Trans : Tosamaki Kazato
Edit: M1NO
Dịch nối tiếp project của nhóm Nemesis Team - I Got the Hypnosis App, Now I Can Do Whatever I Want!
---------------------------------
— Đó là vào một ngày ngay sau khi tôi để ý tới hai cô gái xinh đẹp từ một trường cao trung dành cho nữ mà tôi còn chả biết tên.
Tôi đã bỏ cuộc vì đã quá muộn để hành động, nhưng lần sau gặp lại, tôi chắc chắn sẽ tận hưởng cơ thể của hai người ấy.
“... Chà, không biết mình còn gặp lại họ nữa không đây…”
Đó là cả một vấn đề.
Hôm qua, tôi tình cờ gặp hai cô gái đó trong thị trấn, may mắn thật đấy, nhưng tôi không biết tên, hay nơi họ đang ở, nên chẳng tài nào tìm thấy được họ.
Điều duy nhất mà tôi biết về hai người rằng họ đều là những nữ sinh cao trung, và dù có nhắm đến hai người ấy đi chăng nữa, nhưng câu hỏi đặt ra là liệu tôi có thể gặp lại họ nữa hay không.
“Chắc do tiếp xúc với Mari và mấy cô gái khác mà tôi trở nên hứng thú với cơ thể phụ nữ hơn chăng? Không, làm sao mà có chuyện đó được.”
Có lẽ vì hài lòng với cuộc sống hiện tại nên tôi khao khát những trải nghiệm mới mẻ, nhưng cũng chưa đến mức như thế.
Mà, dù sao, bên trong tôi đã để mắt tới hai người họ rồi, nên chắc chắn rằng tôi đang muốn tìm kiếm thêm sự kích thích, nên dĩ nhiên là tôi sẽ làm chuyện đó thôi.
“Ê Kai, đi toilet không cu?”
“Không, tao ổn. Tao sẽ mua ít nước trái cây từ máy bán hàng tự động.”
Tôi nói với Akira và đứng dậy.
Điểm đến là máy bán hàng tự động ở tầng một, vì đang là giờ ăn trưa nên hơi đông người chút, nhưng cũng không đến mức phải xếp hàng chờ.
“Hôm nay mấy cậu tính làm gì sau giờ học?”
“Chúng ta đi đâu đó đi.”
“Tớ nghĩ tớ sẽ học vậy.”
“Hay là chúng ta đến nhà hàng gia đình nhé.”
“Ừ… Ở đó có vẻ hơi đắt.”
Tôi cảm thấy rằng các tiền bối năm ba nên lo cho tương lai của bản thân hơn, thay vì là cứ mãi rong chơi như thế. Mà thôi, chuyện đó là tùy vào mỗi người, thế nên đừng nghĩ thêm làm gì cho phiền.
“Hôm nay tâm trạng của mình khá tốt.”
Khi tôi còn bận làm dịu cơn khát của mình bằng lon nước cam, Wagatsuma bước đến chỗ tôi ngay lúc ấy.
Dáng đi trang nghiêm của cô nàng chứa đầy mị lực, giờ đây, vẻ đẹp tiềm ẩn trong cô ấy đã được phô ra nên không còn ai còn gọi cô là cô gái trầm tính nữa.
“... Ah.”
Giữa lúc ấy, Wagatsuma tìm thấy và tiến lại gần tôi, khuôn mặt vô cảm của cô nhường chỗ lại cho nụ cười.
“Wagatsuma-san, sau giờ học, nếu muốn, cậu có thể cùng chúng tớ đượ–”
“Tôi không có hứng tới. Xin lỗi.”
Ô… Câu trả lời sắc sảo tuyệt vời đấy.
Tôi không có hứng. Xin lỗi.
“Rất vui được gặp cậu, Masaki-kun.”
“Chúng ta học cùng khối và lớp của cậu ngay cạnh cơ mà.”
“Đúng là thế, nhưng thật vui khi gặp cậu một cách tình cờ như thế này.”
“Quả là vậy.”
Nó cứ như là định mệnh ấy! Tôi cảm thấy hơi bị kỳ lạ khi cứ bô bô ra như vậy, nên bằng cách nào đó tôi đã kiềm chế lại được.
Tôi tưởng Wagatsuma định mua nước ép, nhưng cổ cứ nhìn chằm chằm vào lon nước của tôi mà không nhúc nhích gì cả.
“... Có chuyện gì à?”
“Trông nó ngon quá.”
“Nó ngon thật mà.”
“____”
“Thử một ít chứ?”
“Vâng.”
Tôi định hỏi “Cậu không tính mua nước à?”, nhưng do cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi nên tôi đành đưa nó cho cổ.
Lúc đưa cho Wagatsuma, tôi liên tưởng tới một nụ hôn gián tiếp, nhưng cổ cứ uống nó mà chẳng mấy bận tâm.
“...?”
“...Nn…Hmmm…”
Tôi nghiêng đầu nhìn cổ, cô ấy không những uống hết lon nước mà còn ngậm nó vào trong miệng cười khúc khích, nhưng cô nàng nhanh chóng nhận ra là nước đã hết rồi quẳng lon nước vào thùng rác.
Tôi bảo cô ấy đừng lo về chuyện lon nước, dù cổ nói với tôi rằng cổ đã uống hết luôn mà chẳng suy nghĩ gì.
“Dạo này cậu sao rồi?”
“Tớ nghĩ mình đã thật sự thay đổi. Tớ có nhiều bạn bè hơn, Masaki-kun và Aisaka-san luôn quan tâm đến tớ nên mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.”
“Ừ, nghe được vậy thì thật tốt quá.”
Tôi thấy mình giống như một người giám hộ vậy, thỉnh thoảng nghe những lời tâm sự như thế này cũng không tệ.
Tôi không dám nhận mình đã giúp đỡ gì, nhưng dù sao, tôi thật sự cảm thấy khá vui vì ở trong tình huống này mà cô ấy vẫn có thể nói với tôi rằng bản thân cổ đang hạnh phúc.
—Nhưng khi ở cùng với Wagatsuma như lúc này, tôi bắt đầu hứng lên…
Không ngoa khi nói rằng cổ sở hữu bộ ngực lớn nhất lớp… Hay thậm chí là nhất trường, nhưng khi chúng ở ngay trước mắt, con thú trong người tôi trỗi dậy.
Tôi không định sử dụng ứng dụng này sau giờ học, nhưng dù vậy, vẫn có một sự cám dỗ khó cưỡng ở đó dường như đã đẩy lùi ý chí kiềm chế của tôi.
“...”
Tôi nghĩ sẽ rất tệ nếu cứ nhìn chằm chằm vào ngực của một cô gái không ở trạng thái thôi miên như vậy, nên tôi ngoảnh mặt đi, nhưng Wagatsuma đã nắm lấy tay tôi.
“Lối này."
"Cái gì? Ồ, à..."
Tôi được Wagatsuma đưa đến một nơi vắng vẻ trong bóng tối, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Ở một nơi chỉ có thể nghe được tiếng xì xào qua lại của các học sinh, Wagatsuma dựa vào tường mà không chút phòng bị và mở miệng.
“Đổi lại nước trái cây, cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn ở tớ.”
"Bất cứ điều gì!"
“Bất cứ điều gì luôn~.”
Khi cô ấy nói tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn, sự chú ý của tôi lập tức chuyển sang bộ ngực của cô ấy.
Gần đây tôi mới biết rằng, rõ ràng tôi thích ngực nhất khi nói đến các vùng nhạy cảm trên cơ thể phụ nữ.
Chà, tôi không nghĩ đó là điều gì mới mẻ, nhưng tôi luôn bị mê hoặc bởi cái chỗ phình ra đầy mộng mơ đó.
“…Không, không đư— Được thôi!”
Cũng giống như Mari, tôi khá ngại khi đối phương vẫn còn tỉnh táo.
Hay đúng hơn, tôi muốn hét lớn rằng cả Mari và Wagatsuma đều không nên để một người đàn ông chạm vào ngực mình một cách dễ dàng như vậy, mặc dù những lời tôi nói không hề có chút sức thuyết phục nào!
"Mmm… Vậy tớ sẽ làm như này nhé."
"...Huh?"
Wagatsuma nắm lấy tay tôi và áp thẳng vào ngực cô ấy.
Cảm giác mềm mại khi những ngón tay tôi chìm vào cặp đồi núi của cổ và đôi má hơi ửng hồng của Wagatsuma khiến tôi say đắm một chút.
Không thể thốt lên lời, một lúc sau tôi rút ngón tay ra.
"Tớ biết mà… Nó thật… Thật dễ chịu... hehe... Fufu... Fufufu..."
"...Wagatsuma-san?"
Mặc dù tôi sợ Wagatsuma, người đang thì thầm với giọng trầm khàn, nhưng hôm nay cô ấy lại vui vẻ một cách lạ thường, và chúng tôi sớm tách khỏi nhau.
"...Hm."
Nghĩ về những cô gái tôi gặp nhờ ứng dụng, ngay cả khi họ không ở trạng thái thôi miên, bọn họ có vẻ như rất thích tôi, hoặc tôi có ấn tượng rằng những cô gái ấy chắc chắn cũng suy nghĩ như vậy.
Lời giải thích của ứng dụng thôi miên này là bạn không thể ép buộc cảm xúc lên người khác. Do vậy, tôi không thể ra lệnh cho bọn họ thích tôi, hay bắt họ say đắm nhìn mình, hay kể cả những việc tương tự.
Chà, tôi có thể làm mọi thứ khi đối phương bị thôi miên, nhưng một khi thôi miên bị phá vỡ, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nên cuối cùng chẳng có gì thay đổi cả.
“Tuy nhiên, chuyện này tôi thấy cũng không tệ chút nào. Bọn mình sẽ hiểu nhau hơn và rồi đến mức mà bọn mình không cần phải dùng đến thuật thôi miên nữa… Điều đó thật tuyệt vời!”
Từ lúc ấy cho đến giờ tan trường, tôi cứ mộng tưởng một mình mà thấy phát ốm.
Chà, giờ tan học được mong đợi từ lâu cuối cùng đã đến.
Tôi lập tức rời trường và đi vào thị trấn, nơi tôi đã gặp hai cô gái ngày hôm qua.
“Nhưng chẳng có manh mối nào cả... hyuu~♪”
Không có manh mối nào cả, nhưng rõ ràng là Chúa đang muốn phù hộ cho tôi.
Dù cho còn sớm hơn cả ngày hôm qua nhưng tôi lại tìm thấy họ - hai cô gái xinh đẹp đang đi dạo, nắm tay nhau và cùng nhau ăn kem.
“Kukukuku, điều này thật tuyệt.”
Tôi biết hai người họ rất xinh đẹp và đáng để tiếp cận mà.
Tôi từ từ tiến đến chỗ họ từ phía sau.
“Này hai cô gái.”
“Cái gì?”
“Cái...?”
Lúc tôi gọi bọn họ, cả hai đều giật nảy mình một cách kỳ lạ, nhưng tôi thực sự không quan tâm.
Ngay khi tôi kích hoạt ứng dụng thôi miên, họ ngừng nói và trở thành những con rối chỉ nhìn chằm chằm vào mình.
Tôi dẫn hai cô gái đến một nơi không ai có thể nhìn thấy và hỏi tên.
“Sasaki Aika”
“Someya Fiana.”
Người có mái tóc nâu dài đẹp và khuôn mặt sắc sảo tên là Sasaki, trong khi người có mái tóc bạc dài qua vai một chút cùng với khuôn mặt dịu dàng hơn tên là Someya.
"Someya mang nửa dòng máu Nhật Bản à?"
“Vâng."
Có vẻ như cô ấy là con lai. Tôi không hỏi thêm chi tiết vì tôi không đặc biệt quan tâm đến thông tin này.
Cả hai không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn có thân hình tuyệt vời nữa.
“Bằng cách nào đó mà những cô gái mình nhắm tới đều có vóc dáng ấn tượng đấy chứ?”
Có lẽ đó là do bản năng trong tôi thôi thúc tìm tới họ… Mà, gạt chuyện đó sang một bên, tôi quyết định đến nhà cô ấy, vì đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái mang dòng máu lai cùng tuổi với mình.
Ngoài ra, bố mẹ cô ấy sẽ về nhà muộn nên tôi có tận một giờ để hưởng thụ cuộc sống nếu đi tới nhà của cô vào lúc này.
"Đến rồi."
"...Ồ."
Chúng tôi đi đến một ngôi nhà có cánh cổng khá nguy nga, tôi nghĩ trông nó giống như ngôi nhà của một cô gái trẻ điển hình.
Đánh giá từ điều này, Sasaki có vẻ cũng giàu có, nhưng về phần cô ấy, tôi sẽ tìm hiểu sau.
“Pin đã được sạc đầy. Rất tốt.”
Với lượng pin đầy đủ cùng với con thú trong tôi đang trỗi dậy mãnh liệt, tôi đã sẵn sàng để giao lưu.
Someya có vẻ thích thú với nền văn hóa Nhật Bản và trong phòng cô ấy có nhiều tấm áp phích có các nhân vật anime và trang phục cosplay treo trên tường.
"...Cậu là một otaku."
Tôi cũng không thể nói thay cho người khác, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một cô gái lại otaku đến vậy.
Khi tôi lên phòng, mệnh lệnh đầu tiên của tôi tất nhiên là cởi hết quần áo.
“Vâng.”
“Vâng.”
Cả hai đều làm theo lời tôi và cởi bỏ quần áo ra, để lộ thân hình không một mảnh vải tuyệt hảo.
Sasaki, với làn da hơi rám nắng màu lúa mì, rất đẹp, nhưng Someya với làn da trắng ngần, cũng xinh đẹp không kém… Và trên hết, thân hình gợi cảm của bọn họ quá tuyệt vời.
"Ý tôi là, hai người trông có vẻ rất thân thiết với nhau. Có khi nào hai người đang hẹn hò không?"
Đó là một câu hỏi tinh nghịch một cách nhẹ nhàng.
Tôi hy vọng rằng họ có thể là những cô gái trẻ của một trường cao trung nữ sinh.
Họ gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi.
"Chúng tớ đang hẹn hò."
"Chúng tớ đang hẹn hò."
"...À, hiểu rồi."
Tôi ngừng suy nghĩ một lúc.
Tôi rất ngạc nhiên và vô cùng thích thú trước những cô gái yuri ngoài đời mà tôi không ngờ tới.
"Những kẻ si tình hoa huệ ắt phải chết, nhưng tôi là đồng minh, dĩ nhiên rồi!”
Trong tôi đang tràn trề năng lượng khi tưởng tượng rằng bản thân từ giờ sẽ bị kẹt giữa hai cô gái xinh đẹp đang hẹn hò ấy.
Về phần cơ thể, dường như không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào nên tôi không phải lo lắng về bất kỳ quả mìn nào, và tôi có thể đi giữa hai đóa hoa huệ này mà không cần suy nghĩ gì cả.
“Tôi sẽ cho hai người nếm mùi đàn ông.”
Với việc hai người họ đứng cạnh nhau, tôi sẽ phải nếm thử chúng cùng một lúc mới được.
Tôi bước đến gần và đặt tay lên bộ ngực căng tròn của họ… Và thấy khá bối rối.
"...Này, có chuyện gì thế?"
"Ồ– Ôi… Không."
"Đáng sợ… thật đáng sợ...!"
Hai người họ đang bị thôi miên, nên họ sẽ không bao giờ cố gắng chạy trốn khỏi tôi.
Nhưng... Ngay khi tôi chạm vào cơ thể, họ bắt đầu rơi những giọt nước mắt lã chã, như thể đang từ chối người đàn ông này.
Ý thức của hai cô gái đó lẽ ra phải nằm dưới sự kiểm soát của tôi, nhưng bọn họ lại cho tôi thấy một nỗi sợ hãi mà ngay cả trạng thái thôi miên đó cũng không thể kìm chế lại được.
“…Có lẽ nào… đây là kiểu khi chúng ta mua vé số sao?”
Đó là lời buộc miệng theo phản ứng tự nhiên của tôi mà thôi.
Edit: Ý là việc kiểm soát tâm trí lẽ ra phải là một việc dễ dàng, nhưng thực tế lại không thành công =>> kiểm soát tâm trí của hai cô gái này là một nhiệm vụ bất khả thi, giống như việc may mắn trúng số vậy L (Trans): t có cảm giác quen quen cái khúc này :)) L (Trans): Quá mups