Chương 223 – Xác sống
Bộ xương ngồi tựa vào bức tường ngôi đền.
Xương hàm của nó phát ra âm thanh lập cập như thể đang cô đơn.
Không lẽ nó vẫn còn mang ý thức của con người…?
Ôi chết, đáng lẽ tôi không nên thực hiện việc này.
“Gaah!”
Cô bạn của tôi lại kêu lên và ánh sáng đen tiếp tục bao phủ toàn bộ những mảnh xương.
Phần tay và chân bị tách rời liền gắn lại với nhau.
Hiểu rồi, nếu không có 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗 chúng sẽ không liên kết được.
Rất đáng quan tâm khi tôi kiểm tra thứ này đã.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Xác sống (Wight)
Trạng thái: Bị nguyền rủa
Cấp độ: 1/5
HP: 7/7
MP: 2/2
Tấn công: 2
Phòng thủ: 1
Ma thuật: 3
Nhanh nhẹn: 2
Hạng: F
Kỹ năng đặc trưng:
〖Ngôn ngữ Grisha: Cấp 1〗 〖Thây ma: Cấp -〗 〖Thuộc tính hắc ám: Cấp -〗
Kỹ năng kháng:
〖Vô hiệu hóa trạng thái: Cấp -〗 〖Kháng vật lý: Cấp 1〗 〖Kháng ma thuật: Cấp 1〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Gió lốc: Cấp 1〗 〖Lời nguyền chết chóc: Cấp 1〗 〖Bào mòn sinh lực: Cấp 1〗
Danh hiệu:
〖Tay sai của Tà long〗
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
L-Là xác sống…
Đúng như dự đoán, không hề tốt chút nào.
Tôi đã nhận ra từ khi nó xuất hiện, thứ này đã không còn là con người nữa.
〖Vô hiệu hóa trạng thái〗 ư…
Xem ra nếu có thể tiến hóa, nó sẽ khá mạnh.
Còn cái 〖Tay sai của Tà long〗 là tôi không khoái rồi.
Có nên tiêu hủy đi không?
Liệu đó có phải là điều hay nhất?
Ngay lúc này tôi chỉ như đang đùa giỡn với phần còn lại của ai đó.
Thế này cứ như khiến họ đang chịu đựng sự dày vò.
Nó vẫn chịu tác động nguyền rủa dù đã có 〖Vô hiệu hóa trạng thái〗.
〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗 không khác gì như một nguyền thuật cả.
Hãy xem xác sống là một loại quái thú như thế nào trước.
Yeah, đó là một ý tưởng hay.
Vẫn không trễ để đưa ra quyết định sau đó.
【Xác sống (Wight): quái thú hạng F】
【Một thể xác bị chiếm hữu bởi linh hồn ma quỷ】
【Dù không mạnh, nhưng nguy hiểm khi có thể phục kích mục tiêu bằng cách giả dạng bộ xương người chết bình thường】
【Có nhiều trường hợp xác sống kết hợp với xương động vật trở thành 〖Quái thây〗】
Thậm chí không có cả linh hồn con người!
Nó là quỷ dữ, hay đúng hơn là một phần ma lực của tôi trong đó.
Đúng với những gì 〖Cuộc sống giả tạo (Linh hồn phụ)〗 miêu tả.
Thế này tôi có thể phá hủy nó mà không cần do dự.
Nếu như mà mang một ít gì đó của con người thì chắc tôi bó tay mất.
Nam mô amen.
Vậy là đã rõ.
Tôi đúc kết rằng mình không nên sử dụng xác sống.
Xin lỗi nhé, nhưng giờ ta phải từ bỏ ngươi rồi.
Tôi đưa cánh tay lên, bộ xương quỳ xuống và cúi đầu.
Nó mang 〖Tay sai của Tà long〗 nên không thể làm trái gì khác ngoài việc tuân lệnh.
Chỉ hệt như một con quái tôi vô tình tạo ra.
Nhưng đâu đó nó không hề giống như vậy.
Nó không thể đâm sau lưng tôi với những kỹ năng cỏn con thế kia.
Tôi sẽ phá nát nó ra rồi mang chôn trong rừng.
Móng vuốt khẽ đặt lên cổ của bộ xương.
Vậy mà nó không hề tỏ ra chút kháng cự nào cả.
“Gaa…?”
Cô bạn ngỏ ý với tôi ngay bên cạnh.
Như rằng cô ấy hỏi 「Định giết nó thật sao?」.
T-Thôi đi.
Cô khiến tôi càng khó lòng ra tay.
Thứ này chỉ hình thành từ ma thuật mà thôi.
Nó không mang chút gì gọi là sự sống hết, kể cả con người.
Chỉ là một cơ thể bị chiếm hữu và nghe lệnh mà thôi.
...Kẻ điều khiển nó cũng chính là tôi chứ ai.
Không, đó chính là lý do tại sao tôi cần phải trả lại nguyên trạng bằng một đòn kết liễu nhanh gọn… nhanh gọn…
Xương hàm của bộ xương kêu lên lạch cạch.
Nó đang cười hay sao…?
Đúng hơn là run sợ.
Mặc dù hoàn toàn tuân lệnh, nhưng vẫn có ít ý chí của riêng nó...
……
Tôi nhẹ nhàng buông móng vuốt của mình rồi nhìn lấy nó.
Dù vẫn run rẩy, bộ xương ngạc nhiên với hành động của tôi và ngước lên.
Biểu cảm ấy trông thật ngây thơ thế nào ấy.
Hệt như cái nhìn kính sợ của một đứa trẻ khi phạm phải lỗi lầm trong gia đình.
Với bộ xương này, tôi gần như có thể thấy hình bóng một đứa bé.
...Tôi không ra tay được.
Ph- Phải làm sao đây?
Trước hết tôi cần đảm bảo không có người Lithovar nào trông thấy nó.
Nếu không kết cục sẽ tồi tệ dữ lắm.
“GuuO…”
Tôi chỉ hướng về phía bên trong ngôi đền.
Bộ xương đứng dậy và đi tới đó.
Tiếp theo giúp đỡ cái coi mấy đứa?
Nuôi dưỡng xác sống hoàn toàn khác với nuôi nhện.
Một bộ xương sao mà biết lớn chứ.
Nó làm gì còn giai đoạn tăng trưởng nữa.
Sự sống mà nó có đã kết thúc từ lâu rồi, sai quá sai mà.
Cho dù như vậy thì nó cũng không thể hòa nhập với cuộc sống bình thường được.
Đâu thể mang theo một cốt quái đi lang thang khắp nơi được.
Không chừng nó còn cố gắng (một cách dữ dội) để lôi kéo số lượng đồng đội theo cùng.
À phải, đây vẫn được xem là bất kính với người đã khuất.
Nhưng dù sao nó cũng không mang thành phần nào từ thời họ còn sống…
Bạn ở chung nhà đầu tiên lại là đám nhện với một bộ xương, chúng ta vừa làm cái quái gì thế.
Chỗ này biến thành nhà ma rồi hả?