Tensai Joyuu no Osananajimi to, Kiss Scene wo Enjiru koto ni natta

Truyện tương tự

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

437 55336

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

(Đang ra)

Những cô nàng trên tình bạn, dưới tình yêu

Ametsuki

Mối quan hệ này chắc chắn không hề sai trái… nhưng tuyệt đối không thể nói với bạn gái ở quê nhà. "Tớ thích cậu.

4 5

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

2 3

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

152 523

Vol 1 - Chương 02: Cảm giác về khoảng cách(7)

'Chúng ta chính thức bắt đầu nhé! Ba, hai, một.'

'Đã bắt đầu rồi!! 'Cuộc hành trình ngẫu hứng của Sugino', và hôm nay là tập đặc biệt kéo dài hai tiếng. Thật tuyệt vời, điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta là thị trấn nơi nữ diễn viên siêu nổi tiếng ấy sinh ra và lớn lên! Hãy cùng chào đón vị khách của chúng ta trước nhé!'

Sau khi chúng tôi thảo luận và chuẩn bị trang điểm, chương trình chính thức bắt đầu. Phong cách nói chuyện của Sugino-san, cả trên màn ảnh lẫn ngoài đời, cô ấy rất giỏi. Cô ấy đọc thuộc lòng lời thoại trong kịch bản một cách đầy năng lượng.

'Giờ thì, nữ diễn viên trẻ hot nhất hiện nay, Rena Mizusawa! Bên cạnh cô ấy là Kaito Amano, người sẽ đóng chung với Mizusawa-san trong 'Mùa Yêu Đầu Tiên' được ra mắt trong tuần tới! Hãy cùng chào đón họ nhé!'

'Tôi là Rena Mizusawa. Mong mọi người chiếu cố chúng tôi thật tốt hôm nay!'

'Tôi là Kaito Amano. Rất vui được gặp mọi người!'

Vì chương trình này được phát sóng một tuần trước tập đầu tiên của bộ phim, nên các câu thoại đã được phối hợp nhịp nhàng. Tính cách nồng nhiệt của Sugino-san, kết hợp với giọng nói tao nhã và điềm tĩnh của Rena, đã thổi bùng bầu không khí ngay từ đầu.

Trong thời gian này, ngày càng có nhiều người tụ tập để xem.

Nhìn thấy dáng vẻ của Rena, mọi người ở mọi lứa tuổi đều dừng lại để chiêm ngưỡng. Điều này khiến tôi một lần nữa nhận ra Rena thực sự là ngôi sao lớn sinh ra ở thành phố này.

Sau khi mở cửa, chúng tôi bắt đầu di chuyển.

'Vậy, xin hãy dẫn chúng ta đi tham quan. Chúng ta nên đi đâu trước?'

'Đây là khu mua sắm! Có rất nhiều cửa hàng tôi từng ghé qua, nên để tôi giới thiệu cho hai người nhé!'

Rena dang rộng vòng tay, nụ cười hiện rõ trên môi.

Khi chúng tôi đi bộ, tôi bắt đầu quan sát cấu trúc của các cửa hàng.

Chẳng có gì thay đổi so với trước đây. Cầu thang nơi Rena ngã và khóc lóc chạy vòng quanh; cửa hàng rau củ quả đã từng cho tôi rất nhiều hoa quả; tiệm bánh taiyaki tỏa ra mùi thơm quyến rũ... Quá nhiều cửa hàng và khung cảnh hoài niệm. Tuy số lượng cửa hàng đóng cửa nhiều hơn trước, nhưng bầu không khí này vẫn như tám năm về trước.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ một cửa hàng gần đó.

'Ồ! Đó không phải là Rena-san sao?'

'A, cô ơi!'

'Có chuyện gì thế? Cháu đang quay gì đó à? Vào cửa hàng của cô đi!'

Người bán hàng vui vẻ mời Rena vào. Thấy vậy, Sugino-san hỏi Rena.

'Mizusawa-san có thường xuyên ghé cửa hàng này không?'

'Ừm. Dù là quán nướng nhưng okonomiyaki ở đây ngon tuyệt. Hồi trước sau giờ học tôi hay đến đây lắm.'

'Được rồi, chúng ta đi xem thử nhé.'

Với những lời này, chúng tôi quyết định mỗi người sẽ mua một chiếc okonomiyaki từ cửa hàng.

Chỉ trong chốc lát, người bán hàng đã đưa cho tôi từng chiếc okonomiyaki mới làm. Khi tôi đưa tay ra nhận, ánh mắt chúng tôi chạm nhau và người bán hàng mở to mắt ngạc nhiên.

"Ôi trời, là Kaito-kun phải không? Lâu quá không gặp. Cháu còn nhớ cô không?"

'À, đúng rồi ạ! Lâu quá rồi nhỉ.'

Tôi đã từng đến cửa hàng này với Rena vài lần rồi, và dù ký ức có hơi mơ hồ, tôi vẫn nhớ. Nắm bắt cơ hội, Sugino-san liền hành động. Chủ đề ban đầu dự định sẽ được tiết lộ ở một nơi khác, đã được đưa ra trước ở đây. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng hiểu ra và bắt đầu hợp tác.

'Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vậy nghĩa là Amano-san cũng sinh ra ở thành phố này sao?'

'Vâng. Thực ra, tôi đã sống ở đây đến năm sáu tuổi và học cùng trường mẫu giáo và tiểu học với Mizusawa.'

'Cái gì! Sao cậu không nhắc đến chuyện đó trước đây? Thì ra hai người là bạn thuở nhỏ nha!'

Cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên như thể mới nghe lần đầu, rất chuyên nghiệp. Rồi Sugino-san khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện, dùng những câu hỏi khác nhau để gợi mở những chủ đề khác nhau. Dù là bạn thuở nhỏ, chúng tôi đã mất liên lạc sau khi tôi chuyển đi, và giờ đây, sau tám năm, cơ hội gặp lại nhau đến nhờ việc cùng đóng chung một bộ phim truyền hình. Như thể cánh cổng trò chuyện đã được mở ra, chúng tôi nói chuyện không ngừng nghỉ.

Sau đó, chúng tôi ghé thăm nhiều nơi - phố mua sắm, trường học của Rena và các điểm tham quan du lịch địa phương. Điểm dừng chân cuối cùng của chúng tôi là hôi trường, nơi Rena và tôi từng biểu diễn vở kịch "Bạch Tuyết" hồi nhỏ.

Vì tôi chưa đề cập đến chi tiết thỏa thuận, Rena đã kể lại những giai thoại từ thời còn là ngôi sao nhí trên sân khấu ở hội trường thị trấn. Trong khoảng thời gian này, tôi thấy mình như lạc vào cõi mộng.

'Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút!'

Sau khi hoàn thành cảnh quay tại hội truòng, điểm đến cuối cùng của chúng tôi là quán trọ Mizusawa Inn. Ban đầu chúng tôi định nghỉ ngơi một lát trước quán trọ, nhưng đám đông quá lớn khiến việc đó không thể thực hiện được. Chúng tôi nhờ nhân viên giúp giải tán đám đông và mở đường quay lại xe của Karin-san.

Karin-san và các nhân viên khác đã đi thảo luận điều gì đó, chỉ còn lại hai chúng tôi trong xe.

'Ồ, thật hoài niệm. Tôi đã nghĩ đến 'Bạch Tuyết' vài ngày trước khi chúng tôi lên ý tưởng cho buổi chụp hình, nhưng đến đây lại gợi lại nhiều kỷ niệm hơn nữa.'

'Cậu nhớ nhất điều gì, Kaito-kun?'

'Hừm~ Chắc đó là lý do Rena đóng vai Bạch Tuyết. Vì cậu không muốn bất kỳ cô gái nào khác hôn mình, một lý do ngây thơ và ngọt ngào đến thế. Mình vẫn còn nhớ rất rõ.'

‘Cậu nhất định phải quên chuyện đó đi!'

Rena đỏ mặt và lắc vai tôi liên tục.

'Tớ chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt cả, chỉ là một nỗi nhớ sâu sắc về tuổi thơ. Rena đã từng nói những điều như cậu thích tớ và muốn cưới tớ.'

'Ừm, ừm...'

'Nhưng giờ nghĩ lại thì cả 'Bạch Tuyết' lẫn 'Mùa Yêu Đầu Tiên' đều có cảnh hôn. Mặc dù cảnh hôn trong 'Bạch Tuyết' chỉ là để cho vui thôi.'

Trong lúc tôi đang kinh ngạc trước mối liên hệ định mệnh giữa hai tác phẩm, Rena khẽ lẩm bẩm bên cạnh tôi.

'Tớ hiểu rồi... Tớ không biết là chúng ta sẽ lại có cảnh hôn nhau nữa.'

'Hả? Ồ, ừm, đúng vậy.'

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn thấy ngạc nhiên khi nghe những lời đó từ miệng Rena một lần nữa.

Đôi môi hồng đó khiến tôi khó có thể rời mắt.

Hôn Rena...

Tôi hiểu rằng đó vẫn là công việc. Tuy nhiên, đầu óc tôi vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, nhất là khi phải diễn cảnh hôn với một cô bạn thuở nhỏ ngọt ngào như vậy. Thật lòng mà nói, những suy nghĩ kỳ lạ như vậy dường như cũng là điều tự nhiên.

'Tớ nghĩ chúng ta vẫn có chút hồi hộp! Kể cả có kinh nghiệm hôn nhau đi nữa, thì cảnh hôn trong kịch bản cũng khác!'

Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Nhưng Rena mở to mắt ngạc nhiên.

'Hả? K-Kaito-kun, cậu có kinh nghiệm hôn không...?'

'Haha? Không, không, tớ không biết! Tớ thậm chí còn chưa từng yêu đương... Tớ chỉ nghĩ cậu có kinh nghiệm, nên tớ mới nói vậy thôi.'

'Tớ cũng không có! Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi; giữa những người cùng tuổi tớ, cậu là người duy nhất tớ có thể cùng nhau nói chuyện như thế này. Hôn nhau chỉ đến sau khi yêu thôi.'

'Vậy sao...'

'Nhưng nếu vậy thì cảnh hôn này sẽ là nụ hôn đầu tiên của chúng ta.'

Cô ấy càng nói càng có vẻ ngượng ngùng. Tôi cảm thấy mình muốn chết vì xấu hổ và không dám nhìn Rena.

'Tớ xin lỗi vì đã cướp mất nụ hôn đầu của cậu nhé, đặc biệt là với một người như tớ.'

'Đ-Đừng lo... đó chỉ là một phần của vở kịch thôi. Tớ không nghĩ nhiều về chuyện đó đâu.'

Rena nói vậy nhưng má cô lại đỏ bừng. Dường như ngay cả diễn viên tài năng Rena cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào diễn xuất của mình. Cả xe lại chìm vào im lặng ngượng ngùng.

Trong khi bầu không khí khác thường bao trùm chiếc xe, Karin-san, người vừa kết thúc cuộc thảo luận, ngồi lại vào ghế lái với nụ cười gượng gạo.

'Ừm... hai em sẽ không làm gì đó không đúng mực chứ?'

''Chúng em không có làm gì cả!''

Cả hai chúng tôi cùng hét lên cùng một lúc.

'Chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút nhé!'