Trans + Edit: M1NO
----------------------
Đã một thời gian kể từ khi tôi gặp được cộng sự và bắt đầu sử dụng năng lực của “cậu ta” lên nàng gal đáng yêu, Aisaka.
Việc triệu hồi Aisaka một cách kín đáo bằng thôi miên theo lịch trình, và xác nhận tình hình trong khi ôm lấy thân hình đầy đặn của cô ấy gần như đã trở thành thói quen hàng ngày.
Tất cả đều là nhờ vào đối tác của tôi đó.
Vì lý do này, mỗi tối trước khi ngủ, tôi bắt đầu bày tỏ lòng biết ơn với cộng sự của mình.
“Mình cần phải sớm nhắm đến những cô gái khác thôi… nhưng Aisaka tuyệt quá đi mất.”
Đúng vậy, dành thời gian bên Aisaka thú vị đến mức tôi không còn tâm trí để nghĩ đến những cô gái khác nữa. Nó giống như việc tôi đang đóng vai một anh chàng tận tụy, tốt bụng, nhưng thực tế lại là kẻ xấu lợi dụng những cô gái không một chút phòng bị vậy… Haaa, tôi đã thực sự quen với điều này rồi.
"Hôm nay lại nhờ cậy vào bạn nhé, cộng sự của tôi."
Trong khi lẩm bẩm với điện thoại, tôi chạy ra khỏi phòng và đụng phải chị gái của mình
May mắn thay, vì hôm nay được nghỉ nên chị ấy định ở nhà thư giãn cả ngày.
“Em định đi ra ngoài sao?”
“Ừm. Em sẽ sớm quay lại thôi.”
"Đi cẩn thận nhé... À, Kai này."
“Sao thế ạ?”
Vừa bước đến nửa cầu thang, tôi đã nghe tiếng chị gái gọi lại.
Chị vẫn trông nhỏ nhắn như ngày nào, nhưng nhờ chênh lệch độ cao của các bậc, nên khuôn mặt chị giờ gần ngang tầm với tôi.
Bước đến gần, chị tôi đưa tay ra và... bắt đầu xoa đầu.
“Um… sao vậy chị?”
"Dạo này trông em vui vẻ hẳn ra đấy. Dù cho bất kể lý do là gì, miễn là nó khiến em hạnh phúc thì chị cũng cảm thấy vui lòng rồi."
” …………… “
Chị gái tôi thật ấm áp làm sao.
Mặc dù tôi đã quay mặt đi để che giấu sự ngượng ngùng, nhưng chị tôi vẫn cười khúc khích. Có vẻ như chị ấy đã nhận ra má tôi đang ửng đỏ.
"Thôi được rồi, đi cẩn thận nhé."
“Vâng ạ.”
Cảm ơn vì đã khiến em cảm thấy thế này vào buổi sáng, chị gái. Với những cảm xúc như vậy trong lòng, tôi bước ra khỏi nhà.
Ừm, lý do cho khoảng thời gian vui vẻ hiện tại của mình thì… tôi cảm thấy hơi áy náy với chị ấy. Nhưng bây giờ thì đã quá muộn để nói lời xin lỗi rồi.
“Được rồi, hôm nay lại cùng chơi đùa với Aisaka thôi!”
Thật mong chờ đến giờ ăn trưa để kích hoạt thôi miên theo lịch trình. Chỉ riêng cảm giác này thôi đã khiến tôi cười toe toét đến mất quyền kiểm soát rồi.
Trong cơn buồn ngủ nhẹ, quãng đường đi học – con đường từng khiến tôi cảm thấy mệt mỏi – giờ đây lại tràn ngập niềm vui… Đúng là sức mạnh của lòng ham muốn. Thứ này có thể thực sự cứu rỗi thế giới đó.
Với bước chân hân hoan, tôi tiếp tục bước đi, và khi số lượng học sinh tăng lên dần, tôi thoáng thấy bóng dáng của một cô gái quen thuộc.
“Ồ, đó chẳng phải là…”
Mái tóc bóng ả lắc lư, cùng với vẻ đẹp nổi bật và phong thái tự tin đi về phía trước - đó là Emu Honma, đàn em khóa dưới tôi một năm.
“Nữ hoàng băng giá, sao… Hể, thú vị đấy.”
Vì học khác khối nên tôi chưa từng nói chuyện với Honma, cũng chẳng biết tính cách của nhỏ thế nào.
Không bàn đến tính cách, Honma thực sự là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời. Mình nhất định phải chính phục được cô ấy! Sẽ thú vị lắm đây, làm quen với một người có vẻ ngoài lạnh lùng như 'Nữ hoàng' băng giá'.
Hah, phong cách phản diện của tôi đã thực sự đạt đến một tầm cao mới!
Thế nên, hãy đợi anh nhé, Honma. Chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ phóng đãng làn da trần của em!
///
Chuyển cảnh
///
Tôi nắm chặt tay, nhưng trước khi kịp phản ứng, Honma, người đang đi trước tôi bất ngờ quay lại.
“… Hả?”
Cơ thể tôi căng ra theo nắm đấm siết chặt, bối rối không biết phải làm gì
Phải chăng lòng ham muốn của tôi đã bị lộ ra ngoài, hay là do tiếng lẩm bẩm của tôi quá to? Tôi cố gắng lục tung mọi khả năng, nhưng Honma quay lại mà không nói gì, tiếp tục bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra.
“… Chuyện quái gì vừa diễn ra thế?”
Câu hỏi của tôi bị phớt lờ và hòa tan vào không khí.
Không hẳn là Honma quay lại nhìn tôi, mà có vẻ như cô ấy tò mò về thứ gì đó đằng sau… Chà, nếu phải nói gì đó, thì việc ngắm nhìn vẻ đẹp băng giá của cô ấy ở khoảng cách gần như vậy khiến trái tim tôi đập loạn nhịp.
“Mình chắc chắn sẽ làm điều đó… Thế là quá đủ cho hôm nay rồi..”
Nhớ lấy nhé, cộng sự — cô ta chính là con mồi tiếp theo.
Không biết Honma sẽ như thế nào khi đang ở trong trạng thái thôi miên nhỉ? Tưởng tượng thôi cũng khiến tôi rạo rực, giống như cảm giác khi nghĩ về Aisaka trước đây vậy.
Nhìn xung quanh, tôi chợt nhận ra có vô số bạn nữ xinh đẹp, như Aisaka và Honma, vì vậy sự phấn khích của tôi chưa có dấu hiệu thuyên giảm, thay vào đó, tôi luôn cảm thấy hứng thú với các cô gái ấy.
“Chào buổi sáng!”
Bước vào trường rồi đến lớp, sự phấn khích của tôi vẫn còn đó... Nói cách khác, từ nãy tới giờ trong tâm trí tôi chỉ toàn là suy nghĩ đen tối mà thôi.
Aisaka, Honma, và những cô gái xinh đẹp khác mà tôi chưa gặp... Trong khi chìm đắm trong những ảo tưởng về họ, tôi chợt giật mình khi nhận ra có ai đó đang tiến đến gần mình, khiến dòng suy nghĩ của tôi bỗng chốc tan biến.
"Masaki này, cậu có thể nói chuyện với tớ một chút được không?"
“… Hả?”
Giống như tên ngốc, tôi quay lại theo hướng giọng nói và thấy Aisaka đang đứng ở bển.
“Aisaka…?”
Tại sao…?
Tại sao cô ấy lại mở lời trước với tôi nhỉ…?
Mặc dù việc bạn học chủ động bắt chuyện không phải là điều hiếm gặp, nhưng Aisaka, người không hề trong trạng thái thôi miên, chưa bao giờ chủ động đến gặp tôi như thế này.
Chẳng lẽ ứng dụng thôi miên đã bị lộ?
Mặc dù mang theo nỗi lo lắng vô căn cứ đó trong lòng, nhưng nhìn qua biểu cảm của Aisaka, tôi nhanh chóng nhận ra suy đoán của mình là sai lầm.
“Nhìn này, đó.”
“Đó?”
Aisaka hướng ngón tay về phía bảng đen.
Ở góc bảng, có tờ ghi chú nói rằng hôm nay tôi và Aisaka phải trực nhật, hiểu ý cô nàng nên tôi đứng dậy.
“Xin lỗi, Aisaka, tớ đi ngay đây.”
“Ừ.”
Tôi không biết ở các trường khác thế nào, nhưng ở trường tôi, lệ thường là trước lễ chào cờ buổi sáng, học sinh trực nhật phải đến phòng giáo viên lấy sổ trực.
Kể cả khi thầy cô có mang đến cho chúng ta nếu quên, nhưng nếu đó đã là quy định, thì việc nghiêm túc thực hiện là nên điều nên làm.
“Đây là lần đầu tiên tớ và cậu trực nhật cùng nhau, phải chứ?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu trước câu hỏi của Aisaka, và chúng tôi cùng đi đến phòng giáo viên trong im lặng.
Trên đường quay lại lớp học sau khi nhận sổ trực từ giáo viên, Aisaka đã hỏi tôi một câu hỏi kỳ lạ.
“Này, Masaki-kun.”
“Sao vậy?”
"Đã có ai nói với cậu rằng âm giọng của cậu vô cùng nhẹ nhàng hay dễ chịu không?"
Giọng tôi dễ chịu...? Cô gái này đang nói về cái gì vậy?
Thấy tôi ngớ người ra, Aisaka gượng gạo nở một nụ cười xin lỗi và bắt đầu giải thích lý do cho câu hỏi của mình.
"Xin lỗi vì đã đột ngột hỏi như thế. Thực ra, tớ cũng không chắc tại sao mình lại nghĩ như vậy... Hmm, tớ cũng không biết nữa, nhưng có vẻ như tớ đang có một cảm giác kỳ lạ."
“…Hử?”
Hoạt ra giọng nói của tôi có sức mạnh an ủi phụ nữ sao... Ừ đúng rồi, tin được mới lạ.
"Xin lỗi, thật tình... Cậu đừng lo lắng về điều đó nhé!
“… Ừ.”
Tôi bất ngờ trước những lời lẽ lớn tiếng của cô ấy, nhưng điều khiến tôi thích thú hơn cả, là vẻ ửng đỏ trên má Aisaka, trông cực kỳ dễ thương... Không biết nữa, việc thấy Aisaka - người thường không nói chuyện với tôi, lại đối xử với tôi như thế này, trông giống như một cô gái tốt bụng đang quan tâm đến một kẻ cuồng otaku, một trào lưu gần đây vậy.
"Thôi thì, kệ đi... Hôm nay nhờ vả vào cậu rồi."
“Ừ, cứ giao cho mình.”
Aisaka mỉm cười gật đầu.
Cô ấy xinh đẹp thật, với nhiều biểu cảm đa dạng trên gương mặt và cách ứng xử vô cùng tôn trọng, dễ hiểu vì sao Aisaka lại nổi tiếng đến thế.
Nhưng! Ngay cả một cô gái như vậy cũng không thể thoát khỏi sức mạnh của tôi... Hehehe, tôi nhất định sẽ dành nhiều thời gian cho cô ấy trong giờ nghỉ trưa hôm nay!
"...Và giờ thì, khoảnh khắc tồi tệ nhất đã đến!"
Thời gian nhanh chóng trôi đi, và giờ nghỉ trưa lại điểm.
Khi tôi đến lớp học trống như thường lệ, Aisaka, như cố tình đến muộn, bước vào với vẻ thôi miên như mọi ngày.
"Vậy thì, Aisaka, hôm nay cũng nhờ cậu nhé."
“Vâng”
Như thể đang nói rằng, "Lại đây đi", Aisaka dang rộng vòng tay và tôi nhảy tọt vào.
Cảm nhận được sự mềm mại áp vào má mình, tôi mở lời đồng thời nhớ lại chuyện trực nhật.
"Ờ thì, cậu biết đó. Mặc dù cậu đã nói như vậy với mình sáng nay, nhưng thực tế thì tớ chỉ là một tên hèn hạ thích làm gì thì làm với cậu."
Giọng tôi dễ chịu ư? Cảm giác kỳ lạ?
Xin lỗi cậu nhé, Aisaka, bản chất của tớ chỉ là một kẻ vô liêm sỉ đang vô thức lợi dụng cậu mà thôi.
Nếu tôi cọ mặt vào người cô ấy, bộ ngực căng đầy của Aisaka sẽ thay đổi hình dạng tùy theo lực tác động... Mmm, thế này là tuyệt nhất!
“…Nhưng.”
Tôi liếc nhìn lên.
Aisaka vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt vô hồn. Cô ấy chắc chắn đang trong trạng thái thôi miên, biến thành một con rối trung thành thực hiện mệnh lệnh của tôi như thế này cơ mà... Nhìn thấy Aisaka như vậy khiến tôi cảm thấy rất, rất có lỗi với cô ấy - người đã trò chuyện vô cùng thân thiện với tôi, nhưng tôi không thể buông bỏ khoảng thời gian tuyệt vời này.
“…Phew, đã quá, đã quá.”
"Cậu đã xong rồi sao? Vẫn còn nhiều thời gian lắm đó?"
Aisaka trêu chọc khi tôi tách ra khỏi cô nàng.
Lúc đầu, cô ấy chỉ trả lời câu hỏi của tôi, nhưng gần đây, Aisaka bắt đầu chủ động hỏi tôi những điều như thế này.
Đây có phải là sức mạnh của đối tác không thế? Tôi không chắc chắn, nhưng rõ ràng là Aisaka đang trong trạng thái thôi miên, phải chứ? Suy cho cùng, sẽ không có cô gái nào đề nghị những chuyện như vậy với một bạn học với một tâm lý bình thường cả.
“Cảm ơn cậu, Aisaka. Nhưng hôm nay, chúng ta thử đổi chút xíu nhé... Ừm, cậu có thể ôm vai tớ được không? Giống như kiểu âu yếm với người yêu ấy.”
“Hiểu rồi.”
Aisaka gật đầu, sau đó di chuyển sang bên cạnh và ôm chặt lấy tay tôi.
“...Sướng quá.”
Đây thậm chí còn không phải hành vi tình dục, nhưng việc được một cô gái đối xử như thế này khiến tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Thoải mái chứ? Thoải mái chứ?”
Nhờ vào sức mạnh của cộng sự, sự phấn khích khi chinh phục một ai đó quả thật rất tuyệt, nhưng được tận hưởng cảm giác hạnh phúc như thế này còn tuyệt vời hơn thế nữa.
Tôi bạo dạn hỏi Aisaka về chỗ lồi ra mà tôi cảm nhận được trên cánh tay mình.
“Cậu có gặp khó khăn gì với bộ ngực này không? Tớ nghe nói phụ nữ ngực to rất khó chọn đồ lót và những thứ khác.”
Đây là điều mà bình thường tôi sẽ không bao giờ hỏi.
“Ừ. Nó tốn tiền, và vai tớ thì đau nhức... Thêm vào đó, cậu sẽ phải chịu đựng vô số ánh mắt dâm dục.”
“Điều đó là không thể tránh khỏi. Với thứ gì đó hùng vĩ như thế này, bất kỳ chàng trai nào cũng muốn nhìn ngắm bộ ngực đó mà, phải không?”
Tôi chắc chắn phạm phải điều đó rồi, và thậm chí tôi còn tận mắt chứng kiến cơ.