“Tôi xin đề xuất phương pháp đánh rơi một vật nào đó.”
“...Hể?”
Mia chớp chớp mắt, đứng ngây người trước lời đề xuất đột ngột. Trong khi cô vừa gãi đầu, vừa tự hỏi không biết Anne đã ăn nhầm phải cái gì mà đi phát ngôn kỳ quặc như thế, thì Anne lại tiếp tục nói, cái cách cô khua tay y hệt như một người giáo viên đang giáo huấn đám trẻ con vậy.
“Người biết đấy, Công chúa Mia, ai cũng cần một lý do thỏa đáng để bắt đầu làm quen với nhau mà.”
“Ừm, ta hiểu rồi.”
Điều Anne vừa nói không sai. Bắt đầu một cuộc đối thoại với một người hoàn toàn xa lạ quả thực rất khó. Phải gan dạ lắm mới dám làm một điều như vậy. Đối với Mia, người mà đặc biệt nhát gan, thì yêu cầu đó lại càng quá sức với cô. Tuy nhiên, vấn đề trở nên phức tạp hơn ở chỗ đây là tiệc khiêu vũ mà theo lẽ thường, con trai mới là người đi ngỏ lời. Trong giới quý tộc, hầu như ai cũng tán thành với chuyện phái yếu sẽ là bên được rủ đi chơi, còn họ thì chỉ nên tập trung vào việc trau chuốt lại bản thân sao cho thật lộng lẫy để thu hút những lời mời ấy. Nếu như một cô gái chủ động mở lời với một đứa con trai, cô ấy sẽ nhanh chóng trở thành nạn nhân bị chỉ trích về cái hành động trơ tráo, bất lịch sự đó của mình.Thế nên là để Mia nhận được lời mời thì trước hết cô cần phải tạo ra một cái viễn cảnh mà ở nơi đó cô và mục tiêu của mình có thể bắt chuyện với nhau một cách tự nhiên. Điều đó sẽ làm cả hai hiểu rõ với nhau hơn, từ đó khiến cho lời đề nghị kia dễ dàng xảy ra hơn.
Tất nhiên là họ vẫn hoàn toàn có thể không quen biết gì nhau và anh ta vẫn sẽ mời cô đến vũ hội. Trên lý thuyết thì khả năng đó đúng là có thể xảy ra thật, đặc biệt là khi có những chàng trai thích giữ lời mời cho đến tận ngày diễn ra buổi vũ hội, rồi sau đó mới bắt đầu ngỏ lời mời tới người mà họ có hứng thú. Tuy nhiên, điều đó lại không thể áp dụng với Mia được – làm gì có kẻ nào dám tiếp cận Công Chúa của Đế Quốc chỉ vì đột nhiên nảy ra cái ý tưởng đó đâu. Thêm nữa, bản tính của cô cũng chỉ vừa mới thay đổi dạo gần đây mà thôi. Mặc dù có vài người ở Đế quốc đã bắt đầu gọi cô là “Thánh nữ” hay “Hiền giả,” nhưng chỉ có những quốc gia lân cận với mạng lưới tình báo lâu đời mới biết về chuyện này. Đối với hầu hết bạn cùng lớp, danh tiếng của cô vẫn chẳng hề đổi thay, nổi tiếng là một cô công chúa ích kỷ, ngạo mạn, lúc nào cũng lạm dụng quyền lực thì kiếm đâu ra người mời cô đi chơi. Bởi thế nên cô mới cần phải tận dụng khoảng thời gian ít ỏi còn lại của mình để đi thuyết phục mọi người rằng cô nào đâu phải là một kẻ tự cao tự đại đầy đáng sợ.
…Cơ mà nói thì vẫn dễ hơn là làm.
“Và đây cũng chính là lúc thực hiện kế hoạch giả vờ đánh rơi một vật. Người thử tượng ra nhé. Quý ông mà Người có hứng thú đang ở ngay trước mặt. Người đi qua anh ta, và rồi đột nhiên, có thứ gì đó… tuột ra khỏi tay Người sau đó rơi xuống mặt đất. Người nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó?”
“A-ha. Chị nói đúng. Nếu tình huống đó giống như là ta vô tình đánh rơi một vật gì đó ngay trước mặt anh ta, anh ta sẽ không còn lựa chọn nào khác mà đành phải nhặt món đồ vật ấy lên.”
“Hmm… vậy kế hoạch là phải tạo ra cơ hội cho một cuộc đối thoại thật tự nhiên rồi sau đó anh ta sẽ mời ta đi vũ hội nhỉ…quả là một nước đi khôn ngoan,” Mia nói, cực kì ấn tượng với cái chiến thuật lỗi lạc kia.
Mia không ngờ rằng người bạn tri kỷ của cô lại có khả năng nghĩ ra được một kế hoạch chi tiết, tỉ mỉ đến như vậy. Hàng đống các loại mỹ từ mà cô chưa bao giờ dùng để miêu tả Anne bắt đầu lướt qua trong tâm trí cô như là: đáng tin cậy, chiến lược gia tài ba, nên phụ trách toàn bộ quân đội của Đế Quốc…
“Nếu chẳng may anh ta là một kẻ thiếu tinh ý thì Người có thể mời ngược lại anh ta, nhưng hãy nói theo kiểu chuyện này chỉ là để thay cho lời cảm ơn vì sự lịch thiệp của anh ta mà thôi.”
Mặc dù về cơ bản, chuyện một thiếu nữ ngỏ lời vốn là một điều hết sức cấm kị, nhưng nếu vờ như đây chỉ đơn thuần là để thay cho lời cảm ơn thì sẽ tránh được việc cô sẽ bị người ta soi mói là một kẻ trơ tráo. Tặng quà cho ai đó mà chẳng có lý do gì thì họ lại nghĩ mình đang cố lấy lòng họ, nhưng nếu chuyện này là để báo đáp lại ân tình trước đó thì sẽ không bị người khác khinh miệt như vậy. Thực tế là, ở trường hợp thứ hai, nếu không làm thế còn sẽ còn bị coi là bất lịch sự.
“Ngoài ra, Người cũng có thể cho anh ta thấy sự nữ tính của mình thông qua việc đánh rơi đồ một cách thật tinh tế. Tôi khuyến nghị một chiếc khăn mùi soa nhỏ nhỏ xinh xinh chẳng hạn. Nó cho thấy công chúa là một người sở hữu gu thời trang tốt.”
“ Tuyệt vời đó, Anne ạ. Chị đúng là giỏi thật đấy.”
Trước khi kịp nhận ra, Mia đã vỗ tay tán dương lời đề nghị của Anne mất rồi. Càng nghe thêm, cô lại càng ngưỡng mộ sự hoàn hảo tuyệt đối của Chiến Dịch Rơi Khăn Tay, dĩ nhiên là toàn bộ cái chiến dịch ấy đều được bên nguyên si từng chút từng chút một ra từ câu truyện do chính em gái của Anne viết. Còn làm như thế nào á? Rốt cục thì, câu truyện mà Anne bịa ra có tuổi đời lâu hơn cái Mia đã từng đọc rất nhiều. Đây là một trong những tác phẩm đầu tiên của Elise khi cô bé mới tập tành viết truyện, bên trong chứa đầy những tình tiết mơ mộng hão huyền phản chiếu tâm hồn thơ mộng của người thiếu nữ chưa một một mảnh tình vắt vai…
Đối với Mia và Anne - hai con gà mờ trong chuyện tình ái và cũng chẳng thể phân biệt được đâu là thực đâu là hư ảo - đều không cảm thấy có gì đáng ngờ về chuyện này hết.
“Được rồi, làm thôi nào ,” Mia nói. Một cách từ tốn, cô đứng thẳng dậy cùng với cái cảm giác thôi thúc khi chuẩn bị thực hiện kế hoạch đánh rơi khăn tay bậc thầy của mình.