Trans&Edit: BiHT
---------------------------------
Khoảng thời gian còn lại trôi qua nhanh, và trước khi kịp nhận ra thì ngày tổ chức Giải đấu Mã thuật đã đến. Sự kiện sẽ diễn ra ở bãi cưỡi ngựa mà Mia thường dùng để luyện tập. Bầu trời thì trong xanh, và làn gió mùa thu dịu dàng mát mẻ và sảng khoái.
Mia giơ tay lên và duỗi người. Thế rồi cô liếc nhìn quanh địa điểm thi đấu.
“Phải nói là....”
Bãi cưỡi ngựa sẽ đóng vai trò đấu trường cho giải đấu chiếm một khoảng đất rộng lớn. Nó lớn tới nỗi để đi hết chu vi chắc sẽ mất của Mia tận nữa ngày trời. Và đó còn là đang giả sử cô không bỏ cuộc nửa chừng. Theo như Malong, mỗi vòng trong cuộc đua ngựa có chiều dài một nghìn moontale, và người đầu tiên hoàn thành hai vòng sẽ thắng.
Cách đường đua một khoảng là vô số túp lều tạo thành một vòng vây quanh đường đua. Một vài sạp hàng cũng được dựng lên, từ đó tản ra mùi hương ngon miệng khiến mũi Mia giật giật không yên. Không phải toàn bộ đều là sạp đồ ăn. Một số bán quần áo cưỡi ngựa. Một trong số những cửa hàng kỳ quặc hơn mà cô thấy đang bán đồ chơi ngựa nhồi bông.
“Chà, ở đây sống động thật...”
Sự phấn khích trong trông khí thật dễ lây, và cô không kìm được mà nở nụ cười. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy bối rối vì một suy nghĩ.
Lạ thật. Tại sao mình lại không nhớ chút gì về chuyện này chứ? Cô nghĩ trong khi lật qua các báo cáo được gửi tới hội học sinh bởi ban tổ chức giải đấu. Sự kiện này...trước giờ đều có ư?
Cô gãi đầu. Trong cuộc sống ở dòng thời gian trước, cô đáng lẽ phải chứng kiến giải đấu này ít nhất hai lần. Dĩ nhiên, nó có thể đã bị hủy bỏ sau đó khi đế quốc bắt đầu sụp đổ, nhưng vẫn còn hai năm đầu tiên mà nó có thể diễn ra. Thay vào đó, cô không tìm được manh mối nào; chẳng có chút kí ức nào về sự kiện này cả. Bối rối, cô nói với Anne, người đang đứng cạnh mình. Do không thể hỏi trực tiếp, bởi nó liên quan tới một dòng thời gian khác, cô điều chỉnh câu hỏi theo một cách vòng vo.
“Này, Anne, có phải năm ngoái giải đấu cũng diễn ra vào khoảng thời gian này không?”
“Năm ngoái, thần nhớ là ngài đã bận xử lý rắc rối ở Remno vào khoảng thời gian này.”
“À.” Mia gật đầu. “Ta hiểu rồi. Ta đã tới Remno ngay sau khi kì nghỉ hè kết thúc, thế nên ta đoán thời điểm diễn ra chúng liền kề nhau... Giải đấu hẳn đã diễn ra khi ta quay lại và đang đối phó với hậu quả.”
Cụ thể hơn thì, nó hẳn đã diễn ra khi cô đang lăn qua lăn lại trên giường cả ngày, do đã quá kiệt sức bởi những khó khăn phải trải qua, cô giao phó toàn bộ phần việc dọn dẹp lại cho Ludwig.
Mình gần như không thể xuất ra chút năng lượng nào để tới lớp, thế nên cũng hợp lý khi mình bỏ lỡ giải đấu. Abel và Sion đều bị trói buộc bởi đống dư chấn trong vương quốc của mình, thế nên hẳn là họ cũng không tham gia.
Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi một giọng nói quen thuộc.
“Đó không phải lý do duy nhất khiến nó có cảm giác khác biệt đâu. Năm này đặc biệt sống động đấy, và không phải vì gì lý do nào khác mà chính là vì em đó, tiểu thư.”
“Chà, anh Malong.” Cô nói, quay qua thì thấy anh đang đứng sau lưng mình. “Anh— Hừm. Hôm nay anh khá ăn diện đấy.”
Lùi lại một bước để nhìn rõ hơn cả bộ trang phục của anh, cô khoanh tay lại và hừm hừm thẩm định một thoáng. Phần nổi bật nhất trên bộ đồ của anh là một con ngựa lớn, được thêu với nhiều màu sắc sặc sỡ. Những sợi chỉ màu thuần khiết tự nhiên đan chéo một cách phức tạp, đen, vàng kim và đỏ bện với xanh dương, vàng và xanh lá. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi giống như áo choàng được gấp chéo ở phía trước theo phong cách phương Đông với chiếc quần dài đến mắt cá chân. Trên đầu đội một chiếc mũ tròn nhỏ. Gần như chắc chắn rằng đây là một kiểu trang phục truyền thống của Vương quốc Equestrian.
“Đây là lễ phục của gia tộc anh.” Anh nói với một tiếng cười nồng nhiệt. “Trong tất cả mọi ngày thì hôm nay chính là ngày mà anh nhất định phải ăn diện.”
Anh nhìn ra phía đấu trường rộng lớn, mắt đầy xúc động.
“Nhìn đám đông này đi.... Cứ như thể cả học viện đang ở đây vậy. Và vì điều gì chứ? Một giải đấu mã thuật. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được thấy ngày này... Đúng kiểu việc muốn làm trong đời thật chứ...”
“Ừm, em không chắc mình hiểu ý anh. Anh nói đây là...vì em ư?”
Anh nhoẻn miệng cười trước khuôn mặt bối rối của cô.
“Sao, em không biết à? Gần đây đã có một cơn sốt cưỡi ngựa nhỏ ở Saint-Noel đấy.”
Cô chớp mắt.
“Thật thế ư? Em không biết gì cả.”
Dù đúng là gần đây cô để ý thấy vài khuôn mặt mới trong câu lạc bộ cưỡi ngựa và chủ đề là lũ ngựa đã xuất hiện thường xuyên hơn trong các cuộc trò chuyện trong lớp, cô chỉ cho rằng đó là ảnh hưởng của việc giải đấu đang đến gần.
“Nhưng tại sao chuyện đó lại là do em?”
“Em không nhớ à? Khi em tranh cử cho chức hội trưởng hội học sinh, em đã đi xung quanh trong khi cưỡi ngựa.”
“À, đúng thật. Em nhớ là mình có làm thế.”
Chuyện đó xảy ra cách đây quá lâu để bộ não cá vàng của cô có thể nhớ được mà không có sự gợi nhắc từ bên ngoài.
Mình nhớ là đã nghĩ “Mình đang làm cái trăng gì với cuộc đời mình thế này?” trong khi cưỡi ngựa đi quanh học viện...
Suy nghĩ đó khiến ánh mắt cô trở nên xa xăm.
“Đã có những người nói với anh họ tham gia vì người hội trưởng mới có sở thích cưỡi ngựa.” Malong nói tiếp. “thế nên họ cũng muốn được đích thân thử. Đặc biệt, các cô gái có vẻ thật sự rất quý em đó. Rất nhiều người trong số họ nói với anh rằng họ ngưỡng mộ cách em sống thật với bản thân mặc cho áp lực của cuộc tranh cử.”
Anh không hề nói dối. Khung cảnh Mia ngồi cao và kiêu hãnh trên lưng ngựa thật sự đã gây ấn tượng rất mạnh với các bạn học của cô.
“Hừm. Vậy ra đó là chuyện đang diễn ra à....” cô nói với giọng suy ngẫm.
Sự ảnh hưởng cô vô tình tạo nên với học viện mà cho đến nay vẫn chưa rõ chắc chắn là một điều đáng để nghiêm túc suy ngẫm.
“Mấy cái bánh ngọt với que xiên qua đó.... Chúng trông ngon ghê...”
....Dĩ nhiên, điều đáng để nghiêm túc suy ngẫm còn chẳng thú vị bằng suy ngẫm về đồ ăn, và bởi Mia luôn sống thật với bản thân, vế sau mới là thứ chiếm lấy tâm trí cô.
ở đây chơi chữ food for thought (điều đáng để nghiêm túc suy nghĩ) và thoughts of food (suy nghĩ về thức ăn) ở khúc sau, nhưng dịch ra thì phần chơi chữ bị mất, mọi người thông cảm.