Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

155 3938

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

20 431

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

(Đang ra)

Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Tương Đình Bạch Thỏ

Giang Tuệ vốn chỉ muốn đùa bỡn tình cảm của đàn ông thôi, đâu có nói sẽ dâng cả trái tim mình vào chứ...

8 14

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

12 66

Vol 1 LN - Chương 02: Lời Hứa

「Aaaa, ngủ quên mất rồi!」

Tiếng hét của Himeko vang dội khắp ngôi nhà khi sáng sớm vẫn còn phủ sương, nghe chẳng giống chút nào với tiếng thét của một tiểu thư vùng quê.

Hayato vừa nghe tiếng hét đó vừa lẩm bẩm 「Lại nữa à……」, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực. Trong khi ấy, cậu vẫn khéo léo lật miếng trứng trong chiếc chảo hình chữ nhật chuyên dùng làm trứng cuộn.

Món cậu đang làm là dashi-maki tamago, trứng cuộn kiểu Nhật với nước dùng dashi, được nêm đậm vị cá bào katsuobushi, một trong những món sở trường của Hayato. Tất nhiên, món này đã được công nhận trong những buổi tiệc tụ tập bạn bè.

Nhân tiện dọn tủ lạnh, cậu còn cho thêm ít mizuna thái nhỏ, một hành động vừa thể hiện sự chiều chuộng vừa như thói quen quen thuộc. Tuy nhiên, sự bổ sung này khiến món trứng có thêm độ giòn vui miệng, và Hayato cũng khá ưng ý với nó.

「Hứ, sao anh không gọi em dậy chứ!」

「Thì… nhìn đồng hồ đi」

「Trời ơi, đã quá bảy giờ rưỡi rồi còn gì!」

「Còn dư thời gian mà?」

「Dù có chạy thục mạng đi nữa thì…… à, phải rồi. Em quên mất」

「Khác với bên kia, ở đây trường gần mà, đúng không ?」

Himeko, với mái tóc vẫn còn bù xù vì mới ngủ dậy, lè nhẹ lưỡi ra trong một biểu cảm hối lỗi.

Việc chuyển nhà đột ngột khiến cậu có đôi chút phiền não. Thế nhưng thời gian đến trường được rút ngắn đáng kể là điều khiến cậu không giấu được niềm vui.

「Onii, cái gì vậy?」

「Cơm hộp đấy. Anh chỉ thêm trứng cuộn vào phần đồ ăn thừa từ tối qua thôi. Hôm qua nhìn cái căng tin với chỗ bán đồ ăn một chút là thấy……」

「À-ừ, em hiểu rồi. Mà này onii-sama?」

「Rồi rồi, có phần của Himeko nữa đây」

「Đúng là hiểu ý ghê!」

Hayato vẫn còn cảm thấy rờn rợn khi nhớ lại cảnh đông đúc hôm qua. Cái cảnh mọi người đồng loạt nhào vào chỗ đồ ăn chẳng khác gì một trận chiến giành giật.

Với học sinh thành phố thì có lẽ đó là chuyện thường ngày. Nhưng với Hayato một cậu trai quê thì chưa từng trải qua mấy khóa huấn luyện kiểu đó.

Lâu lâu thì còn được, chứ bảo ngày nào cũng lao vào chiến trường như thế thì cậu chẳng có chút can đảm nào.

Cậu đoán em gái mình cũng chẳng khác gì, nên đã chuẩn bị sẵn hai phần từ trước. Hayato vốn là người khá hay lo cho người khác.

Tuy thời gian cũng không đến nỗi gấp rút, nhưng cũng không đủ để thong thả. Cả hai nhanh chóng ăn sáng và chuẩn bị xong xuôi, rồi cùng nhau rời khỏi nhà, khóa cửa lại.

「Nóng quá……」

Ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, cả hai anh em liền buột miệng thốt ra cùng một câu.

Không giống ở quê, nơi vẫn còn đất trống lộ thiên, ở đây mặt đường đã được trải nhựa kín mít, tích đầy hơi nóng.

Không có lấy một hàng cây để che nắng, ánh mặt trời đầu hạ cứ thế chiếu xuống, như muốn thiêu rụi cả làn da.

Khác với Tsukinose, thành phố này khiến người ta cảm thấy nóng một cách lạ thường. Ngay từ sáng sớm, cả hai đã phải lê bước trên con đường đến trường trong tâm trạng rã rời.

「Em đi lối này nhé」

「Ừ」

Tách khỏi Himeko giữa đường, Hayato chợt nhớ cái mát dịu nơi quê nhà. Đám đông chen chúc và sự khan hiếm mảng xanh khiến cậu không thể nào quên rằng mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Đây không phải là nơi cậu mong muốn đến. Và để có thể hòa nhập… chắc chắn sẽ còn cần rất nhiều thời gian.

(À, nhắc mới nhớ…)

Có lẽ vì đang nghĩ về quê, cậu sực nhớ đến một điều vẫn còn vương vấn trong lòng.

Chính là vườn hoa sau trường, nơi mà hôm qua khiến cậu bất giác liên tưởng đến Tsukinose.

Hoa zucchini nở vào buổi sáng. Rồi đến giữa trưa là bắt đầu tàn. Chính vì thế, phải thụ phấn cho nó từ sáng sớm.

Trong đầu Hayato hiện lên hình ảnh một cô gái, lúc nào cũng cố gắng hết sức nhưng lại hay lúng túng, cuống cuồng.

(Không biết có sao không nữa…)

Vừa đi qua cổng trường, cậu nhận ra đôi chân mình đã tự lúc nào rẽ về phía khu vườn hoa phía sau tòa nhà.

Dù nằm ở mặt sau khu trường, nhưng đó lại là nơi đón nắng rất tốt. Ít người qua lại, nên có thể nói là chỗ lý tưởng để trồng cây trong sân trường.

Từ xa, cậu đã thấy được vài bông hoa zucchini lớn màu vàng đang nở rộ. Ngay trước những bông hoa ấy, một cô gái với mái tóc xoăn xoắn như lông cừu của ông cậu ấy ở Tsukinose đang quýnh quáng không biết làm gì.

「Chào buổi sáng, có chuyện gì vậy?」

「Pyaa!? …À, là cậu hôm qua…」

「Hoa nở rồi nhỉ. Cậu đã thụ phấn chưa?」

「Ơm… cái đó thì…」

「Có tăm bông thì làm sẽ dễ hơn đó」

「Mình không có... 」

Cô gái trong câu lạc bộ làm vườn đỏ mặt, cúi đầu đầy ngượng ngùng. Có vẻ như cô ấy chưa chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này.

Nếu cứ để mặc thế này, chắc hẳn quả zucchini sẽ chẳng lớn nổi. Hayato không phải kiểu người đã mở lời rồi lại quay lưng bỏ đi một cách lạnh nhạt.

「À-hoa cái là bông có phần đế màu xanh, còn không có thì là hoa đực. Mình hái được chứ?」

「Ừ-ừm, làm ơn giúp mình!」

「Cánh hoa vướng quá, gỡ ra nhé… rồi lấy nhụy đực này, chà nhẹ vào nhụy cái thế này… hiểu không?」

「M-mình sẽ thử! Như… như thế này hả…? Ơm, cái… đó thì…」

「Đừng dùng hết phấn hoa một lần. Một nhụy đực có thể thụ cho hai, ba nhụy cái cũng được」

「Đ-được!」

Được Hayato hướng dẫn, cô gái cũng bắt đầu thụ phấn cho hoa.

So với ruộng thì khu vườn này nhỏ, nhưng với một bồn hoa thì cũng khá rộng.

Thời gian còn lại trước tiết sinh hoạt đầu giờ cũng không còn nhiều.

Vừa làm hơi gấp rút, nhưng cảm giác được làm việc với đất đai sau một thời gian khiến Hayato thấy vui lạ thường.

Khóe môi cậu bất giác nhếch lên trong lúc làm.

「Tớ cứ nghĩ rau là thứ tự mọc lên thôi cơ…」

「Hửm?」

「Nhụy đực và nhụy cái phải kết hợp với nhau, rồi mới kết trái được… À, thì ra những đứa nhỏ này cũng là sinh vật sống thật sự… Vậy mà chúng ta lại ăn chúng mỗi ngày…」

「Ừ… phải rồi… đúng thật」

Với Hayato, làm nông là một phần quen thuộc trong cuộc sống thường ngày.

Ở Tsukinose, nhà làm nông rất nhiều, mấy chuyện thế này vốn là điều bình thường, chẳng có gì đáng suy nghĩ.

Có lẽ cũng vì vậy mà lời nói của cô gái trong câu lạc bộ làm vườn lại nghe mới mẻ đến lạ, khiến cậu vô thức nhìn chăm chú vào gương mặt cô. Nhận ra ánh mắt đó, mặt cô đỏ bừng rồi bất ngờ bật dậy, tay chân cuống quýt.

「C-cái đó… nghe kỳ lắm đúng không!? Nhụy đực với nhụy cái, nghe kiểu gì cũng… gợi gợi… ahhh」

「Đ-đợi đã!」

「Cái chuyện nhị đực nhụy cái ấy… nếu nói theo kiểu sinh sản thì── 」

「Bình tĩnh lại coi!」

Bị kéo theo phản ứng đột ngột của cô, Hayato cũng bối rối không biết xử lý thế nào. Cậu vốn hoàn toàn không giỏi trong việc đối phó với con gái cùng trang lứa.

「Một Mitake đỏ mặt vì nhị đực với nhụy cái… Kirishima-kun, hai người đang làm cái quái gì vậy?」

「Ni-Nikaidou-san!」

「Haru… Nikaidou!?」

Cứ như thể xuất hiện đúng lúc để kéo hai người họ về thực tại, Haruki bước đến.

Đôi mắt đó ánh lên vẻ trách móc, trong ánh mắt đó hiện lên vẻ chán chường lạnh nhạt . Vì bản thân cô ấy vốn đã là một mỹ nữ nên càng khiến cho ánh nhìn đó trở nên áp đảo lạ thường, khiến cả Hayato lẫn cô gái CLB làm vườn đều lùi lại theo phản xạ.

「Ờm, ơm, m-mình… Ch-chào buổi sáng, xin lỗi nhé!!」

「…Ah」

Không chịu nổi bầu không khí đó, cộng thêm việc từ đầu đã đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, cô nữ sinh kia bỏ chạy như thỏ bị đuổi.

Để lại Hayato đứng đó cùng với Haruki đang bĩu môi, giờ chỉ còn hai người họ.

「Cái đó thì… ừm…」

「Haha, đúng như mình nghĩ, cô bé đó trông giống y hệt bọn cừu bị ông mình quát cho bỏ chạy nháo nhào nhỉ Hayato」

「…Haruki?」

Hayato đang còn nghĩ xem nên bào chữa thế nào, thì lại nghe thấy giọng nói hào hứng của Haruki đáp lại trái với kỳ vọng. Khuôn mặt cậu ấy y hệt một đứa nhóc tinh quái vừa bày trò thành công.

「Cậu đã ở đây từ lúc nào vậy?」

「Từ khoảng nửa phần còn lại của công đoạn thụ phấn? Lúc đầu chỉ định nhìn xem hai người đang làm gì thôi, mà thấy cô ấy tự nhiên đỏ mặt rồi bắt đầu luống cuống. Thế nên mình nghĩ mình phải ra tay cứu nguy một chút」

「Vậy là cậu nhìn từ khá sớm rồi còn gì. Nếu đã thấy thì cậu cứ gọi mình một tiếng cũng được mà… Giờ thì cô ấy lại nghĩ mình nói mấy lời kỳ cục rồi còn gì」

「Tớ còn phải giữ hình tượng và vai trò trong trường nữa mà, nên chịu thôi đấy~」

「Thế còn tớ thì sao?」

「Hayato thì không sao đâu」

Haruki xoay người, chiếc váy bay lên nhẹ nhàng còn Haruki thì nở một nụ cười.

「Vì bọn mình là bạn mà」

「Cái lý do gì thế...」

Một lý lẽ vô cùng vô lý.

Cả hai bật ra tiếng cười khúc khích như đang chia sẻ một bí mật.

(Cũng được thôi)

Chẳng hiểu sao, Hayato lại nghĩ vậy. Nhân tiện, cậu cùng Haruki quay về lớp học từ bồn hoa. Trời đã về trưa. Cửa ra vào còn xa, cả hai sánh vai nhau bước nhanh như ngày xưa.

Giữa lúc đó, Hayato bỗng cảm thấy ánh mắt của Haruki và liếc nhìn sang.

「Ừm,có chuyện gì thế?」

「Không có gì đâu~? Không có chuyện tớ lén nhìn cậu đâu nhé~?」

「… Đúng là trẻ con!」

「Hứ~」

Haruki quay mặt đi với vẻ giận dỗi, lẩm bẩm như đang tự nói với mình.

「Hồi trước tớ còn cao hơn cậu cơ mà…」

Thấy kiểu hành xử rất “Haruki” đó, Hayato vừa ngán ngẩm vừa bật cười nhẹ kèm một tiếng thở dài.

Là bạn thuở nhỏ từ quá khứ đến giờ đều chẳng thay đổi. Cùng nhau chia sẻ những ký ức giống nhau.

Nhưng chỉ cần bước vào lớp học, cả hai lập tức lại trở thành “cậu học sinh chuyển trường mờ nhạt” và “đóa hoa cao vời”, người luôn tỏa sáng với thành tích học tập xuất sắc.

「A, Nikaido-san kìa」

「Hay lắm, để hỏi Nikaido chuyện này. Về bài tập tiếng Anh ấy, cái bản dịch đoạn này thì…」

「Xin lỗi nhé, chỉ cho tớ đoạn này luôn được không?」

「Tui nữa nè!」

「Ơ, ... được thôi」

Haruki ngay lập tức đeo lại chiếc “mặt nạ mèo”, và chẳng mấy chốc đã bị vây quanh bởi cả nam lẫn nữ. Chỗ ngồi xung quanh cô nhanh chóng trở nên đông đúc.

Có vẻ như bọn họ đang hỏi về bài tập được giao hôm qua.

(À đúng rồi, nghe nói cô ấy học giỏi lắm mà)

Hayato nhớ lại điều mình vừa nghe hôm qua. Nhưng dẫu vậy, cậu không thể không nghĩ rằng, trong số những người kia, có không ít người chỉ muốn được nói chuyện với Haruki mà thôi. Chắc là bản thân Haruki cũng nhận ra điều đó rồi.

Dù vậy, Haruki vẫn mỉm cười nhẹ nhàng rồi đáp lại, khiến người ta không khỏi thừa nhận rằng “bảo sao lại được yêu mến như vậy”.

Dù chỉ là ngồi ở bàn bên cạnh, nhưng Hayato là một kẻ quê mùa và không giỏi chịu đựng đám đông đã chủ động rút lui về phía gần cửa sổ, tránh xa đám đông vây quanh Haruki, đồng thời quan sát người bạn thời thơ ấu đang được yêu mến kia.

(“Gọi là ngụy trang… thì phải?”)

Cậu nhớ lại những lời Haruki đã nói hôm qua. Ngay từ đầu Hayato cũng là một trong những người bị “ngụy trang” đó đánh lừa.

Dù vậy, cậu cũng chẳng có ý định trách móc Haruki vì chuyện đó. Với Hayato, Haruki vẫn là Haruki.

Cái “ngụy trang” đó ắt hẳn cũng có lý do riêng. Cậu cũng không có ý định cố gắng moi ra bằng được. Nếu thật sự cần thiết, Haruki sẽ tự nói ra thôi, cậu tin tưởng là như vậy.

Hiện tại, cậu chỉ có thể nhìn Haruki đang bị người ta vây quanh, rồi thở ra một tiếng cười khổ như thể “vất vả thật đấy”.

「Nikaidou nổi tiếng lắm đúng không? Ngày nào cũng có nhiều người vây quanh cậu ấy!」

「Thật ấn tượng. Quả thật, nhìn bên ngoài thì cũng… đáng yêu thật, nhưng… ơ, khoan đã?」

「À, chưa giới thiệu nhỉ? Mori đây. Mori Iori. Rất vui được gặp, bạn học mới, à không Kirishima」

「Ờ, rất vui được gặp Mori」

Người bắt chuyện là một nam sinh có mái tóc tẩy sáng nổi bật, mang phong thái hơi bỡn cợt, thân thiện. Cậu ta cũng là một trong những người hôm qua đã chủ động hỏi bài Haruki.

Vừa nở nụ cười nham nhở, Mori vừa ngồi xuống cạnh Hayato và cùng cậu dõi mắt về phía Haruki.

「Mà, vừa mới chuyển trường mà đã lao vào cái nhóm đó thì đúng là có một rào cản vô hình khó mà vượt qua」

「Mình thì cũng chẳng quan tâm mấy chuyện đó... Mà cậu không định nhập hội đó à?」

「Toàn hoa trên đỉnh cao mà. Với lại tớ cũng có bạn gái rồi, kiểu như chỉ để ngắm thôi ấy?」

「Ra vậy à?」

「Ngoài tớ ra cũng có khối đứa nghĩ thế đấy?」

「Vậy à」

Nhìn quanh lớp học, có người đang trò chuyện với bạn, có người miệt mài chép bài tập, có người đang cắm đầu vào thế giới trong một cuốn tiểu thuyết. Cũng có vài người thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Haruki, nhưng không phải ai cũng dán mắt vào cậu ta một cách đặc biệt.

Nikaidou Haruki là một người đặc biệt. Chính vì đặc biệt nên nhiều người nghĩ cậu ấy sống ở một thế giới khác hoàn toàn với bản thân, có lẽ là vậy.

Ngay cả Hayato cũng là một trong số những người nghĩ như thế. Phải là như thế mới đúng. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi nhìn Haruki, giữa hai chân mày lại nhăn lại.

「...」

「Ra vậy. Ừ ừ, cố lên nhé Kirishima」

「Hả? Tự dưng nói gì thế?」

「Thôi nào, tớ hiểu mà」

「Khoan đã, cậu đang hiểu lầm gì đó thì phải!」

「Haha」

Không biết Mori đang nghĩ gì, nhưng cậu ta cười trêu như thể đang đùa giỡn Hayato. Không thể phủ nhận được cảm xúc trong lòng lúc này khá nghiêm túc. Bảy năm là khoảng thời gian dài hơn tưởng tượng. Hẳn là cả hai có nhiều thứ không biết về nhau.

Nhưng dù vậy, cả hai cũng không còn là trẻ con nữa.

(Có lẽ… tốt hơn hết là không nên dính dáng gì ở trường thì hơn)

Nhan sắc nổi bật, học hành thể thao đều giỏi. Nikaido Haruki là “đóa hoa” được mọi người yêu mến, như một thần tượng trong trường.

Cô ấy từng nói mình đang “ngụy trang”. Tức là phải có lý do nào đó khiến cô phải làm vậy. Việc đi theo và đồng hành với cô, chắc chắn cũng là trách nhiệm của một người bạn cũ, một người bạn thanh mai trúc mã như cậu.

「Haa…」

「Kirishima?」

「À, không có gì đâu」

「Vậy à」

Có chút cảm giác cô đơn. Nhưng Hayato tự nhủ với bản thân như thế, rồi lặng lẽ dõi theo Haruki.

Và rồi giờ nghỉ trưa cũng đến. Suốt thời gian trước đó, Haruki luôn bị bao vây bởi đám đông.

Ở trường này, Kirishima Hayato và cô ấy như sống ở hai thế giới khác nhau. Điều đó được phô bày một cách rõ ràng.

「Kirishima-kun, đi với tớ một chút được không?」

「Hả... Nikaidou... -san?」

Chính vì thế, trong thoáng chốc cậu chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.

Hayato lúng túng nhìn Haruki, nhưng gương mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh như lúc trước.

Tuy nhiên, trong ánh mắt ấy lại ánh lên vẻ nghiêm túc, khẩn trương đến mức không thể phớt lờ được.

Cả lớp bắt đầu náo động hẳn lên.

Nikaidou Haruki là một đoá hoa cao vời vợi, mọi hành động của cô đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Bản thân Haruki cũng luôn hành xử sao cho phù hợp với vị trí đó, và cô chắc chắn hiểu rõ giá trị của mình.

Chính vì thế, việc cô chủ động bắt chuyện với một nam sinh mà chẳng có lý do gì rõ ràng, chỉ vậy thôi cũng đã là điều vô cùng đặc biệt khiến cả lớp bắt đầu đồn đoán đủ điều.

「Nikaidou-san lại nói chuyện với cậu học sinh chuyển trường à?」

「Không lẽ... cậu ta là gu của cô ấy?」

「Không đâu, chắc chắn là vì cậu ấy là học sinh mới nên có việc gì đó thôi... đúng không!?」

Từ xung quanh vang lên những ánh mắt lẫn tiếng thì thầm pha lẫn tò mò và cả ghen tị.

Họ đã trở thành tâm điểm chú ý. Đến mức này thì khó mà coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Điều đó cả Hayato lẫn Haruki dù muốn hay không đều phải chấp nhận.

「À ừm, cái đó ấy, cái đó đó. Ý tôi là cái đó đó」

「Cái đó…? Nikaido à?」

Dù thế, Haruki vẫn giữ nét mặt bình thản như trước, cứ thế lặp đi lặp lại từ “cái đó”. Đúng thật là “cái đó”.

Thế nhưng, nhìn từ ngoài vào thì trông chẳng khác gì Hayato đang bị chất vấn vì không hiểu “cái đó” là gì.

Nhưng Hayato thì nhận ra ngay Haruki đang cố hết sức che đậy lỗi lầm của chính mình, sau khi vừa nhận ra chuyện đã lỡ tay gây ra.

(Cũng giống như lần đó…)

Cậu nhớ lại chuyện hồi nhỏ.

Hồi còn bé, có lần Haruki vì nghịch ngợm mà trèo lên hàng rào gỗ ngăn giữa nông trại và cánh đồng, rồi đi thăng bằng trên đó nhưng hàng rào đột ngột gãy sập.

May thay lúc đó có mấy người lớn đang làm đồng gần đó nên lũ cừu không bị chạy mất, mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa.

Nguyên nhân là do hàng rào đã mục nát, Haruki không bị thương, cũng không ai trách móc cậu cả.

Vậy mà lúc ấy, Haruki cứ nghĩ chính mình đã gây ra rắc rối, rồi bắt đầu vòng vo giải thích kiểu「Là cái đó đó, cái đó nó như vậy nên là…」

Cô chỉ biết liên tục lặp đi lặp lại mỗi chữ 「Chuyện đó...」

Dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong mắt Hayato, Haruki lúc này không khác gì Haruki của hôm đó. Thậm chí cả đôi mắt như đang cầu cứu kia cũng giống hệt như ngày ấy.

(…Thật là.)

Hayato cố nén tiếng cười đang trào lên và bắt đầu lựa lời:

「À, cái đó nhỉ. Việc hồi sáng tớ được nhờ ở bồn hoa ấy.」

「A! đúng rồi! Chính cái đó! Tớ muốn làm cho xong sớm nên… Bây giờ cậu có rảnh không?」

「Hiểu rồi.」

「À, tiện thể mang giúp cả cặp tớ nữa nhé.」

「Rồi rồi.」

Cậu đã ứng biến ngay trong khoảnh khắc đó.

Thế là cậu đã thành công biến tình huống thành một cảnh 「Vì có việc được nhờ nên đang giục bạn mình đi cho sớm」.

Không khí xung quanh cũng dịu lại với những tiếng thì thầm kiểu như 「Ra là vậy à」「Tưởng gì…」 rồi dần mất hứng thú.

Trong mắt Hayato, Haruki rõ ràng đang giả vờ nhẹ nhõm, sau đó vội vàng rời khỏi lớp để đánh lạc hướng.

Còn Hayato thì thở dài một hơi như muốn nói “thiệt là”, và lúc ấy, Mori với gương mặt nhăn nhở bắt chuyện.

「Hưởng ké ngon lành quá ha, học sinh mới.」

「Haha, bớt nói nhảm đi ông.」

◇◇◇

Nơi tôi cùng Haruki đến là một căn phòng nhỏ, chẳng có gì đặc biệt, nằm trong khu nhà học cũ.

Diện tích chỉ bằng khoảng một phần tư phòng học bình thường. Một căn phòng dài và hẹp với sàn lát gỗ, mang đầy vẻ cũ kỹ, gợi lên cảm giác của một nơi đã nhuốm màu thời gian.

Tuy vậy, sàn nhà không có lấy một hạt bụi, rõ ràng có dấu hiệu được chăm sóc kỹ lưỡng.

「……Đây là đâu vậy?」

「Ừm...căn cứ bí mật. Khu này ngoài làm kho tài liệu thì chẳng dùng vào việc gì, nên chẳng ai lui tới cả」

「Căn cứ gì mà trống trơn thế này」

「Aha, công nhận ha. Lần sau mang gì đó tới bỏ vào thử.

Nó còn kiêm luôn vai trò chỗ trú ẩn nữa đó」

「chỗ trú ẩn à...」

Có lẽ vì ở đây không có ánh mắt người khác, nên Haruki lại vào chế độ “đầu gấu” như tối hôm qua trong phòng.

Chẳng màng đang mặc váy, cô ngồi phịch xuống sàn, khoanh chân như đàn ông.

Tuy chỉ do dự một chút, nhưng có vẻ như việc cởi luôn cả vớ thì vẫn khiến cô lưỡng lự.

(Mình mà cho tụi trong lớp thấy cảnh này thì tiêu chắc.)

Hayato vừa xoa thái dương vừa đảo mắt nhìn quanh. Một căn phòng nhỏ lát gỗ, trống không. Đúng là hơi đơn điệu để gọi là “căn cứ bí mật”. Chỉ đơn thuần là một nơi trú ẩn để tránh xa những ồn ào.

Ngay cả khi là phòng trống thì cũng không có vật tư hay gì cả, chỉ có mỗi cái cửa sổ, trông thật lạnh lẽo.

「… Chỗ này là thế nào vậy?」

「Tình cờ tìm thấy thôi. Có cả chìa khóa nữa đấy?」

「Thế có ổn không đấy」

「Không bị lộ thì không sao. Hayato cũng ngồi xuống đi?」

「Thiệt là…」

Hayato ngồi xuống đối diện Haruki, cũng khoanh chân giống cậu.

「Rồi? Cậu định giở trò gì đây?」

「À, ừm… Kiểu như là…」

Haruki vừa ậm ừ vừa đáp một cách mập mờ, như thể đang do dự điều gì đó. Lúc nãy, chính Haruki đã chủ động rủ Hayato.

Dù ngoài mặt vẫn giữ bộ dạng bình thường, nhưng hành động đó rõ ràng là bốc đồng. Thế nhưng ánh mắt như đang muốn nói điều gì đó kia, lại khiến người ta không thể quên được. Chắc chắn là có chuyện gì đó cậu ấy muốn nói ra bằng được.

「Hứa là đừng cười đấy nhé ?」

「Tuỳ vào chuyện cậu nói ra nữa」

「Nếu cậu cười thì phải nợ tớ một lần đấy」

「Ờm」

Đôi mắt nghiêm túc của Haruki nhìn thẳng vào Hayato. Hayato cũng xoay người lại để đón nhận ánh nhìn ấy.

「Thật ra tớ… mơ ước được ăn trưa với bạn bè」

「…Hả?」

Một tiếng ngớ ngẩn bật ra theo bản năng. Haruki hiểu nhầm đó là tiếng cười nhạo, lập tức nhíu mày phản đối.

「Nè! Với tớ thì đó là chuyện rất quan trọng đấy! Tớ thì… cậu biết rồi đấy, vì tớ như thế này… Nên đã từng xảy ra chuyện rắc rối khi ăn chung với ai đó… Vì vậy mà tớ cứ mãi ăn một mình thôi, cho nên…」

「...」

Những lời cuối cùng gần như nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Những điều Haruki nói, Hayato có thể dễ dàng tưởng tượng được. Cảnh tượng lúc ở lớp học, và nơi trú ẩn. Hẳn là… mọi chuyện là như vậy.

Khi nghĩ đến việc cậu ấy đã luôn ăn trưa một mình trong căn phòng này, ngực Hayato lại nhói lên.

(Mình thật là…!)

Để che giấu cảm giác đau đớn đó, Hayato gãi đầu xoèn xoẹt rồi lấy hộp cơm ra từ trong cặp.

「Vậy à, thế thì từ giờ mỗi ngày giấc mơ của cậu sẽ thành sự thật rồi」

「Hayato…」

「Không đúng à?」

「Không, đúng lắm chứ. Vậy thì đây xem như là một khoản nợ đấy nhé!」

「Nợ gì mà rẻ thế」

「haha, vậy thì… 10 lần mới tính là một món nợ nha」

「Làm vậy thì nợ của Haruki chỉ có chất đống lên thôi đấy… Nếu không có việc gì đặc biệt thì giờ trưa cứ gặp nhau ở đây, thế nhé?」

「Hẹn ước… Ừm, hứa rồi đó… Hứa rồi nha, Hayato!」

「Ờ, ờ…」

Haruki thoáng ngây người chớp mắt liên tục, nhưng rồi ngay sau đó liền nở một nụ cười vô tư như đứa trẻ. Cậu có vẻ không thể kìm được cảm xúc, phấn khích đến mức dúi sát mặt vào Hayato, gần như chạm trán.

(G-gần quá rồi đấy!)

Haruki là một "mỹ thiếu nữ" về mặt ngoại hình, điều đó thì Hayato cũng phải thừa nhận.

Và khi một người như vậy lại mang theo nụ cười rạng rỡ mà chắc chắn chẳng bao giờ cho ai khác thấy, lại còn áp sát đến mức này… tim đập thình thịch cũng là điều dễ hiểu.

Hayato cảm thấy khó chịu nếu Haruki biết được trong lòng cậu đang rối loạn như thế.

「Né ra chút đi」

「A, xin lỗi xin lỗi」

Vì thế, Hayato đẩy nhẹ Haruki ra một cách hơi cứng rắn rồi chìa ngón út bên phải ra. Dù bản thân cũng nhận thức được hành động này thật trẻ con.

「Giao kèo đó」「

Ừ, giao kèo. Ehehehehehe」

Ngón út đan vào nhau. Một lời hứa nhỏ bé, bí mật. Tiếng cười khẽ bật ra từ cả hai. Và như ngày ấy, giữa hai người lại có thêm một ký ức mới.

d95116d3-7472-4cb5-9a5c-994f27c3e7e7.jpg

===============

Hình như còn 1 tháng nữa đi học lại, rén quá mấy ông ạ=))

Dashi-maki tamago (出し巻き卵): Trứng cuộn kiểu Nhật, được trộn với nước dùng dashi (nước ninh từ rong biển kombu và cá bào khô katsuobushi) trước khi đem chiên. Nhờ đó, trứng có vị thanh nhẹ, mềm xốp và thơm mùi cá bào. Đây là món ăn phổ biến trong bữa cơm Nhật và thường được xem là một món kiểm tra kỹ năng nấu nướng cơ bản trong ẩm thực Nhật. Katsuobushi (鰹節) là cá ngừ bào khô, cụ thể là cá ngừ vằn (katsuo) được luộc, hun khói nhiều lần, sau đó lên men và sấy khô đến mức cứng như gỗ, rồi được bào mỏng thành từng lát. Đây là một trong những nguyên liệu chủ chốt tạo nên vị umami trong ẩm thực Nhật.