Trans&Edit: BiHT
------------------------------------
“Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Tiếng la thất thanh của Mia vang vọng khắp sân cưỡi ngựa. Không khí tàn nhẫn và mạnh mẽ như một bức tường đập vào người Mia như muốn đè bẹp cô. Chẳng khác gì phi ngựa vào trong một cơn lốc xoáy cả!
May thay, cơ thể to lớn của Malong đang ở phía sau đảm bảo cô không cất cánh. Cái giá của sự an toàn này là cảm giác bị ép chặt thành một lớp bột nhão giữa hai phiến đá khổng lồ, một cái là thể khí còn một cái là cơ ngực. Cơn gió mạnh không ngừng khiến mái tóc cô bị thổi tung dữ dội quanh đầu như một cơn bão tóc nhỏ, cô sợ bộ tóc của mình sẽ bị bong ra. Tuyệt vọng nắm chặt lấy dây cương, cô ép người mình về phía trước và căng cứng người, cố gắng trụ lại trên lưng ngựa.
Thế giới xung quanh cô lướt qua như những đường kẻ mờ nhạt, bị làm mờ đi bởi những giọt lệ trong mắt cô. Mọi thứ, từ hàng rào bao quanh sân bãi và khung cảnh màu xanh lá xung quanh cho tới những người đang quan sát họ đều chỉ còn là những vệt màu mờ, nán lại trong thoáng chốc trước khi rời khỏi tầm mắt. Cô mờ mờ nhìn ra được vài chiếc lá rơi xoay tròn trên không trung ở phía xa. Thế rồi ngay khi cô vừa nhận ra, chúng đã sượt qua mái tóc cô với một tiếng vútttt đáng báo động rồi mất hút. Cô đã từng nghe âm thanh này trước đây. Đó cũng chính là âm thanh chói tai của những mũi tên mà bộ lạc Lulu bắn cô trước đây!
“Fwaaaaaaaaaah! Gyaaaaaaaaaaaah!”
Cô hét lên trong khi bắt đầu hối hận với lời nhận xét mình đưa ra vài phút trước.
Aaaa, tại sao mình lại đi nói mấy thứ như thế chứ? Tại sao...
Quay lại vài phút trước...
Sau khi tới bãi cưỡi ngựa, Mia nhanh chóng bắt đầu cưỡi thử con nguyệt thố cùng với Malong. Họ đi vòng quanh sân hai vòng, nhanh hơn cả lần Mia hối thúc con ngựa của mình để rồi nó phi nước đại một cách mất kiểm soát. Cảm giác tốc độ mang lại phải nói là dữ dội tới mức bạo lực, và chẳng mấy chốc là cô nghẹn ngào kêu ré lên một tiếng với mắt đẫm nước.
Nhận thấy sự khó chịu của cô, Malong hỏi “Mà, làm nóng người như thế chắc cũng ổn rồi. Em muốn ngừng lại ở đây không? Dù sao cũng không có gì gấp mà. Em cứ từ từ làm quen với nó là được.”
Mia nỗ lực hết sức để quay đầu về phía anh và mỉm cười. Dĩ nhiên, đó là một nụ cười vô cùng căng thẳng.
Làm nóng người? Anh bảo em đây chỉ là làm nóng người thôi à? Cô nghĩ, thầm kinh hãi trước ý nghĩa của câu nói.
Cô đáng lẽ nên lắng nghe con thỏ đế bên trong mình. Giá mà cô chịu thành thật và nói hôm nay cô đã chịu hết nổi. Thế thì cô đã có thể rời đi chỉ sau màn làm nóng người rồi....Nhưng cô đã không làm thế.
“H-Ha, không thành vấn đề, em lo liệu được hết ấy. Anh nói đây chỉ là làm nóng người ư? Mà, tốt hơn hết là vậy, bởi em chỉ mới khởi động thôi.”
Cái lòng tự trọng chết tiệt của cô không cho phép cô làm thế. Phải sau khi to mồm bốc phét đủ thứ như cô có thể điều khiển con ngựa ngay cả khi Malong không cưỡi cùng thì mới chịu cơ. Đã quá trễ để có thể rút lui. Càng tệ hơn là việc miệng cô vẫn liến thoắng không ngừng.
“C-Chuyện này không tệ như em nghĩ chút nào. Dễ như ăn bánh. Có vẻ tốc độ của đám nguyệt thố này cũng chỉ được cái tiếng mà thôi.” Cô ba hoa nói rồi trưng ra vẻ mặt tự mãn và nói thêm. “Được rồi. Giờ em đã thấy con ngựa này có thể làm gì, em nghĩ hôm nay mình sẽ không làm phiền anh nữa.”
Cô dùng nó như một cái cớ để nghỉ và leo khỏi lưng con quỷ tốc độ bốn chân này, nhưng trước khi có thể bảo ngừng ngựa lại, cô nhận thấy điều gì đó kì lạ. Đôi tai con ngựa đang uốn cong theo một góc rất lạ, cứ như thể nó đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ vậy. Ngay sau đó, Kuolan hí vang lên một tiếng, tiếng kêu hơi giống với kiểu âm thanh mà một thiết bị xoay sẽ phát ra khi gia tăng tốc độ. Sau lưng mình, cô nghe thấy Malong thốt ra hai âm thanh hết sức đáng lo ngại.
“Thôi xong—”
Trước khi cô có thể hỏi rõ ý của anh, Malong hét lên “Bám chặt vào, tiểu thư! Và đừng có nói chuyện không thì em sẽ cắn trúng lưỡi đấy!”
“....Hả?”
Lời cảnh báo của anh vang lên đồng thời với tiếng hí thứ hai mạnh mẽ hơn. Ngay giây sau, Kuolan lao vút đi. Không khí tốc độ cao đập vào màng nhĩ cô với một tiếng bùm điếc tai, và cô đã hóa thành cơn gió.
Pp
Biết gì không, mình thật sự cần phải ngừng giở thói vênh váo thôi. Đó chắc chắn là một trong những tật xấu của mình.
Kuolan đổi hướng khi chạy tới góc sân. Chuyển động suýt khiến cô bị hất văng khỏi lưng nó. Cô tuyệt vọng đấu tranh để trụ lại, nắm chặt lấy dây cương chỉ bằng ý chí tinh thần. Với một nỗ lực ghê gớm, cô thành công mở mắt mình ra. Thứ đầu tiên rơi vào tầm nhìn của cô là khuôn mặt của Kuolan khi nó nghiêng đầu về phía cô trong một thoáng để trưng ra cái nụ cười toe toét cùng đôi môi ngựa to bự.
C-Con ngựa này... Nó đang mỉa mai mình đấy ư?! Thiệt giỡn vậy?! Mình đang bị một con ngựa mỉa mai á?! Sự phẫn nộ bùng lên lấn áp nỗi sợ. Trong mắt cô là ánh lửa rực rỡ của một người đang đứng lên để đối mặt với thách thức. Được thôi, con thú ngu ngốc kia, nếu ngươi nghĩ chừng này là đủ để khiến ta phải chịu thua thì ngươi bé cái lầm rồi. So với cái máy chém thì chuyện này....Chuyện này không là gì cả! Bị Dion khát máu truy giết đáng sợ hơn nhiều! Sau khi trải qua chuyện đó, ta....t-ta có thể....Không, ta không thể! Ta xin lỗi mà! Ta nói xạo đó! Làm ơn dừng lại đi! Íiiiiii! Cho ta xuống! Ta không chịu nổi chuyện này đâu!
Phải sau khi được trải nghiệm việc cưỡi một con nguyệt thố tới mức ngán tận họng thì chân Mia mới lại được đặt lên đất bằng. Đôi chân run rẩy của cô cố gắng chống đỡ trọng lượng cơ thể và cô loạng choạng người.
“Quao, em ổn chứ tiểu thư?”
Malong lao qua để giúp cô một tay nhưng lại bị hớt tay trên.
“Cẩn thận, Mia. Coi chừng dưới chân.”
“Cậu trông liều lĩnh chẳng giống mọi khi chút nào.”
“....Ơ?”
Cảm thấy mỗi cánh tay của cô đang được một đôi tay khác đỡ lấy, cô choáng váng ngước lên thì thấy khuôn mặt của hai vị hoàng tử.
“C-Chà...Abel và Sion.... Hai cậu làm gì ở đây thế?”
“Dĩ nhiên là để tập cưỡi ngựa rồi...nhưng bởi bọn mình thấy cậu đang chạy đua nên cả hai quyết định quan sát.” Sion đáp với tông giọng nhàn nhã.
“Mình rất vui khi bọn mình được chứng kiến màn cưỡi nguyệt thố đầu tiên của cậu.” Abel nói thêm. “Vậy cậu thấy thế nào? Trông cậu có hơi bất ổn. Cậu không sao chứ?”
Cô suýt tan chảy trước nụ cười dịu dàng của cậu, nhưng vẫn ép đôi chân đứng vững lại và trưng ra bộ mặt dũng cảm nhất có thể.
“H-Ha, làm như chuyện đó có thể khiến mình cuống lên ấy. Đ-Đó...c-chỉ là một chuyến đi dạo thôi.”
Cô cảm ơn sự trợ giúp của hai vị hoàng tử. Sau đó với những bước chậm rãi và duyên dáng, cô đi tới chỗ Kuolan và dịu dàng vỗ về chóp mũi của nó. Trong khi làm thế, cô thì thầm “Mới này ngươi đã cười ta đúng không hả? Ngươi cũng có gan đó, con ngựa ngu ngốc kia. Ngươi có biết ta đây là ai không— Hửm?”
Kuolan hít sâu một hơi, khẽ nghiêng đầu để phần rọ mõm của nó chỉ vào đầu cô, và với một tiếng hắt xì to lớn, giải phóng cái đống ở trong mũi nó ra.
“Gyaaaaah!”
Một cơn bão của không khí, nước mũi và nước miếng quét qua và khiến cô ngã dập mông. Ngớ người, cô kinh hãi ngước nhìn con ngựa, sau đó nhìn xuống bản thân để xem xét hậu quả của cú hắt xì. Cô có thể cảm thấy mái tóc mình dính vào má và bị bao phủ trong đống nước mũi ngựa. Cái áo của cô ướt đẫm và nhớp nhúa. Tất cả đều vô cùng ghê tởm.
“A, tiểu thư, anh cần nhắc trước một chuyện. Kuolan có thể hiểu tiếng người ở một mức độ nhất định, thế nên em tốt hơn hết nên xem chừng những gì mình nói khi ở quanh cậu ta. Em không muốn cậu ta nghĩ em là một kẻ nhu nhược đâu.”
Như để phối hợp với lời cảnh báo của Malong, Kuolan nhe răng cười và nhìn Mia với ánh mắt khinh thường.
Nó....Nó hoàn toàn hiểu mà! Con ngựa chết tiệt này chẳng coi mình ra gì cả!