"Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngài mặc dù ngài đang bận."
"Fufu, không sao đâu. Những điều này có là gì so với những gì ngài Bachman mang đến cho tôi. Tất cả những hàng hóa của ngài đều có chất lượng tốt mà giá cả lại rất phải chăng."
"Cảm ơn."
Trong phòng tiếp khách của dinh thự của Bá tước Sampson về đêm, một bầu không khí đàm phán hòa bình tràn ngập khắp căn phòng khi Bá tước Sampson và Linh mục Alkaban bắt đầu cuộc đàm phán kinh doanh của họ.
Cả Shia và tôi đều nín thở khi quan sát từ bóng tối của phòng khách.
"Vậy... hôm nay ngài mang gì đến?"
"Đây rồi."
Linh mục Alkaban lấy ra một chiếc hộp gỗ trang trí và từ từ mở tấm vải lụa bên trong.
Và sau đó...!?
"Shia! Đóng băng toàn bộ hộp đó bằng ma thuật, ngay bây giờ!"
"!? H-hiểu rồi!"
Theo chỉ dẫn của tôi, Shia nhanh chóng lao ra ngoài và niệm phép đóng băng chiếc hộp gỗ.
"!? Chậc!"
Linh mục Alkaban nhanh chóng lấy lại chiếc hộp và lùi lại, bảo vệ bản thân.
"Bá tước Sampson, lối này!"
"! Ừm!"
Bá tước Sampson cũng tách mình ra khỏi Linh mục Alkaban và chạy về phía chúng tôi.
"... Chà, chà. Tiểu Công tước-sama, ngài có khỏe không? Với lại, ngài đang làm cái quái gì vậy?"
"Haha, đó là câu nói của ta. Ngươi đang định làm gì với chiếc hộp gỗ mà ngươi đang cầm trong tay vậy? Hay đúng hơn là... "Tà nhãn Parica”?"
Viên ngọc hình ngôi sao màu tím đậm bên trong chiếc hộp của Linh mục Alkaban... đó là một vật phẩm xuất hiện trong tiểu thuyết trong một sự kiện mà sứ giả của Vương quốc Valdiria cố gắng tặng cho Bệ hạ nhằm tẩy não nhà vua của đất nước chúng tôi.
Trong câu chuyện chính của cuốn tiểu thuyết, Shia và ba hoàng tử đã phá vỡ âm mưu này nhờ có thông tin do gã có làn da rám nắng đẹp trai kia mang đến. Và điều này đã đóng vai trò quan trọng trong việc ngăn chặn nó xảy ra.
Tôi không bao giờ mong đợi để thấy nó ở đây ...
"Ha ha... Ta không nghĩ ngươi, Tiểu Công tước-sama, lại để ý tới viên ngọc này."
Khóe môi của linh mục Alkaban cong lên thành một nụ cười khinh khỉnh.
Haha, hắn ta vẫn tỏ ra tự tin kể cả sau khi kế hoạch của hắn thất bại.
Hay... tên ấy vẫn còn lá bài tẩy nào đó chăng?
"Nhân tiện... tại sao cô gái đó lại sử dụng phép thuật?"
"Cô ấy sử dụng phép thuật không phải là tự nhiên sao? Bộ ngươi mới thấy ma thuật lần đầu hay sao mà làm cái bộ mặt ngạc nhiên dữ vậy?"
Tôi giả ngu, nhìn Shia trong khi hỏi Linh mục Alkaban.
Chà, đúng là, theo cuốn tiểu thuyết, Shia không thể sử dụng ma thuật do một lời nguyền.
Nhưng... quan trọng hơn, việc hắn ta hỏi về việc Shia sử dụng được ma thuật mặc dù Shia đã sử dụng nó ở Học viện Hoàng gia hơn hai tuần, điều này có nghĩa là, ít nhất, bàn tay của Giáo phái Hecateia vẫn chưa chạm tới thủ đô.
Haha, có vẻ như lần này tôi đã tới kịp lúc.
"Giờ thì. Trong tình huống ba chọi một này, ngươi định làm gì hả? Filact Alkaban… Một trong những thủ lĩnh của Giáo phái Hecateia."
"!? ... Kihi. Tiểu Công tước-sama, Ngài thậm chí còn biết về tôi sao… Chẳng lẽ nào, ngài có thể nhìn thấu về tôi?"
"Lẽ nào, ngay từ đầu, ngươi không thấy có điều gì đó kì lạ sao? Khi mà chỉ có bốn cái đầu treo ở bức tường biên giới... Hẳn là, ngươi không cần phải thắc mắc kẻ phản bội là ai nữa rồi nhỉ."
"Tôi hiểu rồi... vậy là tên đó đó đã phản bội chúng ta."
Khi nghe những lời của tôi, Linh mục Alkaban cười cay đắng.
Nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng chứa đầy sự tức giận.
Tất nhiên, Giáo phái Hecateia ghét nhất là những kẻ phản bội.
Nếu một kẻ phản bội bị phát hiện, giáo phái sẽ khiến chúng phải trả giá bằng mạng sống của mình.
"Bây giờ thì ngươi không còn lối thoát nữa rồi. Hơn nữa, ngay cả khi, bằng một cách nào đó trốn thoát khỏi đây, thì cũng không thể vượt qua biên giới vì ngươi đã bị lộ rồi."
"..................."
Linh mục Alkaban vẫn im lặng, nụ cười không hề dao động.
Vậy thì, hắn ta sẽ làm gì tiếp theo đây?
"...................Kihi."
"?"
"Kihihihihi! Ngươi nghĩ ngươi và những kẻ dám báng bổ Nữ thần Hecateia có cơ hội chống lại ta, tín đồ sùng đạo của người?"
"! Đến đây!"
Chúng tôi chuẩn bị tinh thần khi thấy Linh mục Alkaban phá lên cười lớn,
Với tư cách là tác giả, tôi biết rõ mọi mánh khóe của tên này, vì vậy, ngay cả với khả năng hiện tại của tôi, hắn cũng không có cách nào để đánh bại tôi cả.
Và sau đó, ta sẽ cho ngươi nếm trải mùi vị của sự tuyệt vọng mà thôi.
“Kihiii”
*Keng keng*
Tôi nhanh chóng sử dụng khiên của mình để làm chệch hướng những mũi kim ẩn giấu mà hắn ta phóng ra.
"Ồồồồồ!"
Sau đó, với một tiếng hét xung trận, tôi tấn công Linh mục Alkaban.
"Kihi, không dễ để tiếp cận ta như vậy đâu...!?!"
"Fufu, ta sẽ không để cho ngươi chạy thoát đâu."
Với một nụ cười ranh mãnh, Shia đã sử dụng ma thuật băng của mình để đóng băng chân của Linh mục Alkaban xuống đất.
Không có cách nào để hắn ta có thể tránh bây giờ!
"Khụ...!"
Cố gắng đấu tranh với vẻ mặt đau khổ, Linh mục Alkaban mạnh mẽ kéo đôi chân lạnh cóng của mình khỏi sàn nhà và nhanh chóng lùi lại.
Nhưng...
"Haha, với đôi chân đó, ngươi sẽ khó mà thể di chuyển bình thường, phải không?"
"......................"
Nhìn xuống Linh mục Alkaban, người đang phải chịu nỗi đau đớn, tôi chế nhạo hắn ta.
Ngay từ ban đầu, những cử động nhanh nhẹn của linh mục Alkaban đã không phù hợp với thân hình mũm mĩm của hắn ta.
Với đôi chân hiện đang bị thương nặng của hắn ta nên cử động của hắn sẽ giảm hơn một nửa.
“Kihi… Không còn cách nào khác nhỉ. Hôm nay mục đích chính ta đến đây là vì công việc thôi mà… “Fufu, ngọt ngào quá nhỉ.” …!? Gưaaaa!?”
Bá tước Sampson, người đã âm thầm tiếp cận hắn ta từ phía sau, xiên cả vào tay và chân hắn ta bằng một thanh kiếm bạc ngay lập tức.
==========================
Vậy là chúng ta đã đi được một nửa bộ này rồi nhỉ (Tính tới lúc hiện tại)
Cảm ơn anh em đã đồng hành với tôi trong suốt nửa quãng đường của bộ này nhé<3