“Kyosuke... con yêu... dù mọi chuyện có khó khăn ra sao... sẽ có những lúc con phải chịu đựng...
Sẽ có nhiều lúc con gặp khó khăn... và trắc trở... và có lẽ con sẽ căm hận mọi thứ...
Nhưng con không bao giờ được phép trở nên tuyệt vọng....
Nếu con tiếp tục siêng năng và chuyên cần... sẽ con một ngày... con nhận được đền đáp....”
Đó là di ngôn và ý nguyện cuối cùng của mẹ tôi.
Tôi nghiềm ngẫm những lời này và quyết tâm, mặc cho tuổi đời còn nhỏ, phải sống một cuộc đời nghiêm chỉnh và nỗ lực hết mình
Tôi, Kyosuke Shindo được nuôi dạy trong một môi trường đặc biệt.
Mẹ tôi qua đời khi tôi đã đủ lớn để nhớ tới bà.
Gia đình Shindo là một trong những lãnh đạo của một tập đoàn lớn và cuộc sống của chúng tôi luôn đủ đầy.
Cha tôi là chủ tịch của công ty, và mặc dù ông luôn bận bịu với công việc, ông vẫn là một người nhân hậu luôn quan tâm săn sóc gia đình mình.
Vài năm sau khi mẹ tôi ra đi, cha tôi tái hôn với một cấp dưới của ông tên Yukina-san.
Yukina-san là một người nhân hậu yêu thương tôi như con đẻ của cô.
Tôi cũng yêu Yukina-san.
Tôi đã rất may mắn khi được sống trong một môi trường tốt, và một người bạn thuở nhỏ đáng yêu, Rena Serizawa, sống trong cùng khu phố.
Quan hệ gia đình cả hai rất thân thiết.
Cả Rena và tôi đều rất nhút nhát vì tính ít nói.
Đó là lý do tại sao cả hai thân thiết và hiểu nhau rất rõ.
Chúng tôi đi cùng nhau xuyên suốt từ mẫu giáo tới tiểu học hàng ngày.
Chúng tôi cũng sẽ đến thăm nhà nhau mỗi ngày.
Cho tới khi lên sơ trung, mọi thứ thay đổi một chút.
Rena rất xinh đẹp, và cơ thể cô cũng phát triển cho đến độ khó nhận ra cô mới là học sinh sơ trung.
Cũng bởi vậy, cô nhận được những lời tỏ tình mỗi ngày.
Tôi đã quan sát cô không biết bao nhiêu lần và cảm thấy ngứa ran khó tả trong lồng ngực.
Giờ nghĩ lại... là do lúc đó tôi chưa hiểu được thế nào là tình yêu....
Đó ắt hẳn phải là ghen tị.
Một ngày nọ, Rena hỏi tôi một lời khuyên tình yêu.
Để tóm tắt cô kể,
Con át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá, một gã tên Hirayama-senpai, đã tỏ tình với cô.
Hirayama có thành tích học tập xuất sắc và vẻ ngoài ưa nhìn, đồng thời là học sinh vô cùng nổi tiếng trong trường.
Bạn cô rất ghen tị với cô ấy và bảo rằng cô chắc chắn nên chấp nhận nó/
“Nè... Kyo-chan... tớ nên làm... gì?...”
Trái tim tôi quặt thắt lại, nhưng tôi nghĩ mình nên dành những gì tốt nhất cho Rena.
Tôi bảo Rena những gì mình nghĩ.
“Anh ta có vẻ là người rất tuyệt vời, nhưng cậu sẽ không biết con người thật tới khi nói chuyện với anh ta.
Đừng bị ảnh hưởng bởi quan điểm của bạn bè, mà hãy trở thành bạn trước.
Sao trước mắt không hiểu hơn về tính cách của Hirayama-senpai?
Sau đó, nếu Rena muốn tiến tới bước tiếp theo, cậu có thể bắt đầu hẹn hò với anh ta.”
Rena trông hơi khó chịu khi nghe những lời đó.
“Tớ hiểu rồi... Tớ... sẽ thử hẹn hò với Hirayama-senpai.”
“Eh? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu làm bạn và hiểu người đó hơn trước khi hẹn hò sao?”
“Chẳng phải hẹn hò là cách để hiểu tính cách của một người sao?”
“Không... thì đúng nhưng... Nếu đó là những gì Rena muốn, thì ổn thôi...”
Tin đồn về việc Rena hẹn hò với Hirayama-senpai sau đó đã lan truyền ra khắp cả trường.
Rena và Hirayama-senpai bắt đầu đi học cùng nhau đến trường, tay trong tay.
Tôi thì bắt đầu đi học một mình.
Tôi cảm thấy cô đơn, nhưng nếu là lựa chọn của Rena, thì tôi phải chấp nhận.
Cả hôm nay nữa, tôi vẫn đang đi về một mình.
Ngay khi băng qua công viên gần nhà, tôi nghe thấy tiếng gì đó.
Chu-chu.
“Umm...”
Tôi nghe thấy một giọng quyến rũ ngọt ngào.
Tôi nhìn vào và thấy Hirayama-senpai cùng Rena đang hôn nhau.
Ánh mắt tôi và Hirayama-senpai chạm nhau, và tôi nghĩ anh ta đang cười tôi.
Tôi...không thể ở lại lâu hơn và chạy đi.
Khi tôi về nhà, tôi không sao ngăn được tiếng tim đập thình thịch và lồng ngực tôi nhói lên trong đau đớn.
Hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Torululu. Tiếng chuông điện thoại réo lên mặc cho đã là nửa đêm.
Đó là Yukina-san.
“Kyosuke-kun~~~! Bố con... BỐ CON!!!!”
Yukina-san thường ngày điềm tĩnh lần đầu tiên hét lớn.
Cuộc gọi là về cha tôi gặp tai nạn và tử nạn ngay lập tức.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage