Ngay khi vừa đặt chân vào phòng ở ký túc xá dành cho nữ sinh, Mia thở dài thườn thượt. Sau khi bỏ trốn khỏi hiện trường, cô đã phải dành phần thời gian còn lại trong ngày để tiếp đón hàng đống người lôi kéo nhau đến chào hỏi vì cái danh xưng Công chúa của Đế Quốc Tearmoon
Ugh, cứ phải chào hỏi hết người này đến người nọ thật phiền phức quá đi mất. Ước gì mình có thể ngó lơ hết tất cả bọn chúng.
Mặc dù nghe có vẻ cô ấy hơi kiêu ngạo khi nói rằng sự nổi tiếng của mình là một thứ phiền nhiễu, nhưng cuối cùng chính cái sự kiêu ngạo ấy lại bị lấn át đi bởi tính nhút nhát bẩm sinh của cô. Với việc Anne đứng ngay bên cạnh mình và quan sát kỹ lưỡng, Mia nào đâu có dám lơ đi những ai đã dám xuất hiện để bày tỏ lòng kính trọng của mình tới Mia một cách lịch thiệp như vậy,
“...Oải quá đi.”
Mia đá bay đôi giày của mình đi rồi nằm dài trên giường trông không được tinh tế cho lắm. Mặc dù cô biết rất rõ cách hành xử này của mình hoàn toàn không phù hợp trên cương vị là một nàng công chúa…
Làm như ta quan tâm ấy! Đường đường chính chính là Công chúa của Đế Quốc Tearmoon, chết tiệt! Không kẻ nào được phép lên mặt dạy bảo ta phải làm thế này hay thế nọ hết!
Cô quyết tâm giữ vững nền độc lập tự do tự tại của mình. Chí ít là trong đoạn độc thoại nội tâm của mình.
“Công chúa Mia, hôm nay trông Người lộng lẫy lắm đó ạ,” Anne nói, nhận thấy dáng vẻ uể oải của Mia. “Thần tin rằng mọi người ở đây, ai ai cũng rất vui vì được diện kiến Người.” Anne nở một nụ cười cảm kích.
“Cảm ơn chị, Anne. Nhưng việc đó đúng là mệt mỏi thật đấy.”
“Công chúa có muốn uống trà không? Hay là tôi đi chuẩn bị bồn tắm cho Người nhé?”
“Bồn tắm à…”
Phòng của Mia được trang bị cả một phòng tắm riêng. Miễn là Mia có mang theo nước nóng, cô có thể tắm bất cứ khi nào mình muốn. Vả lại cũng chẳng cần phải hà tiện làm gì, bởi nước là nguồn tài nguyên dồi dào ở nơi đây - lượng nước dồi dào đến mức Công Quốc còn có một nguồn cung nước đầy đủ và cả hệ thống thoát nước nữa. Thử nghĩ đến chuyện một người nào đó sống ở sa mạc thấy cảnh này xem, hẳn là họ sẽ sốc lắm đấy. Cái viễn cảnh được ngâm mình trong bồn nước nóng, xua bớt đi cái sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài đối với Mia mà nói, quả thực nghe cũng khá hấp dẫn, nhưng không hiểu sao cô lại vội lắc đầu chối từ..
“Thôi, không cần đâu. Tầm tiếng nữa là nhà tắm công cộng mở cửa rồi. Chúng ta đến đó tắm cũng được.”
Khu ký túc xá dành cho nữ sinh được trang bị cả một phòng tắm suối nước nóng và chỉ được sử dụng trong khung giờ cố định. Thay vì ngâm mình và thư giãn gân cốt trong một chiếc bồn tắm sang chảnh, Mia đã quyết định trì hoãn thú vui của mình.
“Mà quan trọng hơn, Anne, ta hỏi chị câu này được không…?”
“Vâng? Có chuyện gì sao ạ?”
Mia ngồi sụp xuống cạnh thành giường rồi ra hiệu cho Anne ngồi giường kế bên . Nói thêm về giường của hai người họ, chúng có kích thước và được trang trí một cách xa hoa giống nhau y đúc. Thông thường thì chẳng có tên quý tộc nào mà lại đi sống cùng phòng với hầu cận của mình cả, nhưng tại Học Viện Thánh Noel này thì không như vậy. Ở đây cũng có rất nhiều hầu cận thuộc tầng lớp thượng lưu. Do vậy, để giải quyết vấn đề này, nhà trường đã đảm bảo rằng phòng trong ký túc xá phải phù hợp cho việc chung sống như những quý tộc với nhau. Đó là lý do vì sao ban đầu Anne lại tỏ ra có chút lưỡng lự, bất an trước khi ngồi xuống giường.
“Um…Người đang thắc mắc chuyện gì vậy ạ, thưa công chúa Mia?”
“Ta muốn xin lời khuyên từ chị về vấn đề này…”
“Lời khuyên của tôi ấy ạ…?” Anne cau mày bối rối thắc mắc.
“Phải, đây là một chuyện rất chi là quan trọng…”
“Một chuyện quan trọng ư…”
Anne lo lắng nuốt nước bọt, chờ đợi Mia tiết lộ chuyện quan trọng kia.
Mia lấy một hơi dài, nín trong miệng khoảng một giây rồi mới thở ra. Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt Anne rồi đưa ra câu hỏi, “ Ta phải làm thế nào để người tình trong mộng để mắt đến mình?”
“...Hả?”
Ở dòng thời gian trước, Mia đã chắc chắn một điều rằng cô ấy và Sion sẽ đến với nhau. Đường đường chính chính là vị công chúa của Đế Quốc Tearmoon hùng mạnh, chính vì lẽ đó mà cô đã nghĩ rằng chỉ có duy nhất Hoàng Thái Tử của Vương Quốc Sunkland mới đủ sức xứng đôi với mình và dĩ nhiên là cô cũng đã lầm tưởng rằng Sion có chung suy nghĩ giống mình. Bởi vậy nên, mỗi khi ở gần Sion, Mia lúc nào cũng ra vẻ kiểu: Đừng ngần ngại mà hãy cứ thoải mái rủ em đi chơi, chàng nhé. Nào là khi đang ở tiệc khiêu vũ, hay là vào buổi dạ tiệc ban đêm, và cho đến tận trước ngày nghỉ lễ, Mia vẫn cứ như vậy. Mỗi khi cô tiếp cận Sion và làm cái điệu đừng ngần ngại mà hãy cứ thoải mái rủ em đi chơi, chàng nhé ấy. Chẳng cần phải nói, nó thật sự rất khó chịu. Thậm chí ngay cả Mia thời điểm hiện tại cũng cho rằng cách mà bản thân cô hành xử khi trước có lẽ, chỉ có lẽ thôi nhé, là một sai lầm nghiêm trọng. Đây quả thực đúng là dấu hiệu của sự trưởng thành, cho ta thấy rằng Mia đã có một bước tiến lớn trong cuộc đời. Dù cho đối với nhân loại, đó chẳng phải là điều gì lớn lao, nhưng đối với Mia chắc chắn đây sẽ là một bước tiến lớn.
Và dĩ nhiên, lời biện hộ của cô lúc nào cũng là: tất cả đều do tên Sion đó có tính cách thật tồi tệ! Khoảng thời gian khi ở dưới hầm ngục đã gieo rắc trong cô hạt giống của sự nghi hoặc, thứ sau này sẽ nảy mầm thành chồi non của lẽ thường tình, và cuối cùng là suy nghĩ trong thâm tâm cô: hẳn là đâu đó cũng có lỗi do mình chăng?
Hiện tại, Mia hoàn toàn không có ý định theo đuổi Sion hay gì hết. Tuy nhiên, cô vẫn cần một mối quan hệ vừa đủ để còn cứu bản thân mình khỏi cái máy chém, và dĩ nhiên mối quan hệ tốt nhất khi này phải là trở thành người tình hoặc đi đến hôn nhân. Để làm được việc đó, cô đã hỏi thử Anne xem cách tiếp cận của mình có đúng đắn hay không, và…
“Công chúa Mia à… ai đã dạy cho Người cách hành xử như thế vậy?” Anne gặng hỏi sau khi nghe Mia tâm sự xong. Khuôn mặt cô trở nên cứng nhắc chỉ để lại một bên má thi thoảng giật giật.
“ Ý chị là sao khi nói ‘ai đã dạy’? “
Khi Anne nắm lấy vai cô, suýt chút nữa Mia đã trả lời là: “Ta, chắc vậy á” rồi.
“Người hãy nghe này, thưa công chúa Mia. Tất cả mọi thứ Người vừa nói… chúng đều sai hết cả! Tôi không biết công chúa đã hỏi vị tiểu thư quý tộc quyền lực nào, nhưng sẽ chẳng có ai muốn trò chuyện với một kẻ lúc nào cũng khinh thường người khác đâu ạ.”
“T-thật à?”
“Vâng ạ. Quả thực, Người là một cô Công Chúa, có lẽ bởi vậy mà sẽ có rất nhiều người kẻ hẹn hò với Người, nhưng thực chất chúng chỉ là đang theo đuổi danh tiếng và quyền lực của Người mà thôi. Chứ không phải là vì chúng có cảm tình với công chúa đâu. Và hiển nhiên là Người sẽ không muốn hẹn hò với những kẻ như thế phải không ạ?. Những kẻ đó hoàn toàn không xứng đáng với Người một chút nào hết,” Anne dõng dạc tuyên bố với giọng điệu kiên quyết.
“Giờ thì, tạm gác lại chuyện đó sang một bên đã… Người đang cố theo đuổi ai vậy? Cùng bàn chiến thuật nào!”
Mắt Anne sáng lên vì phấn khích.