Trans: Kirito_chan~~
---------------------------------------
Ngày học thứ ba tại học viện Saint Mia đã kết thúc một cách suôn sẻ.
Mia-học hóa ra là một lớp học đầy thách thức đối với Ludwig. Điều này có lẽ là tất yếu, bởi đối tượng nghiên cứu trong lĩnh vực này—Mia Luna Tearmoon—là một con người cực kỳ đa diện.
Đôi khi, cô có thể tỏa ra lòng nhân hậu sánh ngang với một vị thánh, nhưng ở những khoảnh khắc khác, cô lại thể hiện sự sâu sắc đầy nghiêm trang. Rồi khi người ta nghĩ rằng mình đã hiểu được cô, Mia sẽ làm họ bất ngờ với sự dí dỏm độc nhất vô nhị trước khi hóa thành một cô gái thuần khiết, vô tư, thực hiện một vũ điệu thánh thiện như thiên thần. Những ai cho rằng bản chất của cô là sự tính toán lạnh lùng, không dao động sẽ hoàn toàn sửng sốt khi chứng kiến lòng dũng cảm tột độ—một sự gan dạ đôi khi gần như liều lĩnh—khi cô sẵn sàng lao vào những hiểm nguy không thể nói thành lời.
Điều duy nhất chắc chắn về cô ấy chính là sức hút rất con người của mình.
Tuy nhiên, sự mâu thuẫn giữa các khía cạnh khác nhau của cô khiến việc vẽ nên một bức tranh trọn vẹn về sức hút ấy trở nên khó khăn. Nếu Ludwig chỉ tập trung vào một mặt nhất định, anh sẽ vô tình dẫn dắt học sinh đi sai hướng.
Ví dụ, nếu anh nhấn mạnh vào sự nghiêm túc của cô, những đứa trẻ đến từ cô nhi viện có thể sẽ cảm thấy e sợ. Ngược lại, nếu chỉ đề cao lòng nhân hậu tràn đầy của cô, điều đó có nguy cơ khiến giới quý tộc trẻ coi nhẹ cô. Tìm được sự cân bằng hợp lý quả thực là một thách thức. Tuy nhiên...
"Buổi giảng hôm nay khá tốt nhỉ."
Chương hồi mà anh đã chia sẻ là một câu chuyện nơi sự nhanh trí và khiếu hài hước của Mia tỏa sáng. Đây là một trong những câu chuyện mà anh yêu thích nhất, và học sinh đã nhanh chóng bị cuốn hút, khiến sự nhiệt tình của anh tăng dần một cách nhanh chóng trong suốt buổi học.
Giờ đây, khi những nhiệm vụ của ngày đã hoàn tất, anh tận hưởng bữa trưa muộn tại căn tin học viện, vừa nhấm nháp dư vị phấn khích còn sót lại từ bài giảng của mình.
"À, thầy Ludwig! Cuối cùng cũng tìm thấy thầy rồi."
Nghe thấy tên mình, Ludwig quay về phía giọng nói và bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
"Ồ? Gặp được thầy ở đây đúng là một bất ngờ thú vị, thầy Cyril," anh nói, cúi đầu sâu trước nhà nghiên cứu trẻ Cyril Rudolvon. Không chỉ là em trai của Tiona—người bạn của Mia—và một trong những nhà thực vật học hàng đầu của đế quốc, anh còn có thể được coi là vị cứu tinh của cả lục địa. "Hôm nay tôi vừa nhắc đến chị gái của thầy trong bài giảng."
“Thầy nhắc đến Tiona á? À, tôi biết rồi... Là câu chuyện đó, đúng không? thầy quả thật rất thích kể về nó,” Cyril nói với một tiếng cười bất lực. “Nhà Rudolvon chúng tôi đã thu hút không ít sự chú ý nhờ câu chuyện ấy. Thậm chí điều đó còn khiến chúng tôi trở thành những cộng sự thân cận của Công chúa Điện hạ. Ai mà ngờ chuyện này lại có thể xảy ra cơ chứ? Chắc chắn không phải tôi, và cũng chẳng phải là cha tôi.”
“Đúng vậy. Sau khi gặp Công chúa Điện hạ, cuộc sống của tất cả chúng ta đã rẽ sang những hướng hoàn toàn bất ngờ.”
Hai người tiếp tục hàn huyên một cách thân tình, rồi Ludwig để ý đến chai rượu trên tay Cyril.
“Nhân tiện, nếu thầy không phiền, tôi có thể hỏi đó là gì không?”
“Ồ, cái này à?” Cyril giơ chiếc chai lên, khiến chất lỏng trong suốt bên trong sóng sánh kèm theo tiếng vang nhẹ. “Đây... là một loại đồ uống có cồn mới mà tôi đang nghiên cứu.”
“Đồ uống có cồn sao?” Ludwig nhíu mày.
Trong đế quốc, thuật ngữ “uống rượu” thường được gắn liền với rượu vang. Thực tế, Ludwig vừa nhận được báo cáo về việc nguồn tri thức công nghệ từ quốc gia nông nghiệp Perujin đang giúp ngày càng nhiều quý tộc bắt đầu lập những vườn nho riêng. Đây là một dấu hiệu đáng mừng, vì nó cho thấy ngày càng nhiều người đang thoát khỏi tư tưởng chống đối nông nghiệp. Theo cách hiểu này, anh có thể hình dung học viện Saint Mia cũng muốn thử nghiệm nghiên cứu về rượu vang... nhưng liệu nó có quan trọng đến mức cần đến sự chú ý của một nhà nghiên cứu tầm cỡ như Cyril không?
Sự bối rối rõ ràng của anh khiến Cyril bật cười. “Tôi đã khiến thầy tò mò rồi sao? Nếu vậy, thầy có muốn đi xem thử không? Tôi đang nghiên cứu nó ngay tại học viện này. Trong một cơ sở đặc biệt.”
“Được thôi. Hãy khai sáng cho tôi nào.” Cùng chiếc kính lóe lên sự tò mò, Ludwig đứng dậy khỏi ghế.
Cyril dẫn Ludwig đến phòng thí nghiệm của mình, nằm ở rìa khuôn viên học viện.
“Vậy... đây là nơi thầy làm việc sao?” Ludwig hỏi, đưa mắt quan sát xung quanh.
Với một phòng thí nghiệm thuộc về thiên tài thực vật Cyril Rudolvon—người đã khám phá ra giống lúa mì chịu lạnh, giải cứu cả lục địa khỏi nạn đói—thì căn phòng này... lại có phần kỳ lạ.
Không có ý xúc phạm thầy Cyril, nhưng nơi này trông giống một túp lều của phù thủy trong truyện cổ tích hơn là một phòng thí nghiệm...
Một vạc kim loại khổng lồ nằm ngay chính giữa phòng. Một chiếc ống dài vươn ra từ miệng vạc rộng, uốn lượn và nối vào một cái chai đặt cách đó một đoạn.
“Tôi đoán đây là... một loại thiết bị nghiên cứu nào đó?”
Ludwig vốn nổi tiếng là một học giả uyên bác. Nhờ quãng thời gian dài học tập dưới sự chỉ dẫn của hiền nhân rừng sâu Galv, anh có một nguồn kiến thức sâu rộng về hầu hết các lĩnh vực học thuật trong thời đại của mình. Thế nhưng, thiết bị trước mắt anh lại có vẻ quá chuyên biệt đến mức ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi.
Và những điều bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó.
“Gì thế này? Một núi khoai tây sao?!”
Nhìn về một góc phòng, anh phát hiện một chiếc giỏ gỗ lớn chứa hàng chục, có lẽ hàng trăm củ khoai tây. Ông bước đến, nhặt một củ lên và săm soi nó với vẻ mặt đăm chiêu.
“Đây là... khoai tây bán nguyệt?”
“Thầy biết về chúng sao?” Mắt Cyril sáng lên. “Tri thức của thầy quả thật uyên bác, thầy Ludwig. Tôi không ngờ thầy lại nhận ra những củ khoai này.”
Ludwig cau mày sâu hơn khi cố gắng hình dung mục đích mà Cyril lại tích trữ cả một đống củ như thế này. Khoai tây bán nguyệt mọc tràn lan khắp đế quốc. Ngoài việc có vị chát và đắng, chúng còn chứa một lượng độc nhẹ gây rối loạn tiêu hóa nếu ăn sống. Quan điểm phổ biến cho rằng chúng không phù hợp để làm thực phẩm. Theo những gì Ludwig biết, chúng không có giá trị đáng kể nào đủ để khiến người ta bỏ công thu hoạch.
“Nhưng tại sao chúng lại ở đây? Và với số lượng lớn thế này?” anh hỏi.
“Thực ra, tôi đang cố gắng chế tạo rượu từ chính những củ khoai này.”
“Dùng khoai tây bán nguyệt sao?” Đôi mắt Ludwig mở to. “Tại sao thầy lại muốn làm thế? Chúng dễ tìm, tôi công nhận, nhưng...”
Phải thừa nhận rằng, xét đến việc chúng vốn là một vấn nạn trong nông nghiệp, việc tìm ra cách tận dụng chúng sẽ là một bước tiến đáng kể.
“Chính xác là vì lý do đó. Khoai tây bán nguyệt có sức sống vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả những năm mùa màng thất bát, người ta vẫn có thể tìm thấy chúng. Triển vọng chế tạo rượu từ loại cây trồng phổ biến này quá hấp dẫn để có thể bỏ qua. Và mặc dù chúng có chứa độc, nhưng quá trình chưng cất sẽ loại bỏ độc tố, giúp loại rượu tạo ra hoàn toàn an toàn khi uống.”
“Tôi hiểu rồi. Ít nhất thì người ta vẫn có thể uống rượu ngay cả khi không có gì để ăn... Tôi không chắc liệu việc dùng rượu để xoa dịu cơn đói có phải một ý tưởng hay ho không, nhưng—Khoan đã...” Vẻ cau có của anh dần chuyển thành nét đăm chiêu khi bộ óc sắc bén của mình nhắc nhở anh rằng mình cần mở rộng tầm nhìn. Công dụng của rượu không thể bị xem nhẹ.
Thức uống có cồn giúp nâng cao tinh thần và mang lại sự thoát ly tạm thời khỏi nỗi thống khổ. Sự tuyệt vọng do nạn đói gây ra có thể bao trùm mọi thứ. Khi không còn nơi nào để chạy trốn, khả năng lãng quên—dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn—chắc chắn cũng có một giá trị nhất định.
"Nghĩ lại, tôi cho rằng ý tưởng này thực sự có điểm đáng để suy ngẫm." Ludwig tự gật đầu với chính mình.
Tuy nhiên, Cyril lại lắc đầu và bật cười. "Việc mang lại sự an ủi cho người dân trong những thời kỳ khó khăn đúng là có giá trị, nhưng đó chưa phải tất cả. Trên thực tế, mục đích chính của loại rượu này không phải để tiêu thụ, mà để điều trị y tế."
Ludwig nheo mắt. "Xin hãy giải thích thêm."
"Tôi nghe tiểu thư Tatiana nói rằng rượu có thể tiêu diệt các tác nhân gây bệnh..."
Lời giải thích của Cyril đánh thức một ký ức tưởng chừng đã bị lãng quên trong Ludwig.
"À... Đúng rồi. Tôi nhớ thầy tôi cũng từng nói về điều đó. Tôi tin rằng ông ấy đã đề cập đến việc khi điều trị vết thương của binh sĩ trên chiến trường, tốt nhất là nên rửa vết thương bằng rượu trước..."
"Phải, có vẻ như vậy. Vết thương là những lối mở vào cơ thể, và rượu có thể ngăn chặn các tác nhân gây bệnh xâm nhập. Hơn nữa, vết thương hở không phải cách duy nhất để bệnh xâm nhập vào cơ thể. Miệng cũng là một cửa ngõ dễ tiếp cận cho vi khuẩn, và ta chỉ có thể tưởng tượng nó sẽ càng dễ bị tổn thương hơn khi cơ thể suy yếu vì đói..."
"Với những người bị đói lâu ngày, ngay cả một căn bệnh nhẹ cũng có thể gây tử vong... Tôi hiểu rồi. Sự sâu sắc và tầm nhìn rộng lớn của thầy khiến tôi vô cùng kính phục. Đế quốc thật may mắn khi có thầy," Ludwig nói.
Từ góc nhìn của một tể tướng, không có điều gì đáng sợ hơn dịch bệnh. Bệnh tật lan rộng có thể hủy diệt cả xã hội và lật đổ các vương quốc.
Hơn thế nữa, dịch bệnh còn có một đồng minh—nạn đói. Những người chịu cảnh thiếu ăn triền miên dễ mắc bệnh hơn rất nhiều.
"Tôi chưa từng nghĩ đến việc tấn công vào nguồn gốc của vấn đề. Không phải chiến đấu với bệnh tật, mà là với chính những tác nhân gây bệnh. Bộ óc của thầy, thầy Cyril, thực sự hoạt động ở một đẳng cấp khác. Rõ ràng, danh hiệu 'vị cứu tinh của lục địa' mà thầy có được hoàn toàn xứng đáng."
"Thầy đã đánh giá tôi quá cao rồi. Không ai xứng đáng với danh hiệu cao quý như vậy," Cyril nói với vẻ thờ ơ trước khi trầm ngâm suy nghĩ. "Ngoại trừ, có lẽ, Công chúa Điện hạ. Nếu không có mạng lưới Mianet, tôi sẽ không bao giờ gặp được cô Tatiana. Thậm chí, lục địa này có thể đang phải vật lộn với nạn đói và dịch bệnh vào lúc này. Lý do duy nhất tôi có thể tập trung nghiên cứu các phương pháp chuẩn bị cho khủng hoảng trong tương lai chính là nhờ vào nền tảng mà ngài ấy đã đặt ra."
Nạn đói lớn chưa từng xảy ra, và mạng lưới Mianet đã bắt đầu hoạt động tại Perujin. Nhờ hàng loạt chính sách mới cùng sự khai sáng giáo dục từ Học viện Saint Mia, đế quốc đang dần thay đổi theo hướng tích cực, tạo ra một môi trường mà những người như Cyril và Ludwig có thể tập trung thực hiện công việc của mình mà không phải lo lắng về những cản trở hay xung đột.
"Vậy thì, với tư cách là những thần dân trung thành của ngài ấy..." Ludwig trầm ngâm nói. "Chúng ta chỉ có thể nỗ lực hơn nữa."
"Đúng vậy. Từng ngày, từng chút một, chúng ta sẽ cùng nhau hiện thực hóa tầm nhìn của ngài ấy," Cyril đồng tình.
Hai người trao nhau ánh mắt chất chứa trách nhiệm chung, rồi Ludwig chợt nảy ra một ý nghĩ.
"Nhân tiện, loại rượu khoai tây bán nguyệt này... có thể uống được không?"
Dù mục đích chính của nó là để điều trị y tế, nhưng nếu có thể sử dụng như một loại đồ uống, chắc chắn phạm vi ứng dụng của nó sẽ mở rộng hơn. Suy cho cùng, khoai tây bán nguyệt vốn bị xem như đồ bỏ đi, nên việc phát hiện ra bất kỳ công dụng nào dù nhỏ nhất cũng là một bước tiến. Nếu có thể đưa nó ra thị trường, biết đâu việc sản xuất rượu khoai tây bán nguyệt còn có thể trở thành một ngành kinh doanh khả thi.
Cyril không trả lời. Thay vào đó, anh rót một ít vào chiếc cốc trước mặt rồi nói, "Đây, thử chút đi. Nếu là tôi thì tôi sẽ không uống quá nhiều đâu, nhưng..."
Ludwig mím môi, nhận lấy chiếc cốc. Anh nhìn biểu hiện đầy do dự của Cyril, khẽ nhún vai rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Và suýt nghẹn.
"Eegh—"
Ho khan để lấy lại hơi thở, anh chớp mắt vài cái để xua đi những giọt nước mắt đang chực trào và nhăn mặt.
"Mùi vị... chắc chắn sẽ cần phải cải thiện."
"Phải, nhưng tôi đang nghĩ có lẽ sẽ hợp lý hơn nếu tập trung vào giá trị y tế của nó và bỏ qua vấn đề hương vị. Dù sao thì ngày càng có nhiều người bắt tay vào sản xuất rượu vang chất lượng cao," Cyril nói, rồi rót một ít vào cốc của mình, khẽ chạm ly với Ludwig và cất lời, "Xin kính chúc Đại Hiền Nhân của Đế quốc Tearmoon."
"Vinh quang cho Công chúa Mia Điện hạ," Ludwig đáp lại.
Hai người cùng nhau uống cạn ly.
Và cùng nhau nghẹn vì nó.
Loại rượu này, nói một cách ngắn gọn, vừa ngon vừa khó uống một cách kỳ lạ. Hương vị của nó chắc chắn là đủ tệ để khiến những người đàn ông trưởng thành phải rơi nước mắt, nhưng có một điều gì đó trong việc trải nghiệm thưởng thức nó. Một dạng sự đậm đà—một sự đậm đà không thể sánh được với bất kỳ loại rượu hảo hạng nào... mà lại gợi lên niềm vui sâu sắc về một tương lai tươi sáng.