Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 5 - Chương 12: Công chúa Pegasus đấu tranh

Trans&Edit: BiHT

----------------------------------

“Được rồi, Kuolan, đi thôi.” Mia nói sau khi leo lên ngựa.

Suốt vài ngày qua, cô đã dành toàn bộ thời gian rảnh để cưỡi con nguyệt thố, Kuolan. Cô dịu dàng vuốt ve cổ nó, sau đó đá nhẹ vào hông phải.

Gần đây cô đã luyện tập thực tế rất nhiều. Dù gì thì cô cũng coi lũ ngựa là cái phao cứu sinh của mình kể từ khi bắt đầu cố trốn thoát dòng thời gian máy chém. Cưỡi ngựa là một kĩ năng mà cô biết mình tuyệt đối không thể lười biếng. Sự công nhận của cô về độ quan trọng sống còn của nó, kết hợp với sự bùng nổ gần đây của những buổi luyện tập đầy tập trung theo kiểu lò luyện thi cấp tốc đã giúp cô phát hiện được một chân lý.

“Khi nhắc tới việc cưỡi ngựa thì suy cho cùng, thứ quan trọng nhất chính là ăn khớp với nhịp điệu của con ngựa. Như thể cả hai đang cố thở cùng nhau. Cũng giống việc ta phải bước đúng thời điểm với bạn nhảy khi khiêu vũ vậy!”

Con ngựa chậm rãi chuyển sang đi bộ, và cô tiếp tục ra hiệu cho nó bằng những cú vỗ nhẹ. Phải, trái, phải, trái.... Tới lúc này, việc vỗ theo một nhịp đều đặn mà con ngựa có thể dễ dàng bắt kịp là rất quan trọng. Một nhịp điệu tốt giúp con ngựa vui vẻ, và một con ngựa vui vẻ sẽ giúp buổi cưỡi ngựa trở nên trơn tru. Quy luật tương tự cũng áp dụng khi tăng tốc. Nhân tố chủ chốt chính là chỉnh lại thăng bằng cơ thể để chuẩn bị cho dáng đi có tốc độ cao hơn và phối hợp với nhịp bước của ngựa trong khi ra hiệu cho nó bằng chân đúng thời điểm.

Mẹo ở đây là phối hợp với nhịp điệu của ngựa.

Ngay khi cô nhận ra điều đó, tất cả những thứ còn lại đã rơi vào đúng vị trí. Hòa hợp với cộng sự của mình... Di chuyển cùng nhau... Đó là những khái niệm mà cô đã nắm rõ như lòng bàn tay. Khi khiêu vũ, cô cũng phải di chuyển đúng lúc với âm nhạc trong khi phối hợp với bước chân và dáng đứng của bạn nhảy. Cưỡi ngựa và khiêu vũ đều như nhau cả.

Giờ thì, đối với nhưng ai đã quên—cũng dễ hiểu, nếu xét xu hướng chung về các đặc điểm của Mia—thì xin được nhắc lại là Mia thật ra là một người khiêu vũ rất giỏi. Thậm chí có thể nói là bậc thầy. Nhờ vậy mà cô bắt kịp mã thuật một cách khá dễ dàng. Cưỡi ngựa cơ bản vốn đã không thành vấn đề với cô, và kĩ năng của cô nhanh chóng đi từ mức khá tới ấn tượng. Năng khiếu của bản thân khiến cô vui sướng tới độ nó làm cô trở nên tự mãn, khiến cô nổi lên những suy nghĩ như “Mình quả nhiên nên bắt đầu gọi bản thân là Công chúa Pegasus thôi.”

“Hừm, ở tốc độ này, nó kiểu như nhịp ba bốn. Nếu chúng ta đi nhanh hơn một chút, dáng đi sẽ chuyển thành nhịp bốn bốn. Như vậy thời điểm để mình bắt đầu ra tín hiệu sẽ là...” cô lầm bầm.

Đúng vậy. Cuối cùng thì kĩ năng <Khiêu vũ> của Mia đã phát triển thêm một nhánh phụ trên cây kĩ năng của cô. Giờ đây cô đã có <Mã thuật> ở cấp C-. Xét sự phát triển này, cũng dễ hiểu khi cô cảm thấy việc làm chủ kĩ năng cưỡi nguyệt thố đã nằm trong tầm tay, nhưng vì vài lý do kì lạ...

“Hnnngh.... Tại sao....”

Cô đã nghe theo lời khuyên của Malong, giữ tốc độ của Kuolan ở mức đi chậm, nhưng cô không kìm được mà bực bội kêu lên một tiếng.

Nhịp điệu lại hơi lệch nữa rồi. Tại sao nó lại thay đổi mỗi lần mình bắt đầu quen với một nhịp tốt chứ? Thật là, cái con ngựa này....

Sự khó chịu của cô là chính đáng. Bất cứ khi nào cô làm quen được với một nhịp điệu thoải mái, ra hiệu đúng lúc với dáng đi của cả hai thì con ngựa lại thay đổi nhịp độ của mình. Và còn không phải thay đổi hoàn toàn ngay nữa, đó chính là phần tệ nhất. Nó sẽ diễn ra một cách tinh vi, một phần bốn nhịp mỗi vài giây, cho đến khi nhịp độ của cả hai hoàn toàn lệch nhau. Sự bắt đầu chậm rãi này mang điều gì đó khó chịu một cách kỳ lạ, gần như xảo quyệt, như thể cô đang trải nghiệm việc dần rơi vào sự điên loạn đảo phách.

Với tốc độ bước đi thì độ lệch vẫn xử lý được, nhưng đó sẽ là một vấn đề lớn hơn nhiều khi cả hai tăng tốc lên chạy nước kiệu, khi cơ thể con ngựa sẽ nảy lên xuống một cách dữ dội hơn, khiến người cưỡi phải thực hiện một kĩ thuật được biết đến với cái tên posting, bao gồm việc luân phiên giữa đứng và ngồi để giảm nhẹ chấn động. Khi thử làm thế lúc chạy nước kiệu, cô liên tục không thể bắt đều nhịp với Kuolan, khiến lưng nó đập ê mông cô hết lần này đến lần khác.

“Uiiii, mông mình đau quá đi... Ngươi cố tình làm thế đúng không hả? Ta biết hết đấy!”

Như thể hiểu được lời phàn nàn của cô, Kuolan nhanh chóng ngẩng đầu về phía cô và hí lên trong khi chu môi ra.

“C-Con ngựa ngu ngốc này... À, ta biết chuyện này là sao rồi. Đây là để trả đũa vì đã khiêu khích ngươi với cái bánh kem cà rốt hôm qua chứ gì? Nhưng sau cùng thì ngươi ăn muốn hết phân nửa cái bánh luôn mà!

Giận giữ nhe răng ra, cô xuống ngựa.

Ư, mình chẳng thể làm việc với con ngựa này mà. Độ tương thích của cả hai là không. À nhầm, độ tương thích là âm mới đúng. Làm thế nào mà mình lại mắc kẹt với cái giống này vậy chứ? Mình thích mấy con vâng lời hơn nhiều. Chúng ngoan ngoãn và dễ thương thế mà...

Cần phải nhắc thêm là gần như toàn bộ những người tham gia vào Giải đấu Mã thuật đều sẽ mang ngựa từ nhà mình tới. Dĩ nhiên, phần lớn những người tham gia vào sự kiện đua tốc độ sẽ cưỡi nguyệt thố, và Ruby cũng không phải ngoại lệ.

Gừ... Mình không thể tin được cái thứ này là con nguyệt thố duy nhất dùng được trong câu lạc bộ cưỡi ngựa.

Cô cũng không thể yêu cầu một con ngựa được gửi từ Tearmoon, do đã từng thử đưa ra chính yêu cầu này—và còn là để hỏi xin một con ngựa thường, giống ngựa vườn—lúc cô mới gia nhập câu lạc bộ để rồi bị một vị hoàng đế lo lắng cuống cuồng chen vào, kêu la mấy thứ kiểu “Nếu con bé leo lên một con ngựa lớn như thế và vô tình ngã thì đó sẽ là một thảm kịch quốc gia mất!” Sau cùng, họ gửi cho cô một con ngựa con bé tí. Rất an toàn, nhưng cũng rất hụt hẫn.

Mình nên làm gì đây.... Cứ cái đà này thì chỉ không khiến bản thân xấu mặt đã là may lắm rồi chứ đừng nói tới thắng cuộc đấu...

Ngay khi cô khoanh tay lại và bắt đầu cân nhắc các lựa chọn, một giọng nói làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

“Này, Mia. Mọi chuyện thế nào rồi?”

Cô ngước lên thì thấy một con ngựa đang lộp cộp về phía mình. Ngồi trên lưng nó là Abel.

“Ôi, Abel. Hôm nay cậu cũng luyện tập à?”

“Dĩ nhiên. Mình muốn thắng mà.”

Cậu, cùng với Sion, sẽ cạnh tranh trong hạng mục cưỡi ngựa đấu kiếm.

“Mình hiểu rồi. Mà, mình đoán đó cũng đúng với những gì mình mong đợi ở cậu, Abel. Cậu trông rất thoải mái trên con ngựa đó nhỉ. Ấn tượng thật đấy.”

“Vậy ư? Theo mình nghĩ thì cậu cũng có thua kém gì đâu.”

Mình thì dĩ nhiên không thua kém rồi, nhưng con ngựa này thì— Íii!”

Có thứ gì đó thụi vào người cô từ đằng sau và cô suýt ngã.

“Cái thứ gì—?!”

Cô quay lại thì thấy cái rọ mõm của Kuolan đang chiếm mất vị trí của lưng cô trước đó.

Định mệnh nhà trăng! Cái con ngựa này! Nó cứ phải gây sự với mình mà!

Cô lườm. Abel cũng nhìn nó, chỉ là với một vẻ mặt trầm tư hơn.

“Hừm.... Mình tự hỏi có phải nó không thích việc hai chúng ta ở cạnh nhau thường xuyên quá không. Có lẽ nó thấy ghen tị.” Cậu gãi cằm. “Mình nghĩ nó thích cậu đấy, Mia.”

“Nó thích mình á? Hừm...”

Cô đưa mắt nhìn con ngựa lần nữa, lần này với nhiều sự hiếu kì hơn.

Cậu ấy nói chắc cũng có lý... Mình nhớ Anne có nói rằng khi một chàng trai thích một cô gái, cậu ta sẽ cư xử xấu tính với cô ấy vì muốn thu hút sự chú ý.

Mím môi, cô quan sát Kuolan, kẻ đáp lại bằng nụ cười toe toét đặc trưng của nó. Đó là một cử chỉ rất khiến người ta bực mình, nhất là với cái cách nó chu môi ra để lộ hàm răng ngựa to bự.

“Thì ra là vậy ha. Giờ ta hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Ngươi— Hửm?”

Cô chợt nhận ra lỗ mũi của Kuolan đang co giật. Dựa trên những trải nghiệm trong quá khứ, thứ theo sau kiểu hiện tượng này thường là...

“Ê ngươi đừng có mà— Chờ chút, đợi ta lùi lại đã— Gyaaaah!”

Một cú hắt xì to lớn vang lên, theo sau đó là âm thanh dung dịch đập vào vải. Bị dính vào một cú hắt xì mạnh tới mức đủ để khiến người ta phải đưa ra thông báo cảnh báo bão, Mia ngã người ra sau và tiếp đất bằng cái mông vốn đã thâm tím của mình.