Trans&Edit: BiHT
------------------------------------
Nhìn chung thì Mia không phải là một người thích buổi sáng. Nếu không bị ai trách mắng thì cô rất sẵn lòng ngủ tới tận trưa rồi dành thêm vài tiếng nằm không trên giường. Trong thế giới của cô, kiểu suy đồi lười nhác này chính là thứ hấp dẫn bậc nhất. Tuy nhiên gần đây, phong cách sống của cô đã trải qua một quá trình biến đổi từ từ. Toàn bộ những buổi luyện tập cưỡi ngựa cô chăm chỉ thực hiện đã rút cạn năng lượng, khiến cô hoàn toàn kiệt sức khi lê chân về được tới phòng. Do thể lực chạm đáy, cô ngủ như một khúc gỗ để rồi hài hước thay, điều đó lại giúp đem lại những đêm vô cùng thoải mái. Giấc ngủ của cô sâu và đều đặn, và cô dậy sớm vào sáng hôm sau, háo hức cho một ngày mới. Ngủ sớm và dậy sớm cộng thêm việc tập thể dục. Mia, dù khá khó tin, đã trở thành một đứa trẻ gương mẫu cho lối sống lành mạnh.
Thường thì sau khi thức dậy, nếu cô không thơ thẩn trên giường một lúc thì cũng đọc (lại) mấy cuốn tiểu thuyết Elise gửi. Giờ đây, cô thức dậy cùng lúc với Anne. Đó là một điều tốt, bởi...
“Hừm, sẵn hôm nay dậy sớm như vậy thì chắc mình nên đi thăm chúng thôi... Đúng là mình đã nói sẽ đến bất cứ khi nào có thể. Thì, có lẽ mình không phải ngày nào cũng tới được, nhưng ít nhất mình cũng nên có mặt vào buổi sáng đầu tiên sau khi hứa. Chứ không thì mình cảm thấy có hơi tệ...”
Như mọi khi, lối suy nghĩ của cô sặc mùi thỏ. Dù vậy, với một màn thể hiện sự kỉ luật đáng khen ngợi, cô bước ra khỏi giường, nhanh chóng mặc đồ và lên đường tới chuồng ngựa.
“Quao, em đúng là đến sớm thật đấy, tiểu thư.” Malong nói, không giấu được sự bất ngờ của mình. “Anh không ngờ mình sẽ thấy em vào cái giờ này đâu...”
“Em trả những lời đó ngược lại anh đấy.” Giọng Mia cũng ngạc nhiên không kém. “Em cũng không ngờ anh lại chăm sóc cho lũ ngựa vào cái giờ này đâu. Đừng bảo em là sáng nào anh cũng dậy sớm thế nha.”
“Chà, thì, cô nàng này sắp sinh, thế nên anh muốn chăm lo cho cô ấy thường xuyên hơn. Với lại, thế này sẽ giúp anh có thêm thời gian để dọn dẹp nhanh nơi này. Anh thích giữ cho chuồng ngựa được sạch hết mức có thể.”
“Nếu vậy, em có thể làm gì để giúp không?”
“Để xem nào... Em muốn cùng anh dọn dẹp nơi này không?”
“Được ạ.”
Malong đưa cho Mia một cái chĩa dài dùng trong chuồng ngựa. Cô nhận lấy và xắng tay áo lên.
Được rồi, nếu đã làm thì mình sẽ làm cho thật tốt. Malong và Anne đều đang nhìn, thế nên mình không thể lười biếng được. Với lại đây cũng là cơ hội để mình lấy lòng Kayou!
Sau khi hoàn thành toàn bộ công việc được giao, Mia rời khỏi chuồng ngựa.
“Phù, mình kiệt sức rồi...và tay mình đau nữa. Ư...”
Đột nhiên, cô cảm thấy một cơn gió mát phía sau cổ. Cảm giác dễ chịu sảng khoái trên làn da đẫm mồ hôi. Cô vươn vai, cho mớ cơ bắp mệt mỏi thư giãn...để rồi toàn bộ chúng đồng loạt căng ra khi cô nhảy cẩng lên vì ngạc nhiên.
“Íiii! C-Cái thứ gì— À, là ngươi à....”
Kuolan bằng cách nào đó đã bước tới chỗ cô không một tiếng động và hiện đang uể oải đứng đằng sau cô. Cơn gió cô cảm nhận mới nãy thật ra là hơi thở. Sau khi biết thêm ngữ cảnh này, trải nghiệm đó chợt kém sảng khoái hơn hẳn. Nó đưa cái rọ mõm lại gần mái tóc cô, hai lỗ mũi giật giật theo cách nó luôn làm khi đầu cô nằm trong tầm hắt xì. Tuy nhiên, Mia không chạy trốn. Thay vào đó, cô chống nạnh đối mặt với nó.
“Ha, tiếc cho ngươi quá. Có bị bẩn tới mức nào thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi, bởi ta sắp sửa đi tắm buổi sáng! Nào, tới đi! Có gì tung hết ra đi!”
Đúng vậy. Bằng cách vận động một ít vào buổi sáng, Mia thực sự đã bật God Mode. Cô hiện đang vô địch trước chất nhầy và bụi bẩn. Việc dọn dẹp trong chuồng ngựa đã khiến người cô ướt đẫm mồ hôi, thế nên cô đang trên đường đến nhà tắm. Theo quan điểm của cô thì lúc này dù có bị một đống bùn văng lên người cũng chẳng có gì đáng kể, bởi dù sao thì cô cũng sắp đi rửa sạch hết chúng.
Chuyện này phần nào cũng giống như việc phết mật ong lên bánh mì. Giả sử cô đang ăn sáng, và có một ổ bánh mì cùng một hũ mật ong. Mia, do phần nào là một người sành ăn chớm nở, có một phương pháp ăn bánh mì với mật ong ưa thích mà cô luôn tuân theo. Cụ thể thì cô bẻ ổ bánh mì làm đôi, để lộ phần bên trong mềm mại của nó. Sau đó cô phết mật ong lên phần mặt đã lộ ra đó. Cô bao phủ hoàn toàn phần bên trong trước khi ăn, thế nên trước đó cô sẽ có thể chơi với mật ong một chút. Như vẽ tranh bằng mật ong. Hoặc không thì cũng ngệch ngoạc một chút.
Ví dụ, và cái này hoàn toàn chỉ mang tính giả thuyết thôi, cô có thể viết “Mia♥Abel” rồi khúc khích cười một mình một lúc rồi bao phủ phần bề mặt còn lại với mật ong để che giấu vết tích. Xin nhắc lại, đây hoàn toàn chỉ mang tính giả thuyết thôi. Dù đúng là làm như thế thường đem lại kết quả là có nhiều mật ong hơn trên bánh mì của cô, thứ rõ ràng nghe giống với việc mà cô luôn làm, nhưng sẽ thật vu khống khi cho rằng cô thật sự làm mấy chuyện như thế, và bất cứ văn bản mô tả nào về chuyện như vậy sẽ được xem như bằng chứng cho sự lan truyền tin giả.
Dù sao thì, bằng cách áp dụng nguyên tắc thuyết-mình-chỉ-việc-che-phủ-nó-với-nhiều-mật-ong-hơn-sau-đó, hay ngành-đâu-thể-chứng-minh-ta-làm-vậy-nếu-ta-ăn-bằng-chứng, Mia quyết định rằng dù gì thì mình cũng định đi tắm, cô không quan tâm dù bản thân có bẩn đến mức nào. God Mode Mia không sợ thứ gì cả!
“Sao thế hả? Nào! Muốn hắt xì lên người ta thế nào thì cứ làm đi! Bung hết luôn đi! Ta chẳng bận tâm chút nào đâu!” cô nói, liên tục khoác lác trong khi khiêu khích Kuolan. Mức độ tự mãn cô đang thể hiện nói thẳng thì hơi bị khó chịu.
Về phần Kuolan thì, nó chỉ kiểu...quay mặt đi hướng khác và nặng nề bước đi.
“Oho—ho? Hả? Ngươi không định hắt xì à?”
Cô nhìn chằm chằm cái mông đang rút lui của nó, cảm thấy một sự bực bội gượng gạo như thể điểm nút của câu chuyện cười bị bỏ ngỏ. Chút thất vọng bao phủ vầng trán cô.
“Hnnnngh, mình cuối cùng cũng có thể đương đầu với con ngựa ngu ngốc đó bằng cách phớt lờ cú hắt xì của nó, vậy mà nó lại cứ thế làm ngơ mình ư? Nó biết à? Chẳng lẽ suốt bấy lâu nay nó cố tình làm vậy ư? Hay...cũng có thể nó cuối cùng cũng quyết định quỳ gối trước sự ưu việt của mình.”
Và với sự canh giờ hoàn hảo tới mức gần như chỉ có thể cho đó là sự thấu hiểu về mặt ngôn ngữ, Kuolan ngừng lại ngay khi cô nói xong câu cuối cùng. Nó nhìn cô, chu khóe môi ra...
Híiiii-hi-hi
....Và cười. Hoặc ít nhất thì với Mia, nó nghe như tiếng cười.
“C-Cái gì—Ngươi—Ngươi vừa mới cười ta à? Gừ, con ngựa ngu ngốc! Ngươi chắc chắn đang cố tình làm chuyện này mà!”
Kuolan không thèm nhìn cô thêm nữa. Thay vào đó, nó chỉ rung cái đuôi to rậm về phía cô.
“Ê! Ngừng lại ngay! Ngươi xem ta là một trò đùa à?”
Cái đuôi ngựa vẫy soạt soạt, chuyển động lười biếng như thể đang mỉa mai.