Trans: normalguy
--------------------------------------
Sau khi đã vũ trang đầy đủ, Mia vỗ má vài cái để xốc lại tinh thần nhằm chuẩn bị để bước vào cuộc chiến theo cách nói ẩn dụ.
May mắn thay là lần này, cô đang năm giữ rất nhiều quân cờ trong tay. Esmeralda, Citrina và Tiona đều sẵn sàng nghe lệnh cô tạo nên một bộ ba tiên phong hoàn hảo. Đội hình này còn được bổ sung thêm trí thông minh hoàn hảo của Ludwig và trên hết, cô thậm chí còn có Rafina ở sau lưng. Anne, giải pháp chống lo âu di động, cũng đang ở bên cạnh cô và còn có cả Bel nữa. Con bé đến chủ yếu là vì nó là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Sion nhưng sao cũng được.
Tốt lắm. Mình biết mình cần phải làm gì, nên là hãy bắt tay vào việc nào.
Trong khi tự dành cho bản thân một màn động viên trước khi bước vào cuộc chiến, cô sắp xếp lại những suy tính của mình một lần cuối.
Có hai vấn đề mình cần phải giải quyết: Đầu tiên là nếu Esmeralda cưới hoàng tử Echard thì nó sẽ khiến các thế lực chính trị đối địch của mình mạnh mẽ hơn. Thứ hai là Sion sắp sửa bị ám sát… Thật ra thì, không. Cô lắc đầu. Thế lực chính trị đối địch không phải là điều mà mình cần quan tâm lúc này. Ludwig đã nói rằng anh ta có suy tính về chuyện đó nên là cứ để nó cho anh ta lo đi. Vấn đề mình cần quan tâm tới bây giờ là đảm bảo rằng tối nay Sion sẽ không bị ám sát. Nếu không thể cứu sống cậu ta thì những chuyện khác chẳng còn quan trọng nữa.
Những suy tính sâu sắc hơn càng củng cố cho lập trường của cô.
Bên cạnh đó thì, Esmeralda có thể hỗ trợ mình trên mặt trận chính trị. Và khi mình bảo Sion rằng mình đã cứu cái mạng của cậu ta thì cậu ta cũng sẽ hỗ trợ mình thôi.
Nhiệm vụ tối quan trọng bây giờ là không được để Sion bị hạ độc.
Theo Biên Niên Sử thì Sion chết bởi độc. Và theo điều tra của Rina thì khả năng cao là hoàng tử Echard đã nhận được một thứ chất độc gì đó từ bọn Chaos Serpent…
Đoạn văn trong cuốn Biên Niên Sử đã không giải thích lý do tại sao một hoàng tử trẻ tuổi như thế lại có thể sở hữu một thứ chất độc chết người như vậy. Báo cáo của Rina đã lấp vào khoảng trống đó.
Và con bé cũng đã chuẩn bị thuốc giải rồi…
Mia liếc nhìn Citrina và cô bé cũng gật đầu đáp lại.
“Xin đừng lo, thưa Công Chúa Điện Hạ. Chúng ta đã có được thứ thuốc giải ấy trong tay rồi.”
“…Ờ, thuốc giải gì cơ?”
“Nấm sấy khô ạ. Công chúa đã hái chúng trên đường đến Sunkland.”
“Nấm sấy khô à…”
“Vâng. Người dân của vương quốc Equestrian có truyền thống dùng một loại độc có tính âm để săn mồi. Nếu thần muốn hạ độc một ai đó và làm cho nó trông như thể được gây ra bởi người của phía Equestrian thì đó là loại độc mà thần sẽ sử dụng. Mớ nấm mà ngài nhặt lúc trước chứa một loại độc có tính dương có thể chống lại tác dụng của chất độc kia, qua đó có thể được sử dụng như thuốc giải…” Citrina khựng lại một chút, một bên mày cô nhướn lên. “Nhưng thần tưởng là công chúa đã biết về điều này rồi chứ ạ?”
Mia nuốt nước bọt, cố ngăn không cho mình thốt ra câu “Đương nhiên là chị biết rồi!” theo phản xạ. Chắc chắn là cô có thể giả vờ trước câu hỏi này và điều đó hẳn là sẽ càng củng cố thêm niềm tin của Citrina vào cô, tuy nhiên…
“Không đâu. Không may là chị không thân thuộc với độc dược như chị vẫn muốn.”
Cô chọn cách nói thật, đó là vì cô biết việc giả vờ làm chuyên gia chẳng mang lại lợi lộc gì, đặc biệt là khi nói về độc dược.
“Ta chỉ tùy hứng mua đống nấm này thôi. Việc ta có nó bây giờ hoàn toàn là tình cờ,” cô thừa nhận. “Như chị đã nói trước đó, chị nghĩ khả năng cao là vào một lúc nào đó, chất độc sẽ được sử dụng, nên là chị trông cậy vào em đấy, Rina.”
“Thần đã rõ. Thần sẽ cố hết sức có thể, thế nhưng có một điều mà ngài cần nhớ kỹ, thưa Công Chúa Điện Hạ. Việc chống lại chất độc là rất khó và không có thuốc giải nào là hoàn hảo cả. Không gì có thể đảm bảo được điều đó.”
“Chị hiểu rồi. Nói cách khác, giải pháp tốt nhất là đảm bảo rằng cậu ta không bị hạ độc. Hừm…”
“Nhân tiện thì, chúng ta sẽ không nói cho hoàng tử Sion biết về chuyện này sao?”
Mia nhăn mặt khi nghe thấy câu hỏi đó. “Chị đúng là đã có cân nhắc đến phương án này, cơ mà…”
Đương nhiên là cô đã nhờ Dion báo cho Keithwood về những hành vi mờ ám của hoàng tử Echard. Xét đến việc báo cáo của Citrina cũng lắm cũng chỉ có thể xem là suy luận có căn cứ, việc buộc tội vị hoàng tử có âm mưu ám sát sẽ là rất thiếu khôn ngoan, ít nhất là vậy. Tuy nhiên, cô cũng không thể không nói gì được. May mắn thay, Keithwood là một người khôn khéo. Anh là người đủ khả năng để xử lý một cuộc khủng hoảng ngoại giao, cụ thể là việc điều tra về một vị hoàng tử Sunkland dựa trên lời khuyên từ người nước khác. Về lý thuyết thì Sion cũng có đủ khả năng để làm vậy, thế nhưng Mia cảm thấy cực kỳ không muốn nói cho cậu, và giờ thì cô đã bắt đầu hiểu lý do tại sao mình lại cảm thấy thế. Gợi ý nằm ở chiếc váy cô đang mặt.
Người sắp sửa hạ sát Sion… lại chính là em trai của cậu ta…
Bây giờ cô đã nhận ra, đó chính là lý do cho sự lưỡng lự của mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Sion phát hiện âm mưu đó và đối đầu với chính người em trai của mình? Tính hình sự của biến cố hẳn sẽ bắt cậu ta phải yêu cầu một cuộc xét xử. Và sau đó là hình phạt.
Đương nhiên là Sion đã thay đổi. Mình không nghĩ là cậu ta sẽ sẵn lòng làm thế. Nhưng liệu cậu ta có thể từ chối không? Liệu đất nước Sunkland có cho phép cậu ta làm điều đó không?
Sau mọi thứ họ đã cùng nhau trải qua, cô cảm thấy như mình đã hiểu khá rõ về con người Sion. Nhưng cô là Mia mà, chi tiết về cách cô hiểu như thể nào có thể sẽ hơi đáng quan ngại, thế nhưng cô cũng nắm được đại khái cái cách cậu ta nhìn nhận về ngôi báu sẽ được truyền lại cho mình cũng như những tiêu chuẩn mà cậu ta luôn tuân theo. Theo cô thì biến cố ở Remno đã hạ cái sự ám ảnh gần như điên khùng với công bằng và chính trực của cậu ta xuống một mức độ nhẹ hơn, đó là sự tận tâm. Cậu đã không còn là Sion của ngày xưa nữa.
Nhưng điều đó diễn ra trong chuyến hành trình của họ, khi mà tổ quốc có rất ít tác động lên hành động của cậu. Còn ở nơi này, giữa lòng đất nước Sunkland, nơi con người ta đặt sự công bằng và chính trực lên hàng đầu, âm mưu ám sát vị thái tử của họ sẽ vấp phải một làn sóng mạnh mẽ đòi hỏi một sự xét xử công bằng cùng với một hình phạt thích đáng. Công bằng, không thiên vị và hình phạt không khoan nhượng.
Cậu ta sẽ bị buộc phải tự tay tuyên án tử cho người em trai của mình… Chuyện đó chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo hằn sâu trong cậu ta suốt cả phần đời còn lại…
Ngón tay Mia nắm chặt chiếc khăn quàng cổ mà cô đang đeo. Cô không có anh chị em nào cả. Gia đình duy nhất mà cô có là cha mình, hoàng đế. Cô thậm chí còn không yêu quý ông ấy đến thế. Nếu phải nói thì cô thấy ông hơi phiền phức. Tuy nhiên khi ông thấy cô mặc chiếc váy này… Chiếc váy mà mẹ cô-vợ của ông- đã tự tay mình may… Sự vui vẻ thấy rõ toát ra từ ông phải nói là khá trìu mến. Không phải là điều đó khiến ông bớt phiền phức đi hay gì, tuy nhiên… Ở dòng thời gian trước, tin tức về việc ông bị đày đến đoạn đầu đại đã khiến cô dao động không ít. Ông ấy đúng là phiền phức, nhưng cũng không phiền phức đến vậy…
Bên cạnh đó thì… Dù cô không có chút ký ức nào về mẹ của mình, cô chắc chắn là muốn biết thêm về bà. Và nếu có thể, cô cũng muốn có bà ở bên. Đó chính là gia đình đấy. Họ quý giá vượt trên mọi lý lẽ. Cô cũng không tin là Sion sẽ nghĩ khác đi.
Ý mình là, ừ, đúng là cậu ta hoàn hảo không tì vết và hiểu biết rất nhiều, nhưng hẳn là việc bị buộc phải tuyên án tử cho một người thân trong gia đình sẽ làm cậu ta tổn thương rất nhiều.
Có lẽ là vì cô đang mặc chiếc váy do chính mẹ cô may. Vì một lý do nào đó mà cô không thể chịu nổi cái suy nghĩ về việc mối quan hệ giữa Sion và Echard trở nên không thể cứu vãn. Việc xử tử một hay hai kẻ ám sát không phải là vấn đề gì to tát, thế nhưng nếu một trong số những kẻ đó là em trai của chính Sion thì cô không chắc là việc nói cho cậu ta biết sẽ có lợi hay có hại.
Dù sao thì, đó cũng là lý do tại sao ta tuyệt đối không được để các quý tộc khác biết được chuyện này.
Miễn là biến cố này được giữ kín thì Sion sẽ không bị ép vào thế phải giết em trai mình vì công lý.
Nhưng cứ giả sử là không ai tìm ra đi, và Sion chọn tha thứ cho Echard, vậy khi đó Echard sẽ cảm thấy như thế nào về Sion?
Cô không thể không nghĩ đến viễn cảnh điều đó chỉ càng làm cho chàng hoàng tử trẻ thêm phần cay đắng, đặc biệt là khi Keithwood đã mô tả tính cách của cậu và sự mặc cảm tự ti mà cậu đã chịu. Khi mà sự rạn nứt giữa hai anh em càng lớn thì họ sẽ càng dễ dàng bị thao túng bởi lũ Serpent.
“Chuyện đó sẽ càng phiền phức nữa. Nói thật thì mình thà đối đầu với những kẻ ám sát còn hơn.”
Thứ khiến Serpent phiền phức là khả năng biến những công dân tốt thành quân cơ trong tay chúng. Những mảnh ghép quan trọng của cái hệ thống phức tạp là xã hội sẽ bị tha hóa, nhưng chức năng của những mảnh ghép ấy cũng sẽ không kém quan trọng đi. Việc xử lý một tên sát thủ bình thường sẽ có rất ít ảnh hưởng đến lương tâm của Sion, nhưng làm thế với người em trai đã trở thành kẻ ám sát sẽ gây ra nhiều tổn thất khó dự đoán hơn.
Việc xử lý một biến cố như vậy đòi hỏi sự khéo léo cao nhất.
“Mình nghĩ là… việc cứu mạng Sion sẽ là vấn đề đơn giản nhất lúc này.”
Không có gì đảm bảo là Biên Niên Sử Công Chúa sẽ cảnh báo cho cô về mọi hiểm nguy sắp tới. Nếu cô xác định được một vấn đề tiềm ẩn thì cách tốt nhất là xử lý nó từ trong trứng nước.
“Vậy thì mình sẽ để Rina đi theo mình. Esmeralda sẽ ở với hoàng tử Echard. Còn Tiona thì… chắc là mình nên cử cậu ấy tới chỗ Sion…”
Trong khi cô suy ngẫm về cách triển khai lực lượng trong bữa tiệc, một vấn đề đã vụt khỏi tâm trí cô.
Khi mưa đổ, nước trút.
Họa vô đơn chí.
Vận xui thường kéo đến dồn dập.
Cô đã quên xét đến những câu nói nổi tiếng này. Với sự lạnh nhạt giữa các vị hoàng tử và sự nhúng tay của Serpent, gần như chắc chắn một mối rắc rối thứ ba sẽ bị kéo theo giống như đoạn đầu đài hai chân trong giấc mơ của cô vậy.