
“Gaa?”
Cô ấy đang đặt dấu hỏi với tôi, liệu có sao không khi bỏ chạy.
Tôi không biết làm cách nào, nhưng nhìn gương mặt và giọng âm của cô bạn, như thể tôi biết cô ấy muốn nói gì.
Có phải nhờ vào kỹ năng 〖Thông linh cảm thấu〗?
“Á-... Khô- đừng… EeeEEEEK!”
Trước những suy nghĩ phiền muộn, đột nhiên tôi nghe một tiếng hét thất thanh từ chính bên trong.
Không thể nào, có con người cạnh bên quái thú sao!?
Chỉ vì phân tâm về nó mà tôi không để ý.
Qua những lời Adofu đã từng nhắc, tôi không ngờ lại có con người ở đây.
Khi cố gắng để cảm nhận, có đến hai tín hiệu.
Tôi bối rối quanh quẩn ở trước lối vào.
“GuoooOOhhh!”
Tôi gầm lên để đánh động con quái thú.
Có lẽ để lộ sự xuất hiện của mình sẽ làm tôi mất đi yếu tố bất ngờ, nhưng lúc này không quan trọng.
Tôi lao vào, tránh những nhánh cây trong nháy mắt.
Âm thanh của thứ gì đó vang lên bên trong.
Ngay sau đó là bóng dáng của một con quái màu vàng.
“Gebagebagebaah!”
Tiếng gào inh ỏi thật điếc tai, nó lườm mặt về phía tôi.
Chiều dài cơ thể đâu đó khoảng bảy mét.
Cũng tương đương tầm vóc của tôi.
Trông như một con sư tử khổng lồ, với bộ lông vàng óng và cái bờm nâu đỏ phủ quanh mặt.
Nó có một khối cầu gai nằm ở chóp đuôi dài, gương mặt kỳ lạ như thể pha trộn giữa một người phụ nữ và sư tử.
Bên mép miệng của nó có dính máu.
Thân thể một đứa bé nằm trong đó, đầy lỗ đâm bởi những chiếc răng.
Thật quá sức tàn bạo.