Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Wagatsuma có vẻ ngỡ ngàng, nhưng cô nàng lại không hề phản kháng.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vô hồn của Wagatsuma và nói cho cô ấy biết những suy nghĩ của mình.
“Cậu còn nhớ lúc cậu nói với mình về giá trị của bản thân không? Tớ thực sự rất vui và vô cùng hào hứng khi được bên cạnh cậu lúc này. Tớ biết những lời này nghe có vẻ khó nghe, nhưng hãy lắng nghe tớ nhé ───── theo quan điểm của tớ, giá trị của cậu, Wagatsuma, là vô cùng phi thường.”
Tôi nói với ánh mắt kiên định... Tuy nhiên, ngẫm lại thì nghe có vẻ như tôi đang ám chỉ rằng giá trị của Wagatsuma chỉ đơn thuần phụ thuộc vào việc tôi thích cô ấy hay không vậy.
Vẫn còn rất nhiều điều mà tôi muốn nói với cô ấy.
"Mặc dù những lời này nghe thật kinh khủng, nhưng tớ nghiêm túc đấy, Wagatsuma à, cậu thật tuyệt vời. Thân hình đáng kinh ngạc đó của cậu khiến tớ phấn khích và hạnh phúc vô cùng luôn! Chính vì vậy, đừng bao giờ nghĩ đến việc biến mất nhé ───── nếu cậu nghĩ rằng bản thân mình vô giá trị, thì hãy sống vì tớ!"
“Sống vì cậu sao Masaki-kun…?”
“Đúng vậy, bởi vì tớ cần cậu!”
“Tớ… cần ư…?”
Càng nghe nhiều, tôi càng cảm thấy tồi tệ.
Thật đáng tiếc, nhưng đây chính là cảm xúc thật của tôi, và nếu có thể, tôi muốn được tiếp tục làm bất cứ điều gì tôi muốn với cô nàng!
“Cần thiết… Tớ… có ích…”
Wagatsuma thì thầm trong khi cúi mặt xuống.
Mặc dù tôi có hơi sợ trạng thái thôi miên của cô ấy, nhưng hiện tại tôi cảm thấy vô cùng phấn khích và thoải mái hơn bình thường, cho nên đôi bên đều cùng có lợi.
"Khi trạng thái thôi miên này hết tác dụng, Wagatsuma, cậu sẽ chẳng nhớ gì cả, nhưng tớ vẫn sẽ nói cho cậu nghe điều này. Đừng có suy nghĩ lung tung nhé? Tớ không biết mình có thể làm được đến đâu, nhưng tớ sẽ cố thử bằng một cách nào đó."
Hàaaa, chuyện này chẳng khác gì mấy so với Aisaka cả.
Chỉ vì lòng ham muốn biến thái với Wagatsuma, mà tôi đã tự chuốc lấy rắc rối cho bản thân, dù vậy, tôi vẫn muốn đối mặt với bóng tối trong tâm hồn cô ấy, dù biết rằng đó có thể là hình phạt cho những gì mà mình đã gây ra.
“Wagatsuma, tớ sẽ giúp cậu.”
“…..”
"Vậy nên xin hãy tiếp tục chữa lành cho mình từ nay về sau nhé."
Tôi không chắc rằng mình có thể sẽ làm được những gì, nhưng nếu giải quyết được vấn đề này và cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chắc chắn tôi có thể làm tất cả những gì mình muốn với cô ấy mà không cần phải lo lắng đến bất kì điều gì cả, giống như với Aisaka vậy.
“Làm ơn, đừng làm gì khiến bản thân cậu cảm thấy hối hận.”
Hmm... Mình có nên xoa đầu cô ấy không?
Thôi thì cũng chẳng quan trọng, Wagatsuma đang bị thôi miên mà.
Tôi xoa đầu cô ấy.
“…Mềm quá… Cậu có mái tóc đen đẹp đấy.”
Tóc của phụ nữ quả thực rất tuyệt.
Tất nhiên, mái tóc màu vàng óng ả của Aisaka cũng không phải ngoại lệ, nhưng khi nhìn vào mái tóc đen mềm mại dài đến tận eo của Wagatsuma, có vẻ như nó được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng.
"Khác hẳn với kiểu tóc nhọn hoắt của mình nhỉ... Hmm?"
Wagatsuma vẫn giữ nguyên tư thế ôm vai của mình và hướng mắt xuống đất, nhưng cơ thể của cô ấy đang run rẩy.
Khi đến gần hơn để xem chuyện gì đang diễn ra, tôi mới chợt nhận ra... Wagatsuma đang khóc.
Thấy cô ấy khóc nhiều đến vậy, tôi toan định bước lùi lại, nhưng Wagatsuma bất ngờ nắm lấy tay tôi và siết chặt lấy chúng. Không biết liệu cô ấy có đang buồn bã hay thực sự đang hạnh phúc nhỉ?
"Đừng khóc nha. Chút nữa đôi mắt đỏ hoe này của cậu sẽ khiến cậu phải bất ngờ khi nhìn lại đấy?"
Tôi lấy ra một chiếc khăn tay và lau nước mắt cho Wagatsuma, rồi đột nhiên nhận ra lượng pin trên chiếc điện thoại của mình.
“Ah, chỉ còn 5% thôi sao!”
Phew, may mà để ý kịp! Nếu không thì... tôi sẽ gặp phải rắc rối mất.
Tôi đứng dậy khỏi Wagatsuma và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngay lúc đó, cô ấy khẽ thì thầm.
“Cậu định… rời đi sao?”
Giọng nói của Wagatsuma tuy vô cảm, nhưng từng lời cất lên từ cô ấy lại mang theo một nỗi cô đơn khiến tôi khựng lại một nhịp.
Mặc dù tôi rất muốn hứa rằng mình sẽ không rời xa Wagatsuma, nhưng tôi lại không thể. Tôi không muốn tự hủy hoại đi cuộc sống của chính mình đâu.
"Đừng lo lắng nhé Wagatsuma, rồi tớ cũng sẽ làm lại nhũng gì mình thích với cậu mà thôi. Và nghe tớ này, đừng vội vàng được chứ? Tớ hứa sẽ giải quyết tất cả, vì vậy cậu hãy thư giãn đi, Wagatsuma."
“…Vâng.”
Nghiêm túc đấy, tại sao mình lại nói như thế trong tình huống này cơ chứ?
Wagatsuma trông thật dễ thương khi cố gắng tiếp cận tôi, ngay cả khi tôi cố tạo khoảng cách với cô nàng. Mặc dù không hiểu tại sao cô ấy lại thân thiện như vậy, nhưng đối với tôi, đây thực sự là một điều tích cực.
Tôi rời khỏi nhà cô ấy và đi bộ một đoạn, rồi sau đó thở dài khi tác dụng của thôi miên dần mất đi.
“Cơ thể của Wagatsuma… đỉnh thật. Không biết nếu mình chơi ba cùng với Aisaka nữa thì sẽ thế nào nhỉ?”
Dĩ nhiên, đây là điều tôi cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Sức mạnh của đối tác của tôi có thể ảnh hưởng đến tận ba người. Nghĩa là tôi có thể thôi miên cả Aisaka và Wagatsuma cùng một lúc, giống như một vị vua cùng với dàn harem của mình vậy. Vậy là tôi có thể khoác hai tay hai em, ôm ấp và chiều chuộng lẫn nhau... Ahhh, mình không thể ngừng tưởng tượng được.
“Nhìn kìa, tên đó đang làm gì vậy…?”
"Chẳng biết… nhưng tốt nhất chúng ta nên chuồn đi nhanh thôi."
Tôi nở một nụ cười méo mó trên môi. Đúng lúc ấy một nhóm học sinh đi ngang qua đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt dò phẩm. Tôi ngượng ngùng và nhanh chóng đi về nhà.