Buổi chiều hôm đó, khi tôi đang trên đường đến văn phòng.
Tôi nghe nói rằng kể từ năm học mới, sẽ có những công việc hành chính như chụp ảnh quảng cáo hoặc làm hồ sơ. Địa chỉ của công ty giải trí Marvel cách ga tàu gần nhất của trường tôi tầm mười phút, nên khá thuận tiện.
Khi bước vào thang máy lên tầng năm, Yuki-san đã đứng ở đó đợi tôi.
“Mừng cậu trở lại. Hôm nay ở trường cậu như thế nào? Hôm nay là lễ nhập học mà, phải không?”
“Buổi lễ nhập học thì cũng chẳng có gì, nhưng mà có một học sinh chuyển trường rất đặc biệt đó.”
Đi dọc hành lang, chúng tôi trò chuyện phiếm cùng nhau.
Tôi nghe nói đầu tiên sẽ chụp ảnh quảng cáo. Tất nhiên ảnh sẽ được chụp bởi một thợ chụp chuyên nghiệp, đối với các công ty giải trí, đó có thể là tự sở hữu một studio hoặc liên kết với công ty khác. Trong trường hợp của chúng tôi, studio liên kết nằm trên tầng trên của cùng một toà nhà và chúng tôi dự định sẽ gặp nhau ở đó trước khi đi.
Trên đường lên cầu thang, Yuki-san nói với nụ cười tinh nghịch.
“Đó là Mizusawa Rena phải không?”
“Ủa, làm sao mà Yuki-san biết thế?”
“Bởi vì tôi đã là người giới thiệu trường Seisui cho cô ấy mà. Nên tôi đã giới thiệu rằng khoa nghệ thuật ở trường đó rất đáng để theo học đó.”
“Hở?”
Nghe được điều đó, khiến cho bản thân tôi không khỏi bất ngờ.
“Đ-điều đó là thật sao!”
Thật không thể tin được
Không ngờ lại có mối liên hệ gần gũi với Rena ở một nơi quen thuộc như vậy.
"Đúng vậy đóー, nơi chị đang làm việc là một chi nhánh địa phương, nhưng khi Mizusawa Rena chuyển đến Tokyo, để đáp ứng được chị đã được chuyển đến trụ sở chính tại Tokyo. Trong thời gian tìm nhà, cô ấy đã ở trong căn hộ của chị. Vì còn đúng một căn phòng trống và cũng vì hai đứa là chị em nên đã quyết định chia sẻ phòng với nhau.”
“Em hiểu rồi, ra đó là lý do tại sao chị lại giới thiệu trường Seisui. Em nghĩ rằng trường của em nếu xét về số ngày đi học và bảo vệ quyền riêng tư, thì điều kiện cũng khá hợp lý.”
“Đúng đó đúng đó!”
Yuki-san nở một nụ cười tươi rồi hỏi tôi về Rena.
“Nhưng còn Mizusawa Rena thì sao? Cô ấy có tạo ấn tượng đúng chứ?”
“Đúng vậy. Thực tế thì, việc nói chuyện với cô ấy cũng khiến em cảm thấy rất căng thẳng rồi.”
"Ồ, cậu đã nói chuyện với cô ấy à. Cảm giác Amano-kun cũng khá hứng thú đấy nhỉ?"
"Vâng, thực tế là... Đối với thế hệ của bọn em, cậu ấy là một ngôi sao rất nổi tiếng so với những người còn lại."
Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nói với ai về việc tôi là bạn thân thời thơ ấu của Rena, kể cả Yuki-san. Vì vậy, tôi đã không nói gì về điều đó và đưa ra vài lý do hiển nhiên.
Và rồi, một đề nghị bất ngờ đã được Yuki-san đưa ra.
“Vậy thì lần tới, cậu có muốn đến nhà chị vào ngày con bé chuyển đi không? Chị cũng sẽ ở đó, nhưng có vẻ là Rena sẽ ghé thăm nhôi nhà mới, vậy Amano-kun cũng đến và cùng tổ chức một buổi tiệc chia tay nhỏ cùng bọn chị nhé?”
Tôi không khỏi không nuốt nước bọt.
Đó là một đề xuất rất hấp dẫn. Tôi rất vui khi có thể gặp gỡ và trò chuyện với người mà tôi đã không gặp cách đây tận tám năm. Mặc dù không thể lấy lại khoảng cách gần gũi như trước đây, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng tôi và cậu ấy có thể trò chuyện về những kỷ niệm vui vẻ của thời đó.
Nhưng— sau khi suy nghĩ một chút, tôi lắc đầu.
Bây giờ còn quá sớm. Tôi có cảm giác như vậy.
Tôi vẫn chưa thể trở thành một diễn viên nổi tiếng như đã hứa vào lúc ấy.
Nếu Rena nhận ra tôi thì tôi sẽ không nói gì, nhưng nhìn phản ứng của cô ấy lúc nãy thì có vẻ cô ấy đã quên rồi. Vậy thì, tôi sẽ nói ra khi mà lời hứa lúc ấy đã thành hiện thực.
Nếu chỉ mình tôi vẫn còn nhớ đến lời hứa khi đó thì có thể không cần phải dữ lời, nhưng tôi luôn coi lời hứa đó là một mục tiêu cần hướng tới của mình, vì vậy tôi muốn thực hiện đó đến cùng.
“Không, em xin phép từ chối. Em nghĩ chắc là mình sẽ không thoải mái lắm”.
“Vậy à. Mà thôi, dù sao thì khi học cùng trường thì cũng có nhiều cơ hội để thân thiết với nhau mà nhỉ—”
Và, Yuki-san, người không biết gì về sự giằng xé trong lòng của tôi, đã nhẹ nhàng bỏ qua nó như vậy.
Trong lúc đang trò chuyện như vậy, chúng tôi đã đến Studio. Vì đã đặt lịch trước, nên khi Yuki-san trò chuyện ngắn với nhân viên lễ tân, chúng tôi đã được dẫn vào bên trong ngay lập tức.
“Xin chào lâu rồi không gặp. Hôm nay xin hãy chăm sóc Amano của chúng tôi nha.”
Khoảng ba nhân viên đã chào đón chúng tôi. Có vẻ mọi người đều quen biết nhau.
Khi chụp ảnh quảng cáo, bạn không chỉ chăm chăm mỗi vào chụp ảnh mà còn phải trang điểm và làm tóc nữa. Tôi được đưa ra phía sau và khi tôi ở đó thì Yuki-san đang thảo luận với thợ ảnh về các ý tưởng chụp ảnh của buổi chụp hôm nay.
Sau khoảng hai mươi phút, tôi đã chuẩn bị hoàn tất để bắt đầu chụp. Những bức ảnh đã chụp được hiển thị ngay lập tức trên màn hình máy tính và Yuki-san sẽ xem ảnh và đánh giá về chất lượng của chúng
Tôi vẫn tiếp tục như vậy, nhưng chỉ sau vài phút thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“A, xin lỗi, tôi có chút chuyện.”
Đó là điện thoại của Yuki-san.
Lần đầu tiên, buổi chụp hình bị gián đoạn vì Yuki-san phải đi ra ngoài nghe điện thoại. Yuki-san đã ngay lập tức trở lại và cúi đầu xin lỗi mọi người vì đã khiến buổi chụp hình bị gián đoạn.
“Xin lỗi, Amano-kun. Chị được gọi lên từ người ở văn phòng. Họ bảo phải đến ngay, vì vậy chị sẽ vắng mặt một lúc, xin lỗi nhé.”
“À, em hiểu rồi!”
“Xin lỗi, nhưng anh có thể tiếp tục được chứ. Tôi sẽ kiểm tra mọi thứ sau.”
“Vâng. Tôi hiểu rồi.”
Yuki-san đã nói chuyện với thợ ảnh và tôi, rồi cô ấy rời khỏi studio.
Sau đó, tôi đã tiếp tục chụp ảnh cùng người thợ ảnh, nhưng—
Khoảng 15 phút sau, Yuki-san vội chạy vào.
Khác hẳn với vẻ ngoài bình thản thường ngày, cô ấy bây giờ trông có vẻ bối rối, nếu không muốn nói là hoảng loạn.
Có chuyện gì vậy nhỉ.
Yuki-san thở hổn hển, đặt tay lên vai tôi và nói với giọng gấp rút hơn bình thường.
“Amano-kun! Xin lỗi, xuống đây ngay bây giờ!”
Cuối cùng, việc chụp ảnh quảng cáo đã được rút ngắn giữa chừng. Trước hết, tôi đã chia sẻ những tấm ảnh đã chụp được cho mọi người và sau đó, quyết định là nếu Yuki-san không tìm thấy hình ảnh nào phù hợp và ưng ý, chúng tôi sẽ phải lên lịch chụp lại vào lần sau.
Tôi đi cùng Yuki-san xuống tầng văn phòng mà không hay biết gì cả. Sau đó, tôi được yêu cầu đợi trong một phòng họp nhỏ.
Yuki-san trở lại với hai tập tài liệu.
“Được rồi, Amano-kun. Cứ xem cái này trước nhé!”
“À… Đây có phải một bản hợp đồng mới không?”
“Vâng vâng. Đây là bản hợp đồng mà bên đối tác vừa gửi tới, “mùa hè của mối tình đầu” cậu đã nghe về nó chứ?”
“À vâng! Đó là bộ phim truyền hình đã bắt đầu phát sóng vào tháng sáu phải không? Em thấy nó đang được bản tán khá phổ biến gần đây.”
Nhìn nét mặt của Yuki-san, tôi cảm thấy có điều gì đó rất không ổn, nên tôi đã đưa ra vài câu trả lời phù hợp trong lúc tim vẫn đang đập thình thịch.
“Đúng đấy. Đó là bộ phim có sự tham gia của Mizusawa Rena, người mà chúng ta vừa nhắc đến, đảm nhận vai nữ chính. Cô ấy hiện đang rất được chú ý vì đây là lần đầu tiên cô ấy thử vai chính trong một bộ phim tình cảm lãng mạn.”
“Vậy chị đã nhận dự án đó sao?”
“Đúng vậy.”
Rena và tôi diễn chung!
Tôi chưa bao giờ được diễn chung với cậu ấy trước đây, vì vậy bây giờ tôi cảm thấy rất lo lắng.
Tuy nhiên, nếu là bộ phim truyền hình dài tập bắt đầu từ tháng 6, thì chậm nhất trong tháng 6 này sẽ bắt đầu quay phim và tức là cho đến lúc bắt đầu quay thì nhân vật nam chính chắc cũng đã trọn song từ lâu rồi.
Mặc dù thế, dù có là vai phụ hoặc vai quần chúng đi nữa thì cũng sẽ không có chuyện phải gọi tôi ra giữa lúc đang chụp ảnh quảng cáo thế này đâu—
“Có phải là em nhận được một vai diễn nào đó nhiều lời thoại phải không?”
Tôi đã nghĩ vậy và đã đặt câu hỏi như thế.
Tôi đã đặt câu hỏi với niềm hi vọng nhỏ nhoi, nhưng
Câu trả lời tôi nhận được còn vượt xa cả những kỳ vọng đó.
“Không, không phải. Vai diễn cậu nhận được là vai chính đấy.”
“..........Hả?”
Tôi đông cứng tại chỗ.
Vai chính? Tôi á?
Điều đó bất ngờ đến nỗi não tôi còn chẳng thể xử lý kịp.
“Chắc rồi, cậu có phản ứng như vậy cũng đúng thôi. Tôi cũng có phản ứng tương tự như cậu khi vừa nghe tin từ cấp trên. Tôi hiểu mà.”
“Đây là một trò đùa phải không? Ý chị là sao chứ? Vai chính đáng lẽ phải được quyết định trước nửa năm hay vài tháng trước phải chứ…….”
"Việc lựa chọn diễn viên chính sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ người xem và độ nổi tiếng, vì vậy nó thường được quyết định khi bắt đầu dự án phim truyền hình. Thông thường, nó sẽ được quyết định ít nhất vài tháng trước.”
“Bộ phim “Mùa hè của mối tình đầu” sẽ phát sóng vào tháng 6 phải không?”
“Đúng vậy. Nếu không có gì xảy ra thì có vẻ ngày kia sẽ có một buổi họp mặt của các diễn viên.”
Không, tôi chẳng hiểu gì cả. Trong khi tôi vẫn im lặng thì Yuki-san đã mở cuốn sổ trên tay ra và giải thích cặn kẽ cho tôi.
"Thôi thì để chị giải thích cho cậu nhé. Ban đầu vai diễn này được giao cho một diễn viên khác, nhưng cậu ta bị bệnh nặng và phải nhập viện. Tình huống cấp bách cần tìm người thay thế, nhưng diễn viên trẻ thì số lượng rất hạn chế, mà các diễn viên nổi tiếng thì đều đã kín lịch. Vì vậy, đã có một cuộc họp khẩn cấp sảy ra, và đạo diễn Morita đã đề cử cậu Amano-Kun.”
“Đạo diễn Morita đã……”
“Ừm. Chắc là do chuyện hồi trước rồi.”
Nhìn vào bản kế hoạch trên tay, quả nhiên đó là bộ phim do đạo diễn Morita phụ trách.
Chắc là đạo diễn đã đánh giá rất cao diễn xuất của tôi trong bộ phim trước đó, nhưng dù sao thì đây cũng là một đề cử quá bất ngờ khiến bản thân tôi cũng khó mà hiểu nổi.
Càng nghe tôi càng cảm thấy bối rối.
Tuy nhiên, ngay cả khi chẳng có đủ thời gian để bình tĩnh lại, Yuki-san vẫn nói những lời sau.
"Thế nên chị nghĩ cậu vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, như chị đã nói trước đó, lịch trình của buổi gặp mặt và đọc kịch bản vào ngày mai là quá gấp nên họ muốn cậu trả lời ngay lập tức. Amano-kun, cậu vẫn chưa có lịch trình gì tháng này, vì vậy xét theo nghĩa đó thì cậu có thể nhận được vai diễn mà không gặp vấn đề gì.”
“Em sẽ nhận! Nhất định sẽ nhận!”
“Tinh thần tốt đấy. Mà đúng thật là không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.”
Yuki-san mỉm cười rồi lật tờ tài liệu trên tay.
“Trước hết, tôi cần phải xác nhận lại một chuyện, cảnh hôn là cảnh chủ chốt phải không?”
“À rế, vậy là có cảnh hôn hả?”
“Theo kịch bản hiện tại thì sẽ có một cảnh ở tập sáu, khi hai đứa bắt đầu hẹn hò. Nhưng cũng có thể sẽ có thêm. Dù sao đây cũng là phim tình cảm mà, chắc chắn là phải có chứ.”
“Em hiểu rồi.”
“Đó cũng là phần thưởng mà đúng chứ? Ai mà lại đi ghét cảnh được hôn Mizusawa Rena chứ. Đấy là phần thưởng, phần thưởng đó.”
“Đừng có nói những điều kỳ lạ như vậy chứ! Tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng đó chỉ là diễn xuất mà thôi! Không có chuyện lẫn lộn công tư như vậy đâu!” (*)
Tôi vội vàng đáp lại như vậy, nhưng trái ngược với lời được cất ra, trong đầu tôi hiện không ngừng nghĩ về Rena ở trường.
Một người bạn thời thơ ấu nay đã lớn và trở thành một cô gái vô cùng dễ thương khiến tôi chẳng thể nói nên lời. Chỉ cần nghĩ đến đôi môi mềm mại ấy… tôi lắc đầu. Sau đó lấy hai tay tự vỗ vào má mình và cố gắng để rũ bỏ hết cái ham muốn chết tiệt ở trong tôi.
Cảnh diễn hôn với Rena.
Tôi chẳng thể phủ nhận rằng tôi cảm thấy rất phấn khích khi nghe về điều đó.
Yuki-san có vẻ đoán được suy nghĩ của tôi, vừa vỗ tay vừa mỉm cười.
“Được rồi, cảnh hôn cũng ổn nốt, nên vậy là xong rồi nhé. Bây giờ chị sẽ đi báo cáo với cấp trên đây.”
“Vâng, cảm ơn chị!”
“Amano-kun, em đợi ở phòng này nhé. Chị nghĩ sẽ bàn cụ thể việc đó sau, có lẽ hôm nay sẽ tan hơi trễ đó.”
Cuối cùng tôi cũng có thể lấy lại bình tĩnh khi nhìn Yuki-san vội vã bước ra ngoài.
Diễn chung với Rena. Thậm chí cả hai còn là diễn viên chính.
Lời hứa sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng khi xưa để có thể diễn cùng nhau trong một bộ phim lớn có thể sẽ thành sự thật.
Vậy thì, tôi có thể tự tin mà nói với Rena.
Nếu Rena nhận ra tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng trở nên thân thiết với nhau và khi đó với tư cách là hai diễn viên chính— bọn tôi sẽ xích lại gần nhau hơn và có thể bù đắp lại khoảng cách 8 năm xa cách.
Có lẽ bọn tôi sẽ trở lại làm thành một người bạn thân thiết với Rena như xưa—
Tôi cứ thế ngồi một mình với những ảo tưởng trong phòng họp nhỏ bé ấy.