Trans&Edit: BiHT
-----------------------------------
Hãy quay ngược thời gian lại một chút, khi Mia đang phải chịu đựng màn tra khảo của cha mình và bị ép phải tiết lộ mọi việc và sự kiện đã xảy ra ở Saint-Noel theo thứ tự thời gian một cách thật chi tiết.... Và chuyển hướng sự chú ý của chúng ta tới Bel và Lynsha, những người đang tận hưởng một buổi tiệc chào mừng khiêm tốn, dạng vậy, ở nhà Anne.
Thì ra đây là nơi Mẹ Anne và Mẹ Elise sống....
Người cha với nụ cười thật dịu dàng và người mẹ ít nói nhưng tốt bụng, cùng với đó là tiếng cười vô tư lự của những đứa trẻ... Bầu không khí trên bàn ăn rất ấm áp và chào đón, không khác gì thời thơ ấu của Bel.
Mẹ Elise....
Khuôn mặt của người phụ nữ mà cô đã xem như mẹ mình hiện lên trong tâm trí. Những nếp nhăn dịu dàng ở khóe mắt...giọng nói từ tốn vào giờ kể chuyện trước khi ngủ...và cả phẩm giá đầy kiên định mà cô đã giao phó cùng với cuốn Biên niên sử Công chúa Mia cho Bel... Tất cả lũ lượt kéo về trong tâm trí cô. Sau Ludwig....Thế rồi sau Anne....Sau khi tất cả họ đã mất, Elise chính là người đã chăm sóc cô cho đến giây phút cuối cùng.
Đó là lý do tại sao, kể từ khi nhảy xuyên thời gian, Bel đã luôn trông ngóng chuyện này. Cô nghĩ, nếu mình thật sự quay về quá khứ, vậy thì với cô chẳng có mấy việc ý nghĩa hơn cơ hội được gặp lại Elise lần nữa.
Mẹ....Elise? Đó có thật là mẹ không? Con đoán điều này cũng là dĩ nhiên thôi, nhưng mẹ trông trẻ hơn nhiều quá.
Là nhà văn hoàng gia của Mia và tác giả cuốn Biên niên sử Công chúa Mia, Elise nhận được sự kính trọng bất diệt của Bel. Được dành thời ấu thơ của mình với một nhân vật cao quý như thế quả là một trải nghiệm rất đặc biệt. Elise thường ru Bel vào giấc ngủ trong khi cõng cô, và mỗi lần cô làm thế, Bel luôn cảm thấy sự thoải mái vô bờ trên bờ vai rộng và hiền hậu đó. Tuy nhiên, khi là một đứa trẻ ở độ tuổi của Bel, để nhà văn trẻ có thể toát ra bầu không khí của một người mẹ lại là yêu cầu quá cao.
“Hửm? Có chuyện gì vậy, Tiểu thư Bel?”
Elise, người nhận thấy ánh mắt của Bel ngồi cạnh cô với một cái nhìn hiếu kì. Bel không thể nào biết được chuyện này, nhưng Elise hiện trông khỏe hơn hẳn trước đó. Cô gái bệnh tật xanh xao đã không còn, thay vào đó là một quý cô có nước da khỏe mạnh hơn cùng thể chất tuy không cứng rắn nhưng cũng không đến nỗi yếu đuối. Lượng tiền mà Anne gửi về cùng với lượng thu nhập khi là nhà văn hoàng gia của cô đã đẩy lùi hoàn toàn những khó khăn liên quan tới thức ăn của gia đình mình.
“Ơ-Ờm.....Có phải, ờ....” Elise lắp bắp, sự khó chịu tăng nhẹ khi Bel tiếp tục nhìn chằm chằm mình, thế rồi cô chợt để ý thấy thứ gì đó. “Ồ, thứ lỗi cho tôi.”
Cô đưa tay tới chổ cổ áo Bel và dịu dàng phủi ít vụn bánh mì đi. Thế rồi, cô làm mặt nghiêm và nói, “Thứ lỗi cho sự bất lịch sự của tôi, Tiểu thư Bel, nhưng tôi phải nhắc rằng ngài không thể đi loanh quanh với vụn bánh trên áo được. Là một người liên quan tới Công chúa Điện hạ, ngài cần phải cư xử sao cho đúng với thân phận của mình.”
Đó chính là khoảnh khắc nước tràn bờ đê.
Aaa...Đó thật sự là Mẹ Elise....
Một vòng xoáy cảm xúc ập vào người Bel, gửi những làn sóng hoài niệm và cảm mến khắp người cô.
“Ô, ơ, xin lỗi, M— Ờm, Elise....Liệu em, ừm, có thể ngủ với chị tối nay không? Em thật sự muốn, ừm nghe chị kể về những câu chuyện của mình...”
Từ ngữ tuôn trào khỏi miệng cô, gần như không có sự kiểm soát của người nói.
“Hả? Mà, tôi đoán— Ồ, nhưng người hầu của ngài, tôi tưởng hai người...”
Elise vội liếc nhìn Lynsha, người chỉ nhún vai với một nụ cười méo xẹo.
“Phải, có lẽ việc quý tộc ngủ cùng giường với thường dân không phải thường thức, nhưng Công chúa Mia và tiểu thư Bel đây không giống những người bám víu vào thường thức xã hội lắm. Bên cạnh đó, tiểu thư đã là một cô gái lớn rồi, và ngài ấy có thể tự chăm sóc cho mình. Đúng không ạ?”
“C-Có phải vậy không?”
“Vâng, em biết mình phải cư xử thế nào mà. Mẹ Eli— Ờ, ý em là mẹ em đã đảm bảo em phải khắc sâu điều đó vào trong tâm trí.”
Cô nói với một nụ cười tự mãn—kiểu nụ cười thường thấy ở mấy đứa trẻ lúc chúng cảm thấy tự hào về bản thân khi nhớ làm theo những gì mình được bảo—kết quả lại chẳng chứng minh được gì ngoài làm bối rối “người mẹ” được nhắc đến trong câu.
Và thế là sau khi thành công thương lượng để vào phòng Elise, Bel rúc mình vào tấm chăn rồi hít sâu một hơi.
Aaaa.....Nó có mùi hệt như Mẹ Elise vậy...
Người mẹ đã hy sinh cả tính mạng để bảo vệ cô. Và giờ đây cô lại có thể thấy được sự hiện hữu của bà lần nữa. Cảm giác vẫn như thế. Vẫn là cái ôm ấm áp đó. Xúc cảm quen thuộc một cách đau xót đến nỗi khiến cô ứa nước mắt.
“Đ-Được rồi. Xin thứ lỗi. Tôi vào đây.”
Đằng sau cô, Elise thận trọng chui vào. Cô nằm đơ ra trên giường, quay lưng về phía Bel rồi đóng băng như tượng.
“Ơ-Ờm, M— Ý em là Elise này?” Bel thì thầm với bức tượng bên cạnh mình.
“V-Vâng? T-Tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?” Elise đáp, giọng cô cứng nhắc vì căng thẳng.
Bel đã mong được tận hưởng một đêm trò chuyện thân mật, nhưng lúc này có vẻ chuyện đó khó mà thành sự thật. Cô nhớ lại những đêm mình bị khó ngủ. Elise sẽ luôn kể truyện cho cô nghe với giọng dịu dàng. Chúng phần lớn là những câu truyện cổ tích về cuộc phiêu lưu hoàn toàn không phù hợp để kể lúc ngủ. Một vài trong số chúng hấp dẫn đến nỗi cô nghĩ rằng mình sẽ thức trắng cả đêm, trong khi những cái còn lại lại nhanh chóng gửi cô tới vùng đất kì ảo của những giấc mơ. Do đã luôn mong ngóng được sống lại những khoảnh khắc vô giá đó một lần nữa, Bel cảm thấy tình hình hiện tại có hơi thiếu thiếu. Hai má cô phồng lên vì bất mãn, và cô bắt đầu nghĩ.
Bằng cách nào đó, mình phải khiến Mẹ Elise không cảm thấy lo lắng nữa....
Sau khi đảo qua vài ý tưởng, cô quyết định sử dụng con bài tẩy của mình.
“Ừm, M— Ý em là Elise này? Chị có muốn nghe một vài câu chuyện về Chị Mia không?”
“Vâng! Làm ơn!”
Ngay khi cô vừa nói xong, Elise lật người qua và nhìn thẳng mặt cô với đôi mắt to đầy trông đợi.
Aha, thành công rồi. Mình biết là mẹ sẽ rất hứng thú với những câu chuyện về Bà Mia mà.
Thấy rằng cách tiếp cận của cô đã có hiệu quả, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi. Thế rồi cô hạ giọng xuống một chút.
“Tốt lắm. Nếu đã vậy, em sẽ kể chị nghe một bí mật nhỏ, nhưng xin hãy giữ kín chuyện này giữa hai chúng ta.”
Elise mạnh mẽ gật đầu.
“Được rồi.” Bel ngừng một chút để tạo kịch tính rồi nói tiếp. “Chị có biết rằng Chị Mia có thể cưỡi con ngựa có cánh huyền thoại không?”
“Hả? C-Con....ngựa có cánh huyền thoại ư?”
Cô vốn nghĩ mắt Elise không thể nào to hơn nữa, nhưng sự thật thì ngược lại. Được cổ vũ bởi thành công này, cô tiếp tục, kể câu chuyện với sự tự tin mà đến cả bản thân cô cũng bắt đầu tin vào chúng.
“Đúng vậy. Ồ, và bởi nó là một con ngựa có cánh, nó có thể bay. Vèo! Như thế đó! À thì, em chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, nhưng có vẻ đôi cánh nằm trên lưng nó, thế nên nó hẳn là khó cưỡi hơn một con ngựa bình thường.”
“T-Tôi cũng nghĩ vậy. Chưa tính là người cưỡi cũng sẽ bay.... Một con ngựa có cánh.... Quao.....Tôi không ngờ là chúng thật sự tồn tại...” Elise ngờ vực nuốt nước bọt “Và Công chúa Điện hạ biết cách cưỡi chúng ư? Quao....”
“À, với lại, em nghe nói rằng chị ấy đã đọc mười cuốn sách một ngày kể từ khi còn rất nhỏ. Em cũng đã cố làm vậy nhưng chẳng thể vượt qua mức một cuốn mỗi ngày.”
“Một cuốn mỗi ngày đã là rất ấn tượng rồi. Quao....Giá mà tôi được sống ở một nơi có nhiều sách như thế.”
Bel chừa phần thứ hai trong nỗ lực của mình lại một cách khéo léo; cô đã đọc một cuốn sách mỗi ngày....trong vòng ba ngày, xong rồi cô bỏ cuộc.
“À, à, còn nữa. Chị Mia biết nhảy, và khi tung hết sức, chị ấy trông như đang nhảy múa trên không trung vậy...”
Đắm mình trong những lời mô tả tưởng tượng của Bel về năng lực của Mia, Elise đã thư giản hơn rõ rệt. Với việc băng đã tan, vị tác giả trẻ tiếp đó kể một vài chi tiết về câu truyện đang được thực hiện của chính mình, thế rồi hai cô gái tiếp tục cuộc trò chuyện dài tới tận khuya—một việc khiến Miable hết sức vui mừng, bởi cô đã được thưởng thức cơ hội đắm mình trong hào quang dịu dàng của người mẹ nuôi một lần nữa.
.....Khuya hôm đó, Elise chui ra khỏi giường và tiến hành viết lại toàn bộ mọi chi tiết của câu chuyện mình nghe được từ Bel.
“Công chúa Điện hạ thật tuyệt vời....Ngài ấy cứ như một kho tàng các ý tưởng cho một cuốn tiểu thuyết vậy... Chết tiệt, có lẽ sẽ còn thú vị hơn nếu mình cứ kể thẳng câu chuyện thật ra. Ồ, một ngày nào đó, mong rằng mình sẽ có cơ hội để viết một cuốn sách mô tả cuộc đời ngài ấy....Mình sẽ gọi nó là....Biên niên sử Công chúa Mia....”
Trong khi đó, Mia hoàn toàn không biết gì về việc Elise đang nung nấu những suy nghĩ đáng lo ngại thế này. Một việc mà có lẽ là kết quả tốt nhất, nếu xét đến khía cạnh sức khỏe tâm lý của cô.