Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Truyện tương tự

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

17 19

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

337 1360

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

46 432

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

35 99

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

41 283

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

70 669

Vol 1 LN - Chương 03: Bữa cơm bình dị

Nhà của gia đình Kirishima vừa mới chuyển đi không lâu. Chén bát, quần áo mùa hè, rồi đến bút viết, vở và sách giáo khoa — những vật dụng tối thiểu để sinh hoạt hằng ngày đã được dỡ ra, nhưng vẫn còn rất nhiều thùng chưa mở. Trong phòng của Hayato cũng có vài chồng thùng carton chất cao như núi.

「Rồi, bắt tay vào việc thôi」

Sau khi về nhà, Hayato chỉ thay đồ qua loa rồi lao ngay vào việc mở thùng và sắp xếp đồ đạc. Có lẽ vài ngày tới, cậu sẽ phải vật lộn với chuyện dọn dẹp này. Khác hẳn với căn nhà rộng thênh thang ở vùng quê Tsukinose trước kia, căn hộ ba phòng của họ ở thành phố khiến Hayato phải đau đầu tính toán từng chút không gian.

「Onii, anh ở trong à? Em vào nhé」

「Hử?」

Không đợi anh trả lời, Himeko đã mở cửa bước vào, vẫn mặc nguyên đồng phục học sinh, tay cầm chiếc điện thoại.

「Có tin nhắn từ ba. Hôm nay ba lại đến chỗ mẹ」

「Vậy là không ăn tối ở nhà à」

「Ừ, đúng rồi. Anh cũng nên mua điện thoại đi chứ? Em chẳng khác gì người đưa tin của anh cả」

「Haha, xin lỗi, xin lỗi mà」

「Thiệt tình…!」

Hayato vừa nghe giọng em gái thở dài sau lưng vừa đi thẳng về phía tủ lạnh.

Hôm qua với sáng nay, cậu đã dùng gần hết nguyên liệu để dọn dẹp tủ, nên giờ bên trong chỉ còn lại một cảnh tượng trống rỗng.

「Chẳng còn gì cả… xem thử trong ngăn đá còn gì không」

「Này, Onii」

「Hử?」

Bất chợt, ai đó kéo nhẹ vạt áo sau lưng cậu.

Khi quay lại, Hayato bắt gặp gương mặt của Himeko — ánh mắt như đang cố kìm nén điều gì đó, mang chút u buồn.

Khuôn mặt ấy khiến cậu bất giác nhớ về lúc đó…

Nhưng Himeko nhanh chóng nở nụ cười, cố tỏ ra vui vẻ như không có gì.

「Em ấy mà, hôm nay tự nhiên rất muốn ăn hamburger tham lam của Onii」

「… Món đó mất công lắm đấy. Còn phải đi mua đồ nữa」

「Em biết. Em sẽ phụ mà, được không?」

「Thật là…」

Khi bị cô em gái làm nũng với vẻ mặt đó, Hayato chẳng thể nào từ chối được.

Trong tay Himeko, thứ đang siết chặt là chiếc ví dành cho chi tiêu trong nhà, cô đã sẵn sàng từ trước, chỉ đợi anh gật đầu để cùng đi.

Có vẻ cô bé định đi cùng anh. Có lẽ Himeko không muốn ở nhà một mình.Hayato đưa tay xoa đầu em, có hơi mạnh tay một chút.

「Này! Làm gì thế chứ! Tóc em rối hết rồi nè!」

「Không sao đâu. Dù gì thì… đó cũng là lý do mình chuyển viện, đúng không?」

「… Ừm… đúng vậy…」

「Thôi, đi trước khi trời tối. Anh vẫn chưa nhớ siêu thị nằm ở đâu nữa」

「Thật là, Onii đúng là hết cách rồi」

Hayato cố gắng nói bằng giọng tươi hơn thường ngày.Ra khỏi nhà, Himeko bước nhanh hơn như muốn trốn khỏi cảm giác bất an, kéo tay anh trai đi phía trước.Siêu thị gần nhà chỉ là một nơi bình thường như bao siêu thị khác.

7352807f-d3bc-4da8-9c58-f7bd8892843f.jpg

Rau củ các loại, rồi thịt cá tươi sống. Từ sữa bò đến đủ thứ đồ uống và gia vị. Những gói bánh kẹo đầy màu sắc, vài món đồ lặt vặt nữa. Một siêu thị chẳng có gì đặc biệt để nói.

Nhưng với hai anh em nhà Kirishima thì lại khác.

Ở nơi họ từng sống, chuyện đi mua đồ chỉ quanh quẩn ở mấy tiệm tạp hoá cũ kỹ của người địa phương, cửa hàng hợp tác xã nông nghiệp, hoặc xa hơn chút thì là trạm bán hàng ven đường.

Đối với Hayato và Himeko, tất cả những thứ bày ra trước mắt lúc này đều là một thế giới mới.

Siêu thị mà hai anh em đang đứng chẳng khác nào một “công viên giải trí” dành cho đồ ăn.

「Ơ, khu đồ ăn sẵn kìa… mấy cái croquette làm cầu kỳ thế mà chỉ có 38 yên một cái!?」

「Onii nhìn này! Có cả bánh waffle và bánh kem dù là đồ đông lạnh đó!」

「Pasta thì nhiều loại quá, anh chẳng phân biệt nổi luôn…」

「Nước xốt salad cũng cả trăm loại, em chẳng biết loại nào với loại nào nữa…!」

Hai anh em phải cố gắng kiềm chế bản thân để không tiêu xài quá tay.

Và thế là trong ngày hôm đó, một quy tắc mới của nhà Kirishima ra đời: khi đi mua sắm, tiền bánh kẹo không được vượt quá 200 yên mỗi người.

Khi họ về đến nhà, trời đã tối hẳn.

Cả hai bật đèn, rồi bắt đầu nấu nướng ngay lập tức.

「Himeko, em băm nhỏ rau đi nhé. Anh lo phần nấm」

「Rõ rồi. Nhưng mà rau bên này mắc thật đấy… đúng là hamburger tham lam rồi」

「Ha ha, ở Tsukinose thì hàng xóm cho rau với nấm nhiều đến mức ăn không xuể mà」

“Hamburger tham lam” là món hamburger được trộn thật nhiều rau để tăng phần ăn và vị ngọt tự nhiên.

Trong phần nhân ngoài hành tây ra còn có cả bắp cải và cà tím. Những loại rau ấy hút bớt mỡ của thịt băm, làm dậy mùi thơm và vị béo ngọt đặc trưng.

Ngày trước, khi còn ở quê, họ từng cho vào đó đủ thứ rau được hàng xóm mang tặng.

Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng họ đã tìm ra công thức hoàn chỉnh và giữ nó làm “phiên bản chính thức”.

Phần sốt ăn kèm được làm từ đủ loại nấm: nấm hương, nấm shimeji, nấm maitake, nấm enoki và cả nấm mỡ eringi. Tất cả được nấu chung với xì dầu, mirin và một chút đường, sau đó thêm bột năng pha loãng để tạo độ sánh. Đó là loại sốt kiểu Nhật, hương vị đậm đà, có thể dùng không chỉ cho hamburger mà còn hợp với cá phi lê, cơm trứng hay mì Ý. Vì thế, Hayato thường nấu nhiều một chút, rồi phần còn lại cho vào hộp nhựa cất tủ lạnh.

Phần rau thừa khi cắt thì được cho vào nồi nấu cùng canh miso, và thế là bữa tối đã hoàn chỉnh.

「Itadakimasu… Ư— nóng quá! Onii, nước, nước nhanh!」

「Rồi rồi, lại vụng về nữa hả…」

Khi hai anh em ngồi ăn, đồng hồ đã chỉ hơn tám giờ tối. Hayato thở dài, vừa đưa ly nước cho cô em vừa nhìn cô vừa ăn vừa xuýt xoa vì nóng. Nhưng thấy Himeko ăn ngon lành, mặt cậu cũng bất giác giãn ra. Món hamburger đậm vị, cộng với cái bụng đói, khiến cơm trắng trôi đi không ngừng.

「Đúng là sốt của Onii hợp uống rượu thật đó」

「Em thì đã từng uống đâu mà biết. Nhưng đúng là bác hàng xóm bảo nó hợp với rượu shochu loại cay đấy」

「Fuhihi… dù sao thì ngon thật」

「Vậy thì tốt rồi」

「… Onii, món đầu tiên anh từng nấu… là cái hamburger tham lam này đúng không? Với em, nó cũng là một hương vị gắn liền với kỷ niệm ấy. Giờ nghĩ lại, anh nấu ngon hơn hồi đó nhiều rồi nhỉ」

「… Ờ, chắc vậy」

「Thế nên, sau này cũng nhờ anh lo cho em nữa nhé, Onii」

「Em cũng nên học nấu đi chứ」

「Nếu là đồ đông lạnh hay mì ăn liền thì em làm chuẩn lắm!」

「… Thật hết nói nổi」

Hayato và Himeko — anh trai và em gái.

Trong căn phòng vang lên tiếng nói cười của hai người, bữa cơm chỉ có hai chỗ ngồi, mà bàn ăn thì lại quá rộng. Cảm giác hơi trống trải ấy vẫn len nhẹ trong không gian, nhưng với họ, đó đã là khung cảnh quen thuộc đến mức bình thường.

===============

dạo này cuộc sống không tốt lắm, có nhiều thứ phải lo lắng quá, nào là thi vượt cấp để học THPT, rồi còn đi thi học sinh giỏi văn cho trường nữa huhu :C