Trans&Edit: BiHT
--------------------------------------
“Không…Không! Không thể nào! Thật điên rồ mà! Làm sao mà mọi chuyện lại có thể kết thúc như thế này chứ? Nó không thể kết thúc như thế này…”
Khuôn mặt bà ta méo mó với nỗi căm hờn, Barbara gầm gừ với cái giọng cay nghiệt tới mức khiến lông tóc Mia dựng đứng hết lên. Người đàn bà phẫn nộ lườm cô, rồi tới Lorenz và Citrina.
“Con công chúa đáng nguyền rủa… Ha ha… Ha ha ha… Ta hiểu rồi. Vậy ra đây chính là Đại hiền giả Đế quốc. Chơi đẹp lắm. Đám hoàng tử tùy tùng của ngươi có vẻ cũng hài lòng đấy. Nhưng…” Một nụ cười đầy ác ý hiện lên trên môi bà ta. “Mọi chuyện sẽ không thuận theo ý ngươi đâu, công chúa à. Không có chuyện đó đâu. Bởi ta sẽ cắt họng lũ khốn Yellowmoon phản bội này. Để rồi xem kế hoạch của ngươi sẽ ra sao.”
Ba tên đàn ông sau lưng bà ta phản ứng ngay lập tức, bao vây các nạn nhân của mình trong nỗ lực cuối cùng nhằm phá hỏng chiến thắng của kẻ thù. Từ vị trí của chúng, việc Mia và những người bạn của cô có thể tới kịp chỗ của các Yellowmoon là hoàn toàn bất khả thi. Người duy nhất đủ gần để hành động là vị quản gia Bisset.
Mùi hương của bạo lực sắp xảy đến tràn ngập bầu không khí. Nhưng Mia không hề lo lắng. Tại sao ư? Bởi thực tế thì trận chiến đã kết thúc rồi.
Và…anh ta đây rồi. Thiệt chứ, cứ như thể anh ta đánh hơi được mùi bạo lực hay sao ấy. Và tuy ghét phải thừa nhận nhưng mình thật sự cảm thấy an toàn hơn khi có anh ta bên cạnh.
Ánh mắt của Mia lướt qua đầu Barbara và dừng lại trên bóng người đang lẻn ra sau lưng bà ta. Dion Alaia nở nụ cười toe toét của một tên nhóc đang chuẩn bị thực hiện một trò chơi khăm cực kì hài hước. Một trò chơi khăm bao gồm việc đập vỡ mồm ba tên đàn ông mà không đánh động tới thủ lĩnh của chúng. Thế rồi, đứng phía sau một Barbara vẫn chưa hề hay biết gì, anh đặt kiếm lên vai bà ta.
Ư, cái cách anh ta làm thế khiến người khác sợ mất mật luôn ấy chứ, Mia nghĩ trong khi quan sát. Làm họ tưởng tượng tới cảnh đầu mình lăn khỏi cổ.
Một người từng trải miễn cưỡng của việc chém đầu—thứ bao gồm cả pha đặt kiếm lên vai đặc trưng của Dion—Mia không kìm được mà cảm thấy đồng cảm với Barbara, nhưng vẫn chưa đủ để cô xen vào và ngăn anh ta lại. Cô cảm thấy chỉ cần gửi gắm suy nghĩ và lời cầu nguyện là đủ rồi.
“…Hả?”
Rõ ràng tiến triển bất ngờ này khiến Barbara quá bối rối để có thể xử lý kịp. Bà ta liếc nhìn thanh kiếm, rồi tới Dion, người đang mỉm cười tươi rói với mình.
“Với một nhóm người đã phải cất công tránh việc đánh với ta thì sau cùng các ngươi lại đưa ra một lựa chọn quá sai lầm rồi. Cố nuốt một miếng bánh quá lớn chỉ khiến ngươi mắc nghẹn mà thôi. Thà nếu ngươi cứ tiếp tục với chiến lược né tránh đó thì đã có thể giúp ba anh chàng này tránh được kha khá đau đớn rồi.” Anh ta tắc lưỡi và lắc đầu. “Phải biết buông bỏ đúng lúc chứ.”
Barbara cuống cuồng nhìn quanh. Sau khi thấy đám tay sai của mình bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, bà ta nhe răng.
“Lũ đần độn…Quá sức đần độn! Nguyền rủa ngươi, Alaia. Con chó của đế quốc.”
“Chó hử? Có vẻ mọi người sẽ phải đổi danh hiệu của ta thành Chú cún ngoan nhất Đế quốc rồi.” Anh cười tự mãn. “Ta hy vọng ngươi không phiền khi bị cắt cổ bởi một con chó lai.”
Nghe thế, Mia vội ra hiệu cho anh ta ngừng lại.
“Hãy bắt sống bà ta, làm ơn. Chúng ta có thể sẽ thu được một vài thông tin hữu ích, thế nên ta muốn giao bà ta cho Tiểu thư Rafina.”
“Theo ý ngài vậy,” anh ta nói trước khi nhún vai và trói tay Barbara lại. “Nói thật đó, ngài quá nhẹ tay với lũ này. Nhưng thôi, ở đây ngài mới là bộ não. Còn tôi thì chỉ biết sủa thôi.”
Một bóng người lướt qua Mia, chạy về phía các thành viên nhà Yellowmoon giờ đã được tự do.
“Rina!”
Thấy rằng tình hình đã được giải quyết ổn thỏa, Bel chạy thẳng tới chỗ Citrina rồi ôm chầm lấy cô.
“Rina! Ôi Rina ơi!”
Khi Bel vòng tay quanh cơ thể mảnh mai và siết chặt hết sức mình, đôi mắt Citrina vẫn còn trống rỗng. Cô chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, khuôn mặt không chút cảm xúc, như thể vẫn chưa tiêu hóa được chuỗi sự kiện vừa mới xảy ra. Nhưng rồi, một cách rất khẽ…
“…Bel?”
…Cô thốt lên tên người bạn của mình. Đôi mắt xám nhòe đi vì nước mắt, thứ nhanh chóng biến thành dòng sông cảm xúc chảy xuống đôi gò má thanh tú của cô.
“Bel…”
Đôi môi cô run rẩy. Miệng cô mở ra rồi đóng lại. Cả một đại dương cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, tìm kiếm lối thoát, nhưng cô dường như đã đánh mất hết ngôn từ. Sau cùng, thứ duy nhất giọng nói run run của cô bé có thể phát ra là tên người bạn thân thiết của mình.
“Bel…”
Và rồi, ngay cả điều đó cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào thô sơ của những cảm xúc không thể kìm chế. Cô khóc. Cởi mở và bằng cả trái tim.
“Ổn rồi, Rina… Mình ở đây. Và mình sẽ luôn ở đây.”
Với những cái chạm dịu dàng nhất, Bel vỗ lưng người bạn của mình.
“Có…Có phải thế này nghĩa là đã kết thúc rồi không?”
Lorenz bàng hoàng chứng kiến màn trút bầu tâm sự đầy nước mắt của con gái mình. Chân tay ông dường như đã mất hết sức lực. Tính mạng ông không còn nằm trong tay kẻ thù nữa. Đôi tay ghì chặt người đã không còn. Dù vậy, ông vẫn ngồi trên nền đất, cái ý nghĩ ép đôi chân mình đứng dậy là một nhiệm vụ quá đỗi to lớn đối với tinh thần kiệt quệ của ông.
Thật ra, người duy nhất có thể hủy khế ước với vị hoàng đế đầu tiên là vị hoàng đế tại vị. Lorenz biết rất rõ điều đó, và ông chỉ có thể cho rằng Mia cũng vậy. Thế nhưng cô vẫn quyết định nói vậy. Và chuyện đó mang một ý nghĩa rất to lớn.
Những lời đó của ngài ấy là một tấm khiên. Với nó, mình có thể từ chối thực hiện bất cứ yêu cầu ám sát nào trong tương lai. Ngoài ra, Hoàng đế Bệ hạ hết sức cưng chiều Công chúa Điện hạ. Nếu ngài ấy yêu cầu, bệ hạ có lẽ sẽ thực sự chọn tán thành với ý kiến của mình.
Dù biết điều đó, ông vẫn thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Những sợi xích quấn quanh linh hồn ông đã ở đó quá lâu rồi, và sức nặng của chúng, thứ được khuếch đại bởi lịch sử lâu đời của đế quốc là quá nặng để có thể dễ dàng gỡ bỏ. Đây là một lời nguyền cổ xưa, được yểm lên người ông từ khi còn trong bụng mẹ. Và gánh nặng đó cùng với toàn bộ thứ trọng lượng và hậu quả đè nát xương thịt của nó, giờ đã không còn nữa ư? Đơn giản như thế? Mà không cần phải đổ dù chỉ một giọt máu? Cảm giác không thật chút nào. Ông chẳng thể làm gì ngoài trừng mắt nhìn với sự khó tin trước chuỗi sự kiện như mơ đang diễn ra trước mặt mình.
“Lũ Yellowmoon đáng nguyền rủa…Các Serpent sẽ tìm đến bọn ngươi. Một ngày nào đó, bọn ta sẽ cắm răng nanh của mình vào cổ các ngươi.”
Giọng nói đầy khinh miệt của Barbara truyền tới tai ông. Lạ thay, sự cay độc trong lời nói của bà ta lại chính là thứ xua tan những bóng ma nỗi sợ mơ hồ khỏi tâm trí ông, cho phép thứ vật chất hữu hình của thực tế thế chỗ chúng. Lúc đó, ông chợt nhận ra. Cuối cùng. Sau chừng đó thời gian.
“A, Barbara, người đàn bà là hiện thân cho ý chí của các Serpent… Nghe cho kĩ này, bởi giờ đây, ta cuối cùng cũng đã có thể nói những gì mình nghĩ với sự uyên thâm của đời người đã sống và biết đến nỗi sợ hãi.”
Những lời tiếp theo của ông, ông nói với Barbara, nhưng cốt lõi của chúng—nỗi cay đắng sâu sắc bên trong chúng—rõ ràng không chỉ dành cho bà ta. Có lẽ có rất nhiều kẻ đáng phải nghe. Lũ Chaos Serpent đã dày vò gia tộc ông suốt nhiều thế hệ chẳng hạn. Hoặc cũng có thể là vị hoàng đế đầu tiên, kẻ đã trói buộc họ vào cái số phận này. Nhưng bất kể những lời này là dành cho ai, ông vẫn đã nói chúng một cách tràn đầy phấn khởi.
“Cút con mẹ mày đi, lũ Chaos Serpent kia!” ông gầm vang với biểu cảm của một người đàn đang tận hưởng sự minh oan thỏa đáng. “Cút con mẹ mày đi, cái tên hoàng đế đầu tiên cứt thối bốc mùi!”
Đó chính là tiếng hét khải hoàng từ linh hồn các thế hệ gia tộc Yellowmoon.
Và thế là khế ước xưa cũ đã bị phá vỡ, những xiềng xích cổ xưa của nó đã bị cắt đứt bởi đôi tay của một vị công chúa chảy trong mình dòng máu của vị hoàng đế đầu tiên.
Dinh thự nhà Yellowmoon nhanh chóng bị chiếm giữ bởi Đội cận vệ Công chúa. Bên trong, họ chỉ tìm thấy một nhóm nhỏ các Serpent, toàn bộ đều đã bị Dion làm cho bất tỉnh. Có vẻ Barbara đã sơ tán phần lớn đám đồng lõa từ trước với ý định trụ lại tới cùng ở đây một mình.
“Hừm. Có thể lũ Serpent bị điên, nhưng ta đoán sự điên rồ của chúng có cũng phương thức riêng.” Mia ngạc nhiên nói, bởi cô vốn nghĩ rằng sẽ thấy toàn bộ đám thuộc hạ bị dùng như những con tốt thí một cách tàn bạo để những tên khác trốn thoát.
Sau khi cơn hỗn loạn đã được xoa dịu, Lorenz xin được phép trò chuyện với Mia trong phòng riêng của mình.
“Dù mình muốn được biết nhiều nhất có thể về lũ Serpent nhưng có vẻ chuyện này sẽ liên quan tới rất nhiều vấn đề nội bộ của Tearmoon, vậy nên bọn mình xin phép được tạm thời không tham gia vào cuộc trò chuyện.” Sion nói.
Abel gật đầu.
“Đồng ý. Hẳn cũng nên có ai đó ở cạnh Bel và Citrina nữa. Bọn mình sẽ qua chỗ hai em ấy.”
Vậy là Mia tạm thời gửi lời tạm biệt tới Sion và Abel, theo sau họ là Keithwood và Monica.
“Hừm…Đã vậy thì mình đoán Anne, Ludwig và Dion sẽ đi cùng mình.”
Có Ludwig đi cùng thì ổn thôi, bởi anh ta là bộ não của chiến dịch, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện bóng hình Dion lơ lửng sau lưng thôi cũng đủ khiến cô lo lắng. Chỉ là không có một cận vệ đáng tin cậy bên cạnh còn đáng lo hơn, vậy nên cô đành miễn cưỡng chịu đựng sự hiện diện của anh ta, thấy rằng mình sẽ cần trông cậy vào Anne để được an ủi về mặt tinh thần… Anne, sau khi thấy được ánh mắt của cô, mặt sáng bừng lên.
“Ôi, cứ để đó cho thần, thưa công chúa! Thần luôn ủng hộ ngài mà!”
Cô tự tin vỗ ngực, rõ là đang phấn khích vì được đi cùng. Có lẽ hơi phấn khích quá. Mia nở một nụ cười cam chịu với cô.
“Chà, vậy thì ta an tâm rồi. Ludwig và Dion, ta cũng trông cậy vào hai người đấy. Đặc biệt, ta mong hai anh hãy để mắt tới Anne, nhớ đừng để chị ấy phấn khích quá mức rồi khiến bản thân gặp nguy hiểm.”
“Cái— Ôi, ngài xấu tính quá nha!”
Hai cô gái khúc khích cười với nhau trên suốt đoạn đường tới phòng Lorenz, nơi Mia được chào đón bởi một hương thơm dễ chịu khi mở cửa phòng.
“Ái chà…”
Cô ngửi vài lần. Có mùi của thứ gì đó ngọt…và mới lấy ra khỏi lò.
Trà đen và…một loại bánh ngọt nào đó, chắc vậy. A, thấy rồi, chúng đang ở trên bàn. Nếu mắt mình không đánh lừa mình thì đó là một cái bánh trái cây được làm từ táo Perujin.
Sau khi im lặng quan sát Lorenz một lúc, cô thầm lẩm bẩm, “Hừm… Người đàn ông này… biết mình đang làm gì!
Với một màn thể hiện năng lực quan sát đầy ấn tượng, chỉ mất một giây để cô xác định cấp độ sức mạnh của đối thủ. Về sở thích ăn đồ ngọt. Đó gần như là thứ năng lực quan sát vô dụng nhất mà một người có thể thể hiện, nhưng thôi kệ đi…
“Xin thứ lỗi cho thần vì đã làm phiền ngài vào thời điểm căng thẳng như thế này, thưa Công chúa Điện hạ, nhưng có vài chuyện thần cần phải nói với ngài.” Lorenz đứng dậy và cúi gập người. “Trước khi ngài rời đi, thần muốn nói qua những vấn đề này.”
Mia ra hiệu cho ông thư giãn.
“Làm ơn, ngài không cần câu nệ như vậy đâu. Ta cũng muốn được hỏi về vài thứ, thế nên thật ra đây là thời điểm rất hoàn hảo.” cô nói, đôi mắt vẫn chiếu laser lên miếng bánh trái cây nóng hổi.
Chúng ăn ngon nhất khi còn nóng. A, ước gì mình được cắn một miếng ngay bây giờ!
Cô nuốt nước miếng một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống. Thế rồi, với tông giọng dứt khoát của một người muốn giải quyết mọi chuyện càng nhanh càng tốt, cô nói “À, nếu ngài vẫn còn thắc mắc thì ta đã quyết định cho qua chuyện Rina dụ mình vào bẫy rồi. Việc tệ nhất có thể xảy ra là cha ta biết được và làm lớn chuyện, vậy nên ta cũng mong ngài giữ kín miệng. Ngài hiểu chứ?”
Quá dễ để tưởng tượng cơn kích động sẽ xảy đến nếu ông bố cuồng con gái đó nghe được chuyện đứa con gái cưng của mình đã đến gần cửa tử tới mức đó. Cô vừa mới trải qua một cuộc chạm trán chớp nhoáng với tử thần và sống sót. Thế nên cô không muốn chết sau đó vì đau đầu trước cơn dư chấn kéo theo đâu. Vì điều đó, cô đã nhắc kĩ mọi người rằng những chuyện xảy ra ở làng Bandoor sẽ ở yên trong làng Bandoor.
Và xin đừng quên, có một cái bánh trái cây đang chờ được ăn, thế nên họ xử lý xong chuyện này càng nhanh thì càng tốt.
Lúc này đây, cô không chỉ là Công chúa Nấm nữa. Cô là Công-chúa-Đồ-ngọt-kiêm-Hòa-giải Mia! Hay nói ngắn gọn là Công-chúa-Ngọt-Kiêm-Hòa Mia!
Cái phong thái thoải mái khi cô tha thứ cho hành vi công kích mình trái ngược hoàn toàn với Lorenz, người đang cảm động đến phát khóc.
“Lời nói không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của thần đối với ngài, thưa Công chúa Điện hạ…” ông nói với giọng rưng rưng.
Với việc các chủ đề nặng kí hơn đã không còn, Lorenz cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện với Mia trong khi Bisset đặt chiếc bánh trái cây lên bàn và bắt đầu cắt nó. Con dao của ông cắt vào lớp vỏ với âm thanh giòn rụm êm tai, giải phóng một làn hơi bơ phảng phất, theo sau đó là mùi thơm hấp dẫn của táo. Mia nuốt một miệng nước miếng khi mùi thơm truyền tới mũi cô. Đôi mắt cô dán chặt vào cái bánh. Cô trừng mắt nhìn nó như thể chỉ cần sức mạnh ý chí thôi cũng có thể gia tăng tốc độ của quá trình. Từng thớ cơ của cô căng cứng với sự mong đợi, và bàn tay cô bắt đầu run rẩy. Nhận thấy phản ứng quá lố từ cơ thể chính mình, một nụ cười méo mó nở trên môi Mia.
Nhắc mới nhớ, mình đã chưa được ăn món nào ngọt kể từ khi cả nhóm vội vàng trở về từ Belluga rồi…
Vốn đã thiếu đường rồi, vậy mà bộ não của cô sau đó còn phải trải qua một buổi vận động khắc nghiệt. Giờ đây, nó đang hoạt động bằng những làn khói mỏng của caramen cháy. Tiếp nhiên liệu ngay lập tức là điều cần thiết!
Cô lại một lần nữa nuốt nước miếng khi chiếc dĩa với miếng bánh trái cây cuối cùng cũng được đặt trước mặt cô. Khoảnh khắc Bisset vừa rút tay về, cô liền nuốt chửng nó. Ngấu nghiến theo kiểu sóc, cô thưởng thức độ giòn của lớp vỏ khi nó vỡ ra giữa hàm răng mình. Lớp nhân ngọt ngào chảy khắp lưỡi cô, bao phủ nó trong sự ngọt ngào đậm đà tới mức gần như quá gắt. Tuy nhiên, vị chua thanh của táo ập đến sau đó trung hòa vừa đủ vị ngọt để đạt đến mức hoàn hảo.
Niềm hạnh phúc thuần túy đang tràn ngập miệng cô.
“Ưmmm! Ta đã nói điều này trước đây rồi, và ta sẽ nói nó lần nữa. Không gì bằng trái cây Perujin cả!” Cô kêu lên, mỉm cười rạng rỡ với cái miệng đầy bánh.
Bisset hoảng hốt nhìn chằm chằm cô.
“…Thưa Công chúa Điện hạ, ngài có chắc rằng làm thế là hoàn toàn ổn không? Khi…cứ thế mà ăn chiếc bánh? Nó vẫn chưa được thử độc mà. Dù không thoải mái gì khi phải đào bới lại chuyện này, nhưng thần vẫn phải kính trọng nhắc ngài rằng chỉ mới vài giờ trước thôi, nơi ngài đang ngồi vẫn là lãnh thổ của kẻ thù đấy ạ.”
Cái nghiêng đầu hiếu kì của Mia cho thấy cô không thể hiểu được nỗi lo của ông.
“Hửm? Ông nói chuyện kì lạ quá đấy. Độc? Và làm hỏng một cái bánh trái cây ngon lành tới mức này ư? Vì điều gì mà người ta lại đi làm chuyện đó chứ? Ta không nghĩ ra được lý do nào cả.” cô nói, quả quyết khẳng định rằng không ai với đầu óc bình thường lại đi làm mấy chuyện như lãng phí một cái bánh trái cây ngon lành cả.
Một điều hoàn toàn hợp lý trong đầu cô, bởi đầu óc cô hiện tại cũng chẳng bình thường gì. Cơn khát đồ ngọt kéo dài đã tước đi toàn bộ lý trí và sự bình tĩnh khỏi não cô. Trong trạng thái hiện tại, cô sẽ vui vẻ bán cung điện của mình chỉ vì một cái bánh kem. Chứng thiếu đường của cô hiện đang gần chuyển sang giai đoạn “một cái bánh kem đáng giá nghìn cái pháo đài”. Nói cách khác là giai đoạn mãn tính.
“Nhưng vẫn phải nói là ta khá bất ngờ khi biết ông là một cựu Wind Crow đấy. Cách ông lừa đám Serpent mới nãy phải nói là tuyệt vời. Đúng là một màn thể hiện tài tình của kĩ năng và sự khôn ngoan.”
Vừa mới thưởng thức một cái bánh trái cây ngon lành xong, tâm trạng của Mia tăng cao rõ rệt, thế là cô cho Bisset một cơn mưa những lời khen.
“Ngài quá khen rồi, thưa Công chúa Điện hạ.” Bisset nói với một nụ cười bình tĩnh và kính trọng.
Khi đó, Ludwig cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Xin chân thành thứ lỗi, thưa Công chúa Điện hạ. Thần lẽ ra nên báo với người ngay khi Công tước Yellowmoon nói chuyện với thần. Đó là—”
“Không, quý ngài đây không làm gì sai cả, thưa Công chúa Điện hạ.” Lorenz giơ một tay ra để an ủi Ludwig. “Chính thần mới là người đã yêu cầu cậu ta giữ bí mật toàn bộ chuyện này…để xem xét con người ngài. Với gia tộc Yellowmoon chúng thần, bản chất thật sự của con người ngài chính là một vấn đề sống còn theo nghĩa đen. Chúng thần cần phải hoàn toàn chắc chắn. Dù vậy, đây vẫn là một hành vi sỉ nhục nghiêm trọng khi dám thử ngài theo cách này. Xin ngài chấp nhận lời xin lỗi sâu sắc nhất của thần.”
Ông cúi đầu đến khi chỉ còn cách mặt bàn một inch. Ludwig cũng làm theo và nói thêm “Công tước Yellowmoon yêu cầu được quan sát bản chất tự nhiên của ngài. Để xem liệu ngài có đứng về phía họ dù không biết gì về kế hoạch của họ không. Để lấy được lòng tin của Công tước Yellowmoon, thần đã quyết định không thông báo cho Công chúa Điện hạ về cuộc trao đổi của chúng thần. Mặc dù cảm thấy hối hận khi phải giữ bí mật như vậy, thần đã làm vì tin rằng sự xuất chúng của ngài chắc chắn sẽ thành công. Dù sao thì Công chúa Điện hạ cũng chính là kiểu người nghe một hiểu mười và có thể nhìn thấy hàng trăm tương lai mà.”
“Ta là người như thế á? Mà…Đã vậy thì, ta đoán đó là một sự sai trái cần thiết. Anh đã làm điều đúng đắn rồi.”
Mia gật đầu, cái tôi của cô phồng to lên. Cô là kiểu người luôn luôn chào đón những lời khen ngợi. Cô cũng là kiểu người nghe một hiểu một nửa (đúng sai chưa chắc) rồi từ đó hình dung ra cả trăm loại bánh kẹo khác nhau chỉ vì nỗ lực suy luận quá sức. Nói thẳng thì dù Ludwig có giải thích tận tình cũng chưa chắc là có gì thay đổi đâu.
“Dù sao thì, giờ chuyện đó đã không còn cần giữ bí mật nữa.” Mia nói, “Ta tin rằng đã đến lúc ngài kể cho chúng ta nghe toàn bộ câu chuyện rồi, Công tước Lorenz Etoile Yellowmoon.”
Có vô số thứ mà cô muốn biết về lũ Serpent, gia tộc Yellowmoon, và tất cả những câu chuyện chưa được tiết lộ đã xảy ra đằng sau tấm rèm lịch sử của đế quốc.
“Rất sẵn lòng ạ. Thần nên bắt đầu từ đâu đây…” Lorenz nghĩ ngợi trong chốc lát, hít sâu một hơi rồi gật đầu. “Có lẽ…khởi đầu sẽ là tốt nhất. Vào lúc khế ước giữa gia tộc Yellowmoon và vị hoàng đế đầu tiên được thành lập…”
Lorenz hết sức ấn tượng trước những hành động của Mia.
Khả năng nó bị đầu độc…còn chẳng đáng được cân nhắc…
Cô đã ăn cái bánh trái cây không chút do dự và nở nụ cười rạng ngời khi nói nó ngon. Thừa nhận là khả năng họ cố hãm hại Mia vào thời điểm này gần như bằng không. Xét tình hình hiện tại, chống đối với công chúa sẽ là một hành động tự sát với nhà Yellowmoon, khả năng cao sẽ hủy hoại không chỉ Lorenz mà cả Citrina. Đây là một sự thật hiển nhiên, dễ dàng nhận thấy khi phân tích tình hình một cách hợp lý. Do đó, cô không hề có chút nghi ngờ khi với tay tới chỗ cái bánh…
Không, điều đó không đúng…
Lorenz biết rất rõ, bởi ông đã nhìn thấy bằng chứng chứng minh điều ngược lại. Đôi mắt cảnh giác của ông không hề bỏ sót sự run rẩy nhẹ trên tay Mia. Cũng như cách đôi mắt cô tập trung theo dõi nhất cử nhất động những ngón tay của Bisset.
Nhưng dĩ nhiên…một người khôn ngoan sẽ không phớt lờ khả năng bị đầu độc. Đúng là xác suất rất thấp, nhưng sự nghi ngờ vẫn còn. Không có cách nào để hoàn toàn loại bỏ nó cả. Chỉ những kẻ ngu xuẩn thiếu suy nghĩ nhất mới có thể hoàn toàn làm ngơ rủi ro.
Đó không phải sự thiếu do dự. Cô đã cảm thấy, vật lộn và đánh bại sự do dự của bản thân, tất cả chỉ để cắn miếng đầu tiên của cái bánh trái cây có khả năng giết mình. Mia không phải không biết tới nguy cơ bị đầu độc; mà cô đã làm vậy mặc cho khả năng đó, vì cần thiết—sự cần thiết để thể hiện niềm tin tuyệt đối của mình với Lorenz.
Đó không phải sự liều lĩnh dại dột. Ngài ấy đặt rủi ro bị đầu độc và cơ hội giành được niềm tin của gia tộc Yellowmoon lên bàn cân…và rồi nắm lấy cái sau. Và đó còn là sau khi ngài ấy tuyên bố hành vi đâm sau lưng của Citrina chỉ là chuyện không đáng nhắc. Ngài ấy đã đi xa tới tận mức đó, tới nỗi…mình thậm chí…
Ông nhắm mắt lại, dành một thoáng để chìm mình vào quá khứ. Khuôn mặt người thầy của ông, người mà ông khi còn trẻ nợ rất nhiều hiện lên trong tâm trí.
“Nếu con muốn đạt được điều gì đó, vậy thì hãy trang bị cho mình tri thức. Ngay cả khi con không biết hiện tại mình đang phấn đấu vì điều gì, đừng bao giờ thôi tích lũy tri thức. Hãy tiếp tục học hỏi, tiếp tục nghiên cứu không ngừng nghỉ để chuẩn bị cho cái ngày mà con thật sự biết. Việc cần làm sau đó chỉ còn là chờ đợi thời cơ để trỗi dậy thôi.”
Ông mở mắt ra, suy nghĩ nhường chỗ cho hiện thực. Đứng trước mặt ông là một vị công chúa trẻ, gương mặt của cô ấy thật khiến ông nhớ tới gương mặt trong ký ức mình. Một cơn lũ cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, và ông thở ra một hơi dài để xả chúng ra. Thế rồi…
“Có lẽ…khởi đầu sẽ là tốt nhất. Vào lúc khế ước giữa gia tộc Yellowmoon và vị hoàng đế đầu tiên được thành lập…”
…Ông bắt đầu kể câu chuyện.
Câu chuyện về lời nguyền đã trói buộc gia tộc Yellowmoon suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
“Theo như thần hiểu thì vị hoàng đế đầu tiên và tổ tiên nhà Yellowmoon chúng thần là họ hàng. Cả hai đều đã mất hết hy vọng với thế giới và quyết tâm hủy diệt nó.”
Cơ sở của chủ nghĩa phản nông nghiệp và nền tảng của Đế quốc Tearmoon đều chỉ là những phương tiện để đạt được một mục tiêu ban đầu. Nó là một âm mưu trả thù hoành tráng, được vạch ra để kéo cả thế giới vào hỗn loạn.
“Gia tộc Yellowmoon đã được giao cho hai vai trò. Cái đầu tiên mà Công chúa Điện hạ khả năng cao là đã biết chính là bí mật loại trừ các mối đe dọa với đế quốc và lũ Serpent. Cái thứ hai…là trở thành gia đình hoàng gia tiếp theo.”
“Gia đình hoàng gia…tiếp theo ư?” Mia bối rối hỏi. “Như thế là ý gì?”
Lorenz nhún vai.
“Ý đúng như mặt chữ. Cụ thể thì, khi hoàng gia hiện tại sụp đổ bởi nạn đói và cuộc cách mạng, gia tộc chúng thần sẽ chiếm lấy ngai vàng, tiếp tục triều đại không theo tên gọi mà theo bản chất. Và chúng thần vốn đã phải liên tục hành động đằng sau cánh gà để chuẩn bị sẵn sàng cho việc này. Thế rồi, khi ai đó trong dòng dõi chúng thần trở thành người trị vì tiếp theo, chúng thần sẽ tiếp tục gieo rắc tư tưởng phản nông nghiệp khắp mọi nơi. Chúng thần sẽ được trị vì cho tới khi bị cách mạng lật đổ lần nữa. Đó vừa là vai trò và cũng phần thưởng của chúng thần.”
Cái hệ thống mang tên Đế quốc Tearmoon vốn được thiết kế để thất bại. Sự sụp đổ thảm họa không phải là một sai sót mà là một tính năng. Tư tưởng chống nông nghiệp sẽ làm hỏng một lượng lớn đất canh tác. Nạn đói kéo đến sau đó sẽ khiến cuộc cách mạng nổi dậy, dẫn tới một cuộc nội chiến dai dẳng và đẫm máu mà khi đó, những cuộc thảm sát lan rộng sẽ làm ô uế vùng đất. Và như một lời nguyền bất tử, nó sẽ diễn ra hết lần này đến lần khác, làm ướt đẫm vùng bán nguyệt phì nhiêu này với những giọt nước mắt không bao giờ ngừng rơi và nỗi đau không bao giờ dứt. Đế quốc Tearmoon là một cỗ máy tự lặp lại, được thiết kế để gieo rắc những chu kì bi kịch lặp đi lặp lại cho các nạn nhân của nó.
Đó là lý do tại sao không thể để triều đại sau đó được dẫn dắt bởi một kẻ trị vì khôn ngoan. Cuộc cách mạng cần phải được những kẻ gieo rắc hỗn loạn thuần túy dẫn dắt, những kẻ mong muốn phá hủy trật tự không hơn không kém và chỉ thế mà thôi. Những kẻ chỉ muốn sự hủy diệt trật tự cũ để mang lại trật tự mới thì không phù hợp.
“Sau sự sụp đổ của dòng dõi Tearmoon, gia tộc Yellowmoon sẽ cai trị. Và khi gia tộc Yellowmoon sụp đổ…một kẻ hủy diệt trật tự mới sẽ ngồi lên ngai vàng. Bằng cách đó, theo từng triều đại, máu và cái chết sẽ tiếp tục làm ô uế vùng đất này. Đó chính là tác phẩm của vị hoàng đế đầu tiên.”
“Hừmm… Nhưng tại sao ngài lại tiếp tục tham gia vào một kế hoạch tồi tệ như vậy chứ?” Mia cau mày bối rối hỏi. “Nếu hoàng gia vẫn còn tiếp bước vị hoàng đế đầu tiên thì còn hợp lý, nhưng ta lại chưa bao giờ nghe qua bất cứ âm mưu nào như thế cả. Ta khá chắc là ch—Hoàng đế Bệ hạ chẳng chút hay biết gì về mấy chuyện này đâu.”
“Thật vậy. Hoàng gia từ một vài thế hệ trước đã quên đi ý chí cổ xưa của vị hoàng đế đầu tiên. Tuy nhiên, gia tộc Yellowmoon chúng thần thì không. Khế ước đầu tiên đó đã trở thành giấc mơ của chúng thần. Hy vọng của chúng thần. Thứ ánh sáng không thể cưỡng nổi ở cuối đường hầm dài tăm tối. Bị dụ dỗ bởi nó, chúng thần đã tiếp tục hành động trong bí mật suốt một thời gian dài.”
Và đó chính là lời nguyền đã yểm lên gia tộc Yellowmoon bởi vị hoàng đế đầu tiên.
Gia tộc kế thừa cái ngai vàng đổ nát phải là gia tộc yếu nhất và bị chế giễu nhất trong Tứ đại Gia tộc. Những kẻ hưởng lợi từ các thể chế đã có sẽ không bao giờ bắt đầu một cuộc cách mạng để phá hủy nó. Do đó, gia tộc Yellowmoon đã được thiết lập để phải chịu đựng sự khinh miệt và hắt hủi từ năm này sang năm khác, thế hệ này sang thế hệ khác. Theo thời gian, sự ác ý và nhục nhã chúng phải chịu đựng đã nhen nhóm trong chúng khát vọng mãnh liệt về một tương lai được cai trị.
“Hoàn cảnh của chúng ta chỉ là bàn đạp mà thôi! Chúng ta sẽ chịu đựng sự yếu đuối và sỉ nhục hiện tại để có thể trở nên thịnh vượng trong tương lai. Ngày đế quốc này sụp đổ chính là ngày thời đại của chúng ta đến!”
Họ càng đeo bám vào hy vọng này bao nhiêu thì sự liên kết của họ với lũ Serpent càng chắc chắn hơn bấy nhiêu.
“Cha mẹ, ông bà và tổ tiên chúng ta…toàn bộ bọn họ đều đã phải chịu khổ cực. Và toàn bộ bọn họ đều đã chịu đựng. Để các hậu duệ chúng ta có thể vươn lên. Để một trong chúng ta trở thành vị hoàng đế tiếp theo. Những người đi trước đã chịu đựng sự nhục nhã vì chúng ta. Chúng ta không thể để quyết tâm của họ trở nên vô ích.”
Một phần của lời nguyền chính là việc họ không biết cách buông bỏ những thứ không còn giá trị. Những người đứng đầu gia tộc Yellowmoon đều đối mặt với cùng một câu hỏi. Biết rằng gia tộc của họ đã phải trải qua biết bao gian khổ mới có được như ngày hôm nay, liệu họ có thể bỏ rơi mục tiêu, dùng chính tay mình hủy hoại thành quả nỗ lực của biết bao thế hệ? Làm sao họ có thể cho phép một ước muốn—một hy vọng sống còn—được nuôi nấng và kế thừa từ các bậc cha ông kết thúc mà không thành hiện thực trong thế hệ của mình chứ?
“Dù vậy, vẫn có những trưởng tộc Yellowmoon khác giống thần, những người căm ghét những hành động giết chóc và hủy diệt. Nhưng…không ai trong số họ thoát được lòng bàn tay của lũ Serpent cả. Chỉ một lần là đủ. Chỉ cần đôi tay nhuốm máu một lần, và lũ Serpent sẽ mãi mãi sử dụng điều đó để đe dọa họ. Một cuộc ám sát duy nhất trở thành một sợi xích đeo bám suốt cả cuộc đời, và những con người tốt bụng này dần kiệt sức sau những nỗ lực vô vọng để chống lại yêu cầu của lũ Serpent. Họ trở nên mệt mỏi…và dần chấp nhận lời hứa về sự vinh quang trong tương lai, bất kể nó phù du thế nào, để đổi lấy sự yên bình trong tâm trí khi trao quyền điều khiển cuộc đời mình lại cho lũ Serpent.”
Đó chính là lý do Lorenz không muốn dính dáng gì tới bất cứ vụ ám sát nào.
“Tôi hiểu rồi. Thì ra là vậy…” Ludwig trầm ngâm nói. “Vậy thì mọi chuyện càng ấn tượng hơn nữa, bởi ngài đã xoay sở tránh được việc giết người suốt chừng đó thời gian. Nếu đó là tôi thì tôi nghĩ mình đã đầu hàng từ lâu rồi.”
Giọng điệu nghiêm túc của anh khơi dậy một nụ cười điềm tĩnh từ Lorenz.
“Ta đã xoay sở, Ludwig à, nhờ sự động viên ta nhận được từ một người. Người này đã bảo ta rằng nếu ta muốn đạt được điều gì đó, ta nên tích lũy kiến thức. Ta nên tìm kiếm nó, bất kể gian khó với ý chí rực cháy. Sau đó, ta nên chờ đợi thời cơ để trỗi dậy.”
Đúng theo lời khuyên, ông đã tận tụy hết mình với việc nghiên cứu.
“Chà, quả là một nhân vật tuyệt vời.” Mia kinh ngạc thốt lên.
Nụ cười của Lorenz trở nên ấm áp hơn.
“Vâng, thưa Công chúa Điện hạ, bà của ngài quả đúng là một nhân vật tuyệt vời. Ngài ấy thật sự là một con người độc nhất vô nhị.”
“Bà…của ta ư? Ta hiểu rồi. Ta chưa bao giờ gặp bà ấy, nhưng…”
“Tôi có thể thấy dấu vết của ngài ấy trên người ngài, Công chúa Điện hạ. Ngài ấy…cũng là một người phụ nữ thông thái.”
“Ông nói bà ấy cũng thông thái như ta ư?” Mia mím môi và gật đầu đăm chiêu. “Hừm, ước gì ta có thể gặp được bà ấy…”
Cần phải lưu ý là cô không hề phủ nhận gì phần “thông thái” cả. Ngay cả vì khiêm tốn cũng không. Miễn được khen thì Mia không bao giờ chối cả.
“A, nhưng thần lạc đề rồi. Chúng ta quay lại vấn đề ban nãy đi. Thần tin rằng ngài vẫn còn rất nhiều câu hỏi đúng không?”
“Phải rồi. Vậy thì quay lại chủ đề cũ thôi.” Nghe Lorenz nhắc thế, Mia ngay lập tức ngồi thẳng người dậy và tập trung trở lại. “Đầu tiên, Chaos Serpent. Ta muốn ngài kể cho bọn ta mọi thứ ngài biết về chúng. Chúng là một tổ chức như thế nào?”
“Một tổ chức à? Hừm…” ông lầm bầm trước khi im lặng trầm tư.
“Ồ? Ta đã nói điều gì lạ sao?”
“…Không. Nhưng thần không hoàn toàn chắc liệu Chaos Serpent có thể được mô tả chính xác như một ‘tổ chức’ hay không.”
“Vậy…chúng không phải một tổ chức ư?” Mia cau mày hỏi.
Lorenz cũng cau mày.
“Thần đoán chuyện đó phụ thuộc vào định nghĩa…nhưng ít nhất thì chúng không giống gì với các giáo phái cuồng tín mà chúng ta thường gặp. Thần chắc ngài biết điều này rồi, nhưng không như các giáo phái, lũ Serpent không hoạt động như một khối thống nhất có tổ chức. Mỗi tên rắn đều có mục tiêu của riêng mình và hành động dựa trên kế hoạch của chúng. Chúng đôi khi có thể hợp tác với các Serpent khác, nhưng không thông qua bất cứ cấu trúc cấp bậc hay quyền lực nào cả. Toàn bộ bọn chúng đều di chuyển độc lập theo cái la bàn dẫn lối của riêng mình, và tất cả chúng đều cũng chỉ về một hướng.”
Lorenz ngừng lại hít một hơi rồi kết luận “Do đó…hiểu biết của cá nhân thần về Chaos Serpent là chúng không giống một tổ chức mà giống một trào lưu hơn.”
“Trào lưu ư?”
“Vâng. Không phải đám sậy trên sông mà là dòng chảy đẩy nó. Một dòng chảy cuồn cuộn trong dòng lịch sử rộng lớn…hướng đến việc phá hủy trật tự.”
Mia hình dung phép ẩn dụ này, tưởng tượng bản thân cố đẩy lùi một con sông. Không cần biết cô nỗ lực thế nào, múc ra bao nhiêu nước, cô vẫn không thể ngăn chặn dòng chảy của nó. Nếu Barbara và Jem chỉ là những giọt nước trong dòng chảy hùng mạnh đó, vậy thì việc phá hủy kế hoạch của chúng có lẽ sau cùng cũng chỉ là công cốc. Dòng chảy vẫn sẽ tiếp tục chảy.
“Xin thứ lỗi. Thần bắt đầu nói một cách trừu tượng rồi. Cho phép thần đưa ra một vài ví dụ cụ thể. Những kẻ tạo thành Chaos Serpent có thể được tạm chia làm bốn loại,” Lorenz nói trong khi lấy một cái bánh quy gần đó và đặt lên chiếc dĩa lớn trước mặt mình. Cái bánh quy hình tròn, và có một miếng trái cây nhỏ ở giữa.
Chà, cái đó từ đâu ra vậy? Chắc do tập trung vào cái bánh trái cây quá nên mình không để ý thấy nó. Ừmm, trông ngon đấy…
Cuộc nói chuyện nghiêm túc nãy giờ đã khiến lượng đường cô vừa hấp thụ từ cái bánh trái cây cạn kiệt, và cô lại phải hoạt động bằng hơi caramen lần n— À, đùa chút thôi. Mức tiêu thụ đường của cô chưa tệ đến mức đó. Mà kệ đi.
“Đầu tiên là những người như thần. Những cộng tác viên miễn cưỡng, những người bị ép buộc phải giúp đỡ. Tiếp đó, các cộng tác viên tình nguyện. Những kẻ lợi dụng Chaos Serpent để hoàn thành mục đích của bản thân. Ví dụ như vị hoàng đế đầu tiên, theo ý kiến của thần thì ông ta thuộc về nhóm này. Theo như thần biết, ông ấy có vẻ không đồng cảm với tư tưởng của lũ Serpent. Ông ta một là đang sử dụng tư tưởng của chúng để đạt được mục đích của mình, hai là thấy rằng mục tiêu của chúng tương đồng với mình, thế nên việc hợp tác là hợp lý. Dù sao thì, tồn tại những người hỗ trợ cho lũ Serpent theo ý chí của mình.” Ông nói, đặt cái bánh quy thứ hai lên dĩa.
“Hừmm…”
Tay khoanh lại, Mia gật đầu. Đôi mắt cô dán chặt lên cái bánh quy mới. Nó cũng tròn, nhưng có họa tiết hình lưới. Đúng là một tác phẩm tinh tế. Nó được làm ở đây à? Nếu vậy thì nhà Yellowmoon hẳn phải có một đầu bếp đồ ngọt khá giỏi phục vụ mình.
Nếu suy nghĩ của cô trông có hơi sao nhãng thì cứ nhớ rằng đó là lỗi của não cô. Nó đang thèm đồ ngọt, nhưng lại không có được chúng! Một bộ não thiếu nhiên liệu đang dần mất tập trung. Đó chỉ đơn thuần là cách bộ não hoạt động thôi.
“Tiếp đó, là những kẻ đồng cảm với niềm tin của lũ Serpent và làm việc một cách chủ động để hướng tới mục tiêu của chúng. Chúng thần gọi những kẻ này là các tín đồ. Ba tên đàn ông Barbara mang theo hẳn là các tín đồ.”
Lorenz thêm cái bánh quy thứ ba. Cái này được phủ một lớp bột trắng, cứ như thể nó được trang trí với tuyết vậy. Mia chưa từng thấy cái bánh nào như thế này trước đây, và nó ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô.
Thật ấn tượ— Ấy chết. Được rồi, tập trung nào. Mình cần phải tập trung vào cuộc trò chuyện… Chúng ta nói tới đâu rồi kìa? À phải rồi, lũ tín đồ Serpent!
“Cuối cùng…”
Lorenz lấy cái bánh quy thứ tư nhưng ngừng lại trước khi đặt nó xuống. Nó là một cái bánh quy lớn có hình lá cây.
Ôi chao…Cái bánh quy đó…trông thật tinh tế. Vừa đẹp mắt lại vừa ngon miệng. Một tác phẩm nghệ thuật, chắc chắn được tạo nên từ một nghệ nhân thực thụ… Nhắc mới nhớ. Không biết họ có thể làm bánh quy hình ngựa không nữa. Hay hình nấm cũng được. A! Sẽ thế nào nếu phần dưới của cây nấm là bánh quy thường nhưng phần mũ lại được bao phủ với một loại socola hay mứt nào đó ta? Mình nghĩ mình đang đi đúng hướng rồi đây…
Cái ý tưởng này của cô mang theo linh cảm đáng ngạc nhiên—mặc dù là hướng đến một tương lai xa rất xa—nhưng cô chỉ lắc đầu rồi gạt nó sang một bên.
Bậy rồi, thôi nào, tập trung coi! Chúng ta đang nói về lũ Serpent đó! Tập trung…Tập trung…Được rồi. Vậy, mấy cái bánh quy Serpent. Vấn đề với chúng là gì ấy nhỉ?
Không hay biết gì tới trận chiến dữ dội giữa bộ não và sự cám dỗ của đồ ngọt đang diễn ra ngay trước mắt mình, Lorenz tiếp tục giải thích.
“Những kẻ thuyết giảng lý tưởng của lũ Serpent. Chúng đi từ nơi này đến nơi khác, lan tỏa giáo điều của Cuốn sách của những kẻ giày xéo Trái Đất. Những kẻ này, chúng thần gọi chúng là các giáo chủ Serpent.”
Lorenz thêm cái bánh quy hình lá cây lên dĩa. Thế rồi, khi Mia đang đưa mắt nhìn bộ tứ ngon chảy nước miếng, ông chộp lấy toàn bộ rồi nhét vào miệng mình. Khi đang nhai chúng, hai má ông còn phồng hơn Mia trước đó, niềm hạnh phúc toát ra từ khuôn mặt ông.
“Ừmmm… Khi ăn bánh quy thì thần luôn tin rằng việc cứ gặm từng miếng là không tôn trọng chúng.” Ông nói sau khi nuốt cái ực đầy thỏa mãn. “Không gì hơn sự sung sướng khi được ngấu nghiến một miệng đầy bánh ngọt cả.”
Nói hệt như một người sành ăn chân chính. Lorenz rõ ràng là một chiến binh kì cựu của lối sống B.É.O.
“Ta… Ta hiểu rồi…”
Mia chỉ có thể đáp lại một cách cho có lệ rồi im lặng cúi đầu, lòng nặng trĩu trước sự thật đáng buồn là những chiếc bánh quy kia sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Chúng trông ngon thế mà… Aaa, giá mà mình đã nếm thử chúng…
“Các giáo chủ Serpent… Liệu có ổn không nếu coi những đối tượng này là xương sống của Chaos Serpent? Hay nói cách khác là bản chất thực sự của chúng?” Ludwig hỏi và nối tiếp cuộc trò chuyện sau khi thấy rằng Mia đã trở lại chế độ im lặng trầm ngâm.
“Không hẳn. Đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta thôi, nhưng ta tin rằng bản chất thực sự của lũ Serpent là thứ gì đó chảy sâu thẳm bên trong trái tim con người. Nó gắn kết chúng với nhau.”
“Ý của ngài là…”
“Ý của ta là… cuốn kinh thánh của lũ Serpent, Cuốn sách của những kẻ giày xéo Trái Đất.”
Một tiếng cách khẽ truyền tới tai Mia, kéo cô ra khỏi nỗi sầu muộn của mình. Cô chớp mắt thì thấy một chiếc dĩa đã được đặt lên phần bàn trước mặt.
“A—”
Trên chiếc dĩa là một núi bánh quy! Với đầy đủ các loại bánh quy thuộc Bộ tứ đã mất nữa chứ! Có vẻ Bisset đã dọn chiếc dĩa đựng bánh trái cây rỗng của cô và thay thế bằng một dĩa bánh quy.
Đúng là một vị quản gia xuất sắc mà! Người đàn ông này rõ ràng biết mình đang làm gì!
Cô thật sự muốn với tay lấy chúng ngay lập tức, nhưng do chợt nhớ ra một vài ánh nhìn dữ dội đang hướng vào mình nên tay cô khựng lại. Cả Ludwig và Lorenz đều đang nhìn cô với ánh mắt mong đợi. Ngay cả Dion cũng quan sát cô với sự hứng thú. Cùng với một nụ cười mà không hiểu sao sự khôi hài trong đó lại còn ít hơn so với một cái lườm.
T-Thôi xong. Điều gì đó mách bảo mình rằng giờ không phải lúc để giỡn chơi đâu.
Cô thở dài. Một cách hết sức do dự, cô dời mắt khỏi đống bánh quy.
Ổn mà. Mấy cái bánh quy không chạy đi đâu cả. Mình muốn ăn chúng lúc nào chẳng được. Vấn đề chỉ là đợi đúng thời cơ thôi. Lúc này, mình cần phải nhẫn nại…
Cô ép cái bánh răng đang khựng lại trong não mình tiếp tục xoay. Nó khởi động lại với một tiếng rộp và gợi nhớ lại các chi tiết trong cuộc trò chuyện còn đang dang dở của họ.
“…Cuốn sách của những kẻ giày xéo Trái Đất.”
Cái tiêu đề khiến cô nhớ ra một chuyện.
“Ta nhớ Tiểu thư Rafina từng nói về nó. Cái tên Jem đấy có một bản sao của nó mà đúng không?”
Dù chưa từng đích thân đọc qua, cô nhớ mình đã cảm thấy khó chịu khi ở gần nó. Cuốn sách có điều gì đó khiến cô sởn gai ốc ngay cả khi chỉ nhớ lại qua kí ức. Một tiếng rộp vang lên ngay khi cô rùng mình.
“Vâng.” Lorenz đáp. “Đúng như ngài nói, nó không phải bản gốc, nhưng đúng là hắn ta có một bản sao.”
“Đó là loại sách gì vậy?”
Ông lắc đầu.
“Không may thay, thần chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy cuốn sách cả. Chỉ có bản chép tay của ‘Độc vương quốc’ mà tên Jem từng có thôi.” Ông nói trước khi phát ra một tiếng cười yếu ớt. “Barbara không đủ tin tưởng thần để tiết lộ thêm bất cứ thông tin nào. Điều đó chắc cũng chính đáng, nếu tính đến sự phản bội đã được lên kế hoạch từ lâu mà thần vừa thực hiện với bà ta.”
“Ta hiểu rồi…Đáng tiếc thật. Nhưng cái cách ngài vừa mô tả nó, về cái cách nó kết nối con người và điều khiển họ, thì nó nghe như ma thuật vậy. Cái Cuốn sách của những kẻ giày xéo Trái Đất này có phải thật ra là một kiểu sách phép không?” Mia hỏi do nhớ rằng những thứ tương tự từng xuất hiện trong các bản thảo của Elise. Một tiếng rộp vang lên khi cô mím môi suy nghĩ.
“Ngài nói ma thuật à?”
Lorenz cau mày, bất ngờ trước ý kiến này. Tuy nhiên, ông nhanh chóng bật cười.
“Ồ? Ngài vừa nghĩ ra điều gì à?”
“Không không. Thần chỉ ngạc nhiên khi nghe thấy từ ‘ma thuật’ thoát ra từ miệng Công chúa Điện hạ thôi ạ.”
Thế rồi, vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc.
“Nhưng…có lẽ ngài nói đúng. Thậm chí phải nói là khôn ngoan, khi gọi cuốn sách đó là ma thuật. Xét theo khía cạnh nào đó thì đây chính là cách mô tả hoàn hảo. Dù gì nó cũng thật sự ảnh hưởng đến tâm trí theo một cách kì bí, biến đổi người thường thành những kẻ phá hủy trật tự. Cái cách nó thay đổi một cách chóng vánh cuộc sống của những người chạm vào nó… Có lẽ thật sự phù hợp để coi đây là sức mạnh của bùa phép.” Thế rồi, để ý thấy vẻ mặt của Ludwig, ông giơ tay lên và bổ sung. “À, đừng hiểu nhầm ta, Ludwig. Ta không có ý ám chỉ sự tồn tại của các phù thủy và ma thuật đâu. Nhất là khi việc thao túng trái tim con người bằng những kĩ thuật trần tục hơn hẳn là hoàn toàn khả thi.”
“Ái chà, thật vậy ư? Bằng cách nào chứ?” Mia hỏi.
Lorenz khẽ cười trước ánh nhìn mơ hồ của cô.
“Bằng cách nào nhỉ. Để xem nào…Công chúa Điện hạ có đọc sách không ạ?”
“Đọc sách? Thì…Dĩ nhiên là có rồi. Thậm chí có thể nói là nhiều hơn hầu hết mọi người nữa.”
Một tiếng rộp vang lên khi cô lấy ngón tay đếm những cuốn sách mình đọc gần đây.
“Gần đây, ta đã thưởng thức kha khá tiểu thuyết lãng mạng mượn từ một người bạn.” cô nói, trở nên lắm mồm hơn khi chủ đề chuyển sang lĩnh vực chuyên môn của mình. “Cụ thể thì trong số chúng có một cuốn kể về một vị hiệp sĩ và một nàng công chúa yêu nhau phải nói là—Hnnnngh! Có một cảnh bên bờ hồ và phải nói là cực hay luôn!”
“Hahaha, thần hiểu rồi. Vậy cho phép thần hỏi lần nữa. Khi đang đọc cuốn sách đó, ngài có bao giờ mong ước được đích thân trải nghiệm mối tình như thế không?”
“Đích thân trải nghiệm mối tình như thế ư? Hừmmm… Ta nghĩ chuyện đó sẽ rất là tuyệt.”
Mia mơ mộng cảnh bản thân bước đi bên bờ hồ vào buổi tối với Abel trong khi ngước nhìn bầu trời lấp lánh trăng sao. Bầu không khí ngập tràn sự lãng mạn khi họ đắm mình trong những câu nói ngọt như mía lùi…
Tuyệt! Tuyệt! Ôi mặt trăng ngọt ngào ơi, chuyện đó nghe thật tuyệt vời làm sao!
Cô nhanh chóng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cuốn sách.
“Vậy giả sử có một cuốn sách khiến bất cứ ai đọc nó ao ước tình yêu. Thì liệu ngài có thể nói rằng cuốn sách đó là một cuốn sách phép có năng lực ảnh hưởng tới tâm trí người đọc không?”
“Hừm. Chà…”
Cô nghiêm túc cân nhắc câu hỏi. Nếu xét theo kiểu đó thì đúng là hợp lý. Nếu điều kiện để cuốn sách có ma lực là khả năng ảnh hưởng đến tâm trí thì các cuốn tiểu thuyết thông thường rõ ràng phù hợp với tiêu chuẩn đó. Một tiếng rộp vang lên khi Mia ngã lưng ra sau và chìm vào kí ức.
Không chỉ có các cuốn tiểu thuyết lãng mạng thôi. Cô biết rõ hơn ai hết rằng ngay cả những câu chuyện đơn giản nhất cũng có thể có tác động lâu dài với trái tim người khác. Vào khoảng thời gian vô vọng trong hầm ngục, những câu chuyện của Elise đã trở thành một ngọn hải đăng tuy nhỏ nhưng rực rỡ trong bóng tối. Ảnh hưởng nó tạo nên với tâm trí cô là không thể bàn cãi, bởi nó đã làm thay đổi thứ đã, đang và vốn sẽ tiếp tục là chuỗi ngày bất tận của nỗi tuyệt vọng thành thứ gì đó tốt hơn, dù chỉ một chút.
“Nhưng dĩ nhiên, nó không có sức mạnh để thay đổi thực tại một cách khách quan. Việc xem nó như ‘ma thuật’ có lẽ có phần khoa trương.” Ludwig nói.
Lorenz mỉm cười trước lời nhận xét của anh và lắc đầu.
“Ludwig, ta e rằng cậu đang có một sự hiểu nhầm nhẹ. Nhưng cậu cũng không phải người đầu tiên đâu. Rất nhiều trí giả khôn ngoan cũng đã mắc phải sai lầm tương tự. Tâm trí của chúng ta và thực tại khách quan xung quanh liên kết nhiều hơn cậu nghĩ đấy.” Ông nhắm mắt lại. “Hãy xem xét thế giới này. Thứ gì tạo nên nó? Con người. Con người xây dựng làng mạc. Thành lập các vương quốc. Tạo nên văn hóa. Tích lũy kiến thức. Vậy thì điều gì dẫn lối con người? Điều gì quyết định cách họ hành động? Đó chính là tâm trí của họ. Hay cậu cũng có thể nói đó chính là lý tưởng, giá trị quan, và niềm tin của họ.”
“Vậy ý ngài là cuốn kinh thánh của lũ Serpent, Cuốn sách của những kẻ giày xéo Trái Đất này…là một thứ văn bản cấy ghép khao khát phá hủy trật tự vào tâm trí những người đọc nó ư?” Ludwig cau mày trước bình luận của chính mình. “Nhưng chờ đã…Nếu tôi nhớ không nhầm, bản sao tên Jem đó giữ cùng lắm cũng chỉ là một luận văn về phương pháp luận nhằm lật đổ một vương quốc thôi mà.”
Phiên bản kinh thánh mà Rafina có được giống một bản hướng dẫn thực tế mô tả chi tiết cách để khiến một vương quốc sụp đổ hơn. Nó không chứa bất cứ nội dung gì để tẩy não người đọc cả.
Lorenz thoải mái thừa nhận sự mâu thuẫn rõ ràng này.
“Cậu hoàn toàn đúng. Thứ được viết trong bản sao đó là những bước thực sự mà một người cần phải thực hiện để phá hủy hình thức trật tự mà chúng ta biết đến với cái tên vương quốc. Như cậu đã nói, nó là một bản hướng dẫn, không phải luận cương. Nhưng hãy cân nhắc điều này, Ludwig. Giữa việc trao cho cậu một thanh kiếm và dụ dỗ cậu giết ai đó mình ghét, so với việc không trao cho cậu bất cứ thứ gì mà chỉ bảo cậu làm vậy, cậu nghĩ biện pháp nào sẽ có khả năng dụ dỗ cậu hành động cao hơn?”
Đó là một câu hỏi về mức độ hiệu quả. Viết những lời kêu gọi hành động mơ hồ với hàm ý “hãy ra ngoài đó và phá hủy vài vương quốc đi” là một chuyện, nhưng việc cung cấp sách hướng dẫn chi tiết cách để làm điều đó lại là một vấn đề khác hoàn toàn. Vế sau nằm ở mức độ cao hơn.
“Ta hiểu rồi.” Mia trầm tư nói. “Ai mà ngờ một thứ như thế lại tồn tại chứ… Và các bản sao này đang ở đâu vậy?”
“Nghe nói các giáo chủ Serpent mà thần vừa nhắc luôn giữ một bản sao bên mình. Có vẻ là để dùng khi thuyết giảng đức tin của chúng. Nhưng những bản sao đó chỉ chứa một phần của của sách thật thôi. Thần cũng nghe rằng các giáo chủ có thứ hạng cao hơn đã ghi nhớ nội dung cuốn sách và có thể đọc thuộc lòng nó. Còn về vị trí chính xác của cuốn sách thì…nó vẫn còn là một bí ẩn cho tới tận ngày nay.”
Dù thất vọng trước câu trả lời này, Mia lại phấn chấn lên khi Lorenz tiếp tục trong khi hạ thấp giọng và nói một cách lôi cuốn hơn.
“Tuy nhiên… Cũng như Nhà thờ Trung ương Chính thống có Thánh nữ Rafina, thần nghe rằng lũ Serpent cũng có cho mình một biểu tượng riêng, người tập hợp các giáo chủ. Cô ta được gọi là nữ giáo hoàng.”
“Nữ giáo hoàng…của các Chaos Serpent ư?”
“Vâng, và cá nhân thần nghi rằng người này đang giữ bản gốc Cuốn sách của những kẻ giày xéo Trái Đất.”
Mia nuốt nước bọt trước màn tiết lộ đáng lo ngại này trong khi đưa tay về phía cái dĩa. Nghĩ lại thì chắc cô nuốt nước bọt là vì lý do khác. Dù là thế nào thì cô cũng đã hành động, cố tình không nhìn xuống dưới để tránh thu hút sự chú ý vào hành động của mình. Cần phải lưu ý là chuyện này không phải vì cô đã tìm ra thời cơ phù hợp nhất đâu. Chỉ là do cô nhịn hết nổi thôi. Thấy rằng bản thân đã đợi đủ lâu để xứng đáng được ăn ít nhất một miếng, cô với tay tới chỗ cái dĩa…và rồi chẳng cảm thấy gì ngoài không khí.
Hửm? C-Cái… Lạ quá vậy. Đống bánh quy ngon lành đó đi đâu cả rồi chứ?
Ngạc nhiên, cô liếc nhìn cái dĩa, chỉ để phát hiện ra…
“Công chúa…Ngài đã ăn quá nhiều rồi.” Anne cau mày nói. “Một miếng bánh trái cây và năm cái bánh quy… Ngài đã ăn xuyên suốt cuộc trò chuyện đấy ạ.”
“…Ủa?”
Mia nhướn mày. Ăn? Hồi nào? Nghe thật lố bịch. Ít nhất thì cô nghĩ vậy cho tới khi chạm vào khóe miệng mình, nơi cô cảm nhận được thứ giống hệt một miếng vụn bánh lớn. Cô đẩy nó vào miệng và nhai. Một tiếng rộp vang lên.
Cái— Nhưng, bằng cách nào chứ? Từ khi nào mà mình— Hả?
“Ngài sẽ bắt đầu tăng cân nếu còn ráng ăn nữa đấy.”
“Nhưng…Nhưng mà…”
Vì đã ăn mấy cái bánh quy trong vô thức, cô hoàn toàn không cảm nhận được hương vị của chúng. Ngay khi vẻ mặt cô bắt đầu bị che phủ bởi nỗi buồn, ai đó đưa một cái bánh quy ra trước mặt cô.
“Thật là, công chúa à…” Anne nói với giọng dịu dàng nhưng có phần khiển trách. “Cái cuối đấy nhé?”
Cô mỉm cười. Mặt Mia sáng bừng lên.
“Ôi, chị đúng là tuyệt nhất đó Anne! Người thuộc hạ đáng tin cậy nhất của ta!”
…Vẫn là Mia của mọi khi, vẫn là cuộc đối thoại của mọi khi. Có những thứ chẳng bao giờ thay đổi cả.
Nhưng cũng có những thứ thay đổi.
Và rồi mọi chuyện tiếp tục. Sau khi phá hủy khế ước cổ xưa, Mia rời khỏi dinh thự nhà Yellowmoon. Giờ đây đã thoát khỏi những ràng buộc xưa cũ, cô tự do trôi theo dòng chảy của thời gian. Rồi nó sẽ dẫn cô tới đâu…vẫn còn là một bí ẩn.
Phần 3: Khế ước mới giữa mặt trăng và những vì sao II Hết
Phần 3 sẽ tiếp tục thêm một chút nữa.
nó là cái bánh, không phải tay ông quản gia Cuốn sách này trong vol 4 được nhắc đến dưới tên Manuscript – The book of those who slither the Earth, còn ở đây thì là The book of those who crawl the Earth, do chưa có nội dung làm rõ thêm nên tôi sẽ dùng cách dịch cũ Serpent shaman high priestess, dịch tạm là vậy, ai có cách gọi hay hơn cho cái này và Serpent shaman xin đóng góp dưới bình luận (được tiếp nhận hay không thì hên xui)