"Chà, cậu làm tốt lắm"
Ngay khi đạo diễn bước vào phòng, ông ấy tiến tới chỗ tôi và ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
"C-có chuyện gì xảy ra sao, thưa đạo diễn?"
"Ừm, ừ... xin lỗi."
"Liệu chúng ta có thể phiếm chuyện chút không?"
"N-nói chuyện sao... "
"Chà. Về phân cảnh hồi nãy, động tác của cậu so với buổi diễn tập có chút khác biệt nhỉ. Đó là cố ý à? Hay chỉ đơn thuần là sự sai lệch về thời gian thôi?"
Mặc dù nói là phiếm chuyện, nhưng đạo diễn lại hỏi khá sâu về những vấn đề diễn xuất. Theo bản năng, tôi duỗi thẳng lưng của điều chình lại tư thế của mình.
"Chuyện là, việc đó… tôi thành thật xin lỗi"
"Tại sao cậu lại xin lỗi, tôi không trách cậu, tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi. Nên là cứ trò chuyện thoải mái đi"
Ngay khi nói như vậy, ông ấy liền nở nụ cười thân thiện.
Có lẽ sự khác biệt hành động so với buổi tập diễn mà ông ấy đề cập đến chính là khi tôi đẩy nhanh lời thoại sớm hơn một chút cùng một tông giọng cường điệu nhỉ.
Tuy chỉ là sự khác biệt nhỏ nhưng dường như đạo diễn đã nhìn thấu điều đó. Thực sự không hiểu được ông ấy. Dù không thể hiện trách móc bằng lời, nhưng có lẽ ông ấy vẫn rất tức giận vì sự thêm thắt mà tự ý của tôi.
Thật sự tôi không biết phải làm sao, nhưng rồi cuối cùng, cũng đành thành thực trả lời ông ấy.
"Việc đó là ý của tôi"
"Chà? Vậy lý do cho hành động đó của cậu là gì?"
"Trong phân cảnh giữa của tập cuối... khoảnh khắc Shouta hy sinh để bảo vệ đôi nhân vật, cũng chính là sự đền ơn đáp nghĩa cho tấm lòng rộng lượng bao dung của nam chính, không chỉ không chất vấn mà còn tha thứ cho Shouta, tha thứ cho một kẻ đã từng cố muốn lấy đi mạng sống của cậu. Khi nam chính cùng nữ chính thành công thoát khỏi Death Game, nhưng cảm xúc vui mừng ấy vẫn chưa thể trọn vẹn, chính điều đó đã thúc đẩy họ tới phân cảnh cuối cùng, cùng nhau tổ chức lễ truy điệu cho những người chơi đã phải bỏ mạng lại trong trò chơi sinh tử. Tôi nghĩ rằng, sự hi sinh của Shota đóng vai trò quan trọng trong câu chuyện, đó là dấu ấn hình tượng được lưu lại trong trái tim của mỗi nhân vật chính. Vì vậy trong cảnh đó, tôi nghĩ rằng việc tập trung vào cảm xúc và sự xung đột nội tâm nhân vật chính thay vì tập trung vào tôi, sẽ khiến cho tác phẩm trở nên hay hơn."
"Vậy nên mới có sự điều chỉnh một chút về mặt thời gian và ngữ điệu sao?"
"Vâng, tôi đã thay đổi cách diễn xuất giúp cho kịch bản trở nên kịch tính chính bằng cách kéo khoảng thời gian nán lại dài hơn một chút. Tôi nghĩ rằng cảm xúc trong tâm hồn của nhân vật chính được thể hiện rõ qua sự kéo dài khoảnh khắc đó, và chính nó đã góp phần làm rõ vị trí của mình trong bố cục câu chuyện.
Tôi rất thích khi có thể nói về mục đích diễn xuất của mình với người khác, đặc biệt là với đạo diễn. Cuối cùng tôi đã nói ra những suy nghĩ của mình một cách dài dòng. Cứ thế mà dãi bày, đến khi tôi nhận ra, thì đã không khỏi đỏ mặt mất rồi.
"… X-xin lỗi, tôi nói quá nhiều rồi."
"Tôi không để ý đâu. Đúng như tôi mong đợi, cậu đúng là một diễn viên thú vị!"
Đạo diễn gật đầu tỏ vẻ hài lòng và hỏi tôi thêm một câu nữa.
"Trước đây, cậu đã từng thêm những ý tưởng táo bạo tương tự như vậy vào diễn xuất chưa?"
"Trước đây…?"
"Giống như cảnh trong tập 8 khi họ đi xuống tầng hầm, hay cảnh trong tập 10 khi họ đi giải cứu một người hàng xóm bị thương."
"Đạo diễn, ông biết sao?"
"Đương nhiên rồi, tôi là đạo diễn đấy. Công việc của tôi là để mắt đến những sự thay đổi nhỏ nhất của diễn viên."
Mặc dù đúng là vậy, nhưng từ trước tới giờ, khi tôi thể hiện kỹ năng ứng biến thì lại chưa từng có một ai chỉ ra cho tôi. Họ có thấy và chỉ coi đó là khả năng diễn xuất của tôi. Đạo diễn đã không ngại mà truyền đạt lại cho tôi, nên tôi đã không thể nhịn được thắc mắc mà hỏi.
"Về diễn xuất của tôi, có thể thẳng thắn nói cho tôi biết suy nghĩ của ông không, thưa đạo diễn?"
"Ý của cậu là sao?"
"Vừa rồi, tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của các thành viên trong ekip. Họ nói rằng diễn xuất của tôi đã bị lấn át hoàn toàn bởi hai diễn viên chính... Thành thật mà nói, tôi bắt đầu mất đi sự tự tin vào diễn xuất của mình"
Tôi đã định giãi bày nỗi phiền muộn đang đè nặng trong lòng.
Nhưng khi nghe được điều này, đạo diễn chỉ cười như không đáng gì.
"Haha, đừng bận tâm đến đám người đó!"
"Dạ?"
"Lần này, cậu được phân công đảm nhận vai phụ. Và cậu đã thể vô cùng xuất sắc trong vai trò của mình. Ý tưởng của cậu góp phần làm cho tác phẩm trở nên xuất sắc hơn, và cậu đã đạt được điều đó. Có lẽ đối với những người không có con mắt tình tường để nhận xét, hai nhân vật diễn chính có thể trông giỏi hơn, nhưng thực tế bọn họ đã được cậu hướng dẫn. Trong dàn diễn viên lần này, người có khả năng diễn xuất khéo léo và thông minh nhất là Amano, cũng chính là cậu đấy."
"T-thật vậy sao ạ!?"
"Sự nhận biết sâu sắc về kịch bản, khả năng quan sát, kỹ năng ứng biến, và sự thông minh để nhìn ra vị trí của chính mình trong diễn xuất… Nếu tôi tổng hợp tất cả yếu tố này lại, tôi sẽ nói rằng cậu là một trong những là người tài năng nhất so với những người cùng trang lứa. Cậu có nghĩ giống tôi không? Hãy tự tin và hoàn thiện khả năng diễn xuất của mình."
Đạo diễn đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Rồi sẽ có người tận dụng lấy ưu điểm đó, trong đó có tôi!"
Dứt lời, đạo diễn đứng dậy và rời khỏi phòng.
Ngay cả khi đạo diễn đã đi rồi, tôi vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng trong một thoáng chốc.
Tôi thật sự không quen với việc được khen ngợi, do đó lòng tôi không khỏi cảm thấy rộn ràng.
Lay qua lay lại, Yuki-san đã mang tôi trở thực tại trông cô ấy có vẻ rất phấn khích.
"Yatta, yatta! Thật tuyệt vời, Amano-kun, được đạo diễn Morita khen ngợi hết lời như vậy!"
"A à, cảm ơn... chính tôi cũng hơi ngạc nhiên."
"Tôi biết mà, bất cứ ai có đôi mắt tinh tường sẽ hiểu rằng diễn xuất của Amano-kun thực sự rất tuyệt vời! Mặc dù gặp chút khó khăn vào lúc này, nhưng nếu tiếp tục cố gắng như vậy, tôi chắc chắn rằng Amano-kun sẽ thành công!"
"Phải rồi, tôi vẫn chưa hẳn tự tin, nhưng thực sự đã có thêm chút động lực rồi."
Tôi khẽ mỉm cười.
"Yuki-san, nếu như có thông tin gì về các buổi thử vai, hãy mang cho tôi, càng nhiều càng tốt."
"Rồi, đợi một chút, tôi sẽ lấy thông tin ngay."
Ít nhất, những gì tôi đã làm cho đến giờ không phải là vô ích.
Từ ngày mai tôi sẽ cố gắng hơn nữa.
Và một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một diễn viên đủ xuất sắc để đứng cạnh Rena, tôi sẽ gặp lại cô ấy.
Tôi đã thề với chính mình một lần nữa.
Nhưng rồi cuộc hội ngộ với Rena lại diễn ra theo một cách mà tôi đã không thể ngờ tới.