Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Vài ngày kể từ sự cố liên quan đến Agatsuma.
Do sự việc có tính chất nghiêm trọng và cần nhiều thời gian để giải quyết, nên Agatsuma đã được đưa về nhà dưới sự bảo vệ của ông bà.
Vì vẫn còn đang ở trong độ tuổi thanh thiếu niên, nên tôi không được phép can thiệp quá sâu vào chuyện này.
Dù vậy, ông bà của Agatsuma đã hứa rằng sẽ bảo vệ cháu gái của mình, nên cô ấy sẽ ổn thôi… Agatsuma, theo đúng nghĩa, đã thực sự được giải thoát khỏi bạo hành gia đình.
“Masaki-kun, Mari-san, cảm ơn hai cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ mình.”
Khi Agatsuma cảm ơn tôi, cô nàng nở một nụ cười rạng rỡ.
Nó có sức công phá khủng khiếp đến mức không chỉ khiến tôi mà cả Aisaka cũng phải bất ngờ.
Cả hai chúng tôi đều đứng hình trong giây lát.
Nhìn chung, chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng của một học sinh cao trung như tôi... Tuy vậy, tôi cũng không thể đòi hỏi gì hơn khi cả Aisaka và Agatsuma, hai người con gái quan trọng với tôi đều bình an và hạnh phúc. Tôi thực sự rất vui khi đã dành thời gian cùng với bọn họ để được họ chữa lành, bằng một cách thần kỳ nào đó trong trạng thái thôi miên.
“Dạo này bạn thân của chúng ta thân thiết với các bạn nữ thế nhỉ…”
“Kai, mày có bao giờ tự hỏi là ‘làm thế quái nào mà dàn mỹ nhân lại vây quanh một thằng thất bại như mình’ không?”
“… Im đi.”
Để bịt miếng mấy thằng đệ không cho bọn nó nói ra những suy nghĩ trong đầu, tôi huých nhẹ vào Akira và Shogo.
Chà, vấn đề giờ đây không chỉ dừng lại ở mỗi Agatsuma thôi đâu. Khi tôi bắt đầu trò chuyện với Aisaka, tôi nhận ra rằng việc chúng tôi trở nên thân thiết với nhau chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cũng có thể là do ở trường, ba chúng tôi thường xuyên bị bắt gặp khi đang đi cùng nhau, và ngày càng xuất hiện nhiều hơn những tin đồn khó chịu về việc tôi đang giở trò âm mưu gì đó với bọn họ… Sự thiếu tin tưởng giờ lan rộng đến mức khiến tôi phải thở dài.
“Ah… Tao đi vệ sinh một lát đây.”
Nói xong, tôi liền đi thẳng một mạch về phía nhà vệ sinh...
Khi quay lại, tôi bắt gặp Aisaka và Agatsuma đang trò chuyện ở hành lang.
Họ cũng nhận ra tôi và ngay lập tức quay lại nhìn... và như một lẽ tự nhiên, họ tiến lại gần tôi.
"Yahoo~, Masaki-kun♪"
“Cậu vừa đi vệ sinh về à?”
“Ừm, nhưng hai người cần gì ở tớ sao?”
“À không, ý tớ không phải vậy…”
“Nhân tiện, lúc nói chuyện với tớ ý, Saika còn nhắc đến cậu đấy?”
“C-chuyện đó thực ra… um, ổng chính là ân nhân của mình mà.”
Agatsuma cúi gằm mặt và ngượng ngùng mân mê ngón tay.
Thấy biểu cảm của Saika, Aisaka lẩm bẩm ‘ui dễ thương quá đi mất’, và trong thâm tâm, tôi cũng gật đầu lia lịa như thể đồng ý vậy.
"Cậu không cần phải coi tớ là ân nhân của cậu đâu. Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi nên mới làm vậy."
"Masaki-kun..."
"Tớ nghĩ là không có cách xử lý nào tối ưu hơn như thế nữa đâu. Dù sao thì với một thằng nhóc như mình thì mình chỉ còn cách thu thập lấy lời khai và nhờ cậy vào người lớn thôi."
Ngay cả việc thu thập lời khai cũng là nhờ vào sức mạnh của cộng sự của mình... Nếu không có ‘cậu ấy’, liệu tôi có thể làm được gì đây?
"Masaki-kun...”
"Có chuyện gì vậy...?"
"Cậu thật lòng giúp tớ vì cậu muốn vậy, nghe thật ngọt ngào đúng không? Cậu nghĩ có bao nhiêu người trên đời có thể làm được điều đó như cậu?"
"À thì..."
"Tớ không biết cậu nghĩ thế nào, Masaki-kun, nhưng tớ nghĩ việc cậu hành động để giúp đỡ Saika cho thấy cậu là một người tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ đấy."
Aisaka nói với với một nụ cười nở trên môi.
Nghe vậy, tôi bối rối đưa tay lên gãi nhẹ má.
Thấy tôi ngượng ngùng, Aisaka bật cười. Cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi như mọi khi và tiếp tục trêu chọc.
"Chưa hết đâu... tớ cũng từng cảm nhận được sự quan tâm của cậu dành cho tớ. Vì thế, tớ biết cậu tuyệt vời như thế nào mà, Masaki-kun!”
"...Làm ơn đừng nói nữa."
"Haha! Mặt cậu đỏ hết cả lên kìa!"
Cậu dám trêu tớ sao… Haha, được thôi, nếu cậu đã thích trêu chọc tớ đến vậy thì, thì tớ cũng có trò để đáp trả lại đây, Aisaka!
Cơ mà, hôm nay tôi có một chút việc cần phải xử lý, nên tôi sẽ phải hoãn bữa trưa lại.
Nhưng Aisaka à, cậu cứ chuẩn bị đi nhé vì ngày mai tôi sẽ bắt cậu phải trả tiền.
"... Dù sao thì."
“…..??”
Agatsuma nghiêng đầu khi tôi liếc nhìn cô ấy.
"Agatsuma... hình như khí chất của cậu thay đổi khá nhiều thì phải?"
“Có lẽ vậy. Tớ vừa đi cắt tóc đó.”
Đúng vậy, Agatsuma đã cắt đi phần tóc mái dài của mình và để lộ đôi mắt hút hồn của cô ấy. Tuy chỉ là một thay đổi nhỏ, nhưng việc này đã bộc lộ nét đẹp tiềm ẩn của cô.
Mặc dù tính cách của Saika không hề thay đổi, nhưng sự thay đổi nhỏ trong ngoại hình và khí chất có phần tươi sáng hơn một chút của cô ấy đã thu hút nhiều học sinh đến chủ động bắt chuyện với cô hơn.
"Cẩn thận nhé, Saika. Nếu bất kỳ tên lạ mặt nào bắt chuyện với cậu, đừng ngại ngần nhờ giúp đỡ nhé."
“Vâng, cảm ơn cậu, Mari-san.”
“Đúng, đúng! Masaki-kun, cậu cũng sẽ giúp cô ấy chứ?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Tất nhiên là tôi cũng sẽ giúp Agatsuma.
Khi chúng tôi nhìn nhau và gật đầu, Agatsuma càng thêm ngượng ngùng khi chứng kiến sự tương tác giữa chúng tôi.
Mặc dù vậy, tận sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Agatsuma mỉm cười.
"Saika, cậu dễ thương quá đi mất!"
"Đ-Đợi đã, đừng lại gần quá─────"
Hai cô gái xinh đẹp đang vui đùa cùng nhau... Ôi, khoảnh khắc quý giá gì thế này!
Nhân tiện, đây cũng là mùa chuyển giao quần áo, tức là chúng ta sẽ được mặc những bộ đồ mát mẻ hơn.
Tôi có thể nhìn thấy đường viền đồ lót của họ qua lớp áo sơ mi, quả là một bữa tiệc thịnh soạn cho đôi mắt này….
"Masaki-kun?"
"Sao cậu trông vui thế?"
"Hả, đợi đã, không ổn rồi."
Vừa nghe thấy giọng của họ, tôi lập tức điều chỉnh lại biểu cảm.
Sau khi trò chuyện thêm một chút, Agatsuma đã quay trở lại lớp học của cô ấy. Khi chúng tôi nhìn Agatsuma rời đi, cả Aisaka và tôi cũng quay về với lớp học của mình... Và trên con đường đó...
"Aisaka."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tớ mừng vì Agatsuma đã cảm thấy tốt hơn, nhưng mình nghĩ cậu cũng đang ở trong tình trạng tương tự đấy, Aisaka."
"Hả?"
Tôi chỉ vào cánh tay của cô ấy.
Làn da lộ ra khi Aisaka xắn tay áo lên... Chỉ nhìn kỹ mới thấy, những vết sẹo gần như đã phai mờ.
Vô thức, Aisaka đang để lộ ra phần da mà trước đây cô nàng vẫn che giấu... Chẳng phải đây là một sự thay đổi đáng kể đối với Aisaka sao?
"Ý mình là... đừng hiểu lầm ý tớ, nhưng đôi tay cậu đẹp thật đấy."
“Ah…”
Khen đôi tay của cô ấy đẹp ư…?
Không, điều này cũng chẳng quan trọng nữa rồi...
Tôi ngượng ngùng và hối hận vì đã nói ra câu đó.
Nghe tôi nói vậy, Aisaka ngạc nhiên mở to mắt…
“Vâng…! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Masaki-kun!”
Hơn bất kỳ biểu cảm nào tôi từng thấy trước đây, Aisaka nở một nụ cười rạng rỡ.