Cha tôi không thường xuyên về nhà, nên ông muốn gặp tôi bất cứ khi nào có thể.
Tôi giữ trong tay một thẻ điều hành công ty.
Tôi đã rất đau khổ khi nghĩ về Rena và muốn bình tĩnh lại bằng cách gặp được Yukina-san.
Tôi muốn được Yukina dịu dàng lắng nghe và thấu.
Cô ấy có thể ở đâu được? Tôi đang tìm cô vô số hướng.
Tôi đột nhiên nhận ra văn phòng của chủ tịch đang sáng đèn.
Tôi đồng thời nghe được giọng của một người đàn ông và một người phụ nữ bên trong.
Tôi lặng lẽ mở cửa và thấy một cảnh tượng không thể tin được vào mắt mình.
Một gã đàn ông đang sờ mông của Yukina...
“Đ-Đừng mà...Toyohashi-kun...”
“Chủ tịch... không... Yukina-san...Anh...muốn hỗ trợ em theo nhiều cách..”
“Toyohashi-kun...em rất biết ơn...nhưng... cái này...”
“Yukina-san...em biết đấy...?”
“G...Gì?...”
“Em đã nói chuyện với Goto-san, thành viên ban quản trị, hôm trước...
Anh có thể hỗ trợ em bằng mọi cách, tốt hơn nhiều lão già đó!
Dù chỉ là một chút...làm ơn hãy chấp nhận.
Nếu em làm vậy...anh sẽ mãi ủng hộ em.”
“.................”
“Yukina-san...liệu em làm ơn có thể mở chân ra một chút?”
Yukina-san lằng lặng nghe theo lời đã đàn ông và một thứ tiếng đầy tục tĩu phát ra từ văn phòng chủ tịch...
-
Tôi lặng lẽ đóng cửa văn phòng chủ tịch lại.
Rồi, không nhiều lời, tôi rời khỏi công ty và bắt đầu chạy đi vừa hét thật to và khóc lớn.
Sau khi chạy và chạy mãi... và tới khi đã kiệt sức, tôi nằm lại xuống một chiếc ghế trong công viên.
Tôi không thể nghĩ thêm được gì nữa...
Yukina... lẽ ra cô ấy phải yêu bố tôi... nhưng chỉ trong một tháng...
Khoảng thời gian ấy trong tôi có vẻ ngắn...hay là không?
Cô ấy cô đơn đến mức đó sao?
Tôi tự hỏi liệu theo bản năng của con người, không kể dù bạn có yêu ai đến bao nhiêu, thì cũng không thể cưỡng lại ham muốn dục vọng khi cô đơn.
Phải chăng Rena cũng ở trong tình huống cô không cưỡng lại được ham muốn?
Tôi không biết...
Tôi không biết gì cả...
Tôi Không Muốn Biết!
Ngoài trời cơn mưa vẫn tiếp tục rơi như thác đổ...
Nhưng thứ âm thanh đó giấu đi giọng nói thảm hại của tôi...
Lạnh...lạnh quá...mẹ ơi... bố ơi...
Và rồi... ý thức của tôi dần chìm vào trong hư vô.
-
Khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong phòng bệnh.
Lúc ấy tôi vẫn nằm lại trong ghế công viên, ướt sũng vì mưa.
Sáng hôm sau, tôi gần như bị viêm phổi.
Một người hàng xóm đã nhận ra điểm bất thường khi đang chạy bộ và gọi cấp cứu, cũng là lý do tôi ở đây.
Ống dẫn tĩnh mạch đang cho tôi chất dinh dưỡng.
Cũng phải.
Giờ kể cả nếu họ có đem cho tôi đồ ăn, tôi cũng sẽ không sao nuốt trôi được...
Bam, bam, bam.
Cánh cửa bị mở ra thôi bạo. Đó là Yukina.
“Kyosuke-kun! Cháu tỉnh dậy rồi! Cháu ổn chứ? Kyosuke-kun...gusuun...”
“Vâng. Cháu xin lỗi vì đã khiến cô lo lắng...”
“Cô thực sự đã rất... lo cho cháu!
Anh ấy đột ngột ra đi...
Nếu Kyosuke-kun mất nốt... Cô sẽ không thể sống thêm được nữa!”
“Cháu xin lỗi Yukina-san...”
“Nhưng cô cũng đáng trách...
Cô đã quá bạn bịu tới công ty tới mức không chăm lo cho gia đình...
Cô biết cháu cũng gặp rất nhiều khó khăn Kyosuke... Cô xin lỗi...” (Yukina)
“Nếu cháu ổn thì cháu có thể tới công ty cô được chứ?” (Yukina)
Ngay khi nghe những lời đó tôi không thể kìm thêm được nữa.
“...Tới... công ty cô...?”
“Eh?”
“Nhưng..trong văn phòng chủ tịch...”
“...........”
“......Cháu có...thấy gì không?” (Yukina)
Tôi lẳng lặng gật đầu.
“........Cô hiểu rồi...”
“...Thế thôi? Không gì cả...không chối cãi?...”
“....Bất cứ điều gì cô nói.... cũng đều sẽ thành cái cớ...
Nhưng...một điều... cô....nếu là để bảo vệ Kyosuke-kun và công ty mà anh ấy chân quý...
Cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì...”
“Cháu không hiểu! Cháu Không Hiểu Gì Hết!!!”
“..................”
“Đủ rồi.....cháu....không muốn quay về căn nhà đó nữa...
Cháu không muốn gặp lại Yukina-san một thời gian...
Cháu cũng không muốn gặp Rena...”
“Cả Rena nữa...”
“Cháu không muốn nghe bất cứ điều gì về Rena!”
Yukina-san trông buồn sầu và đưa tôi một vài chiếc chìa khóa.
“Đây là chìa khóa tới biệt thự ở Kanagawa...
Cháu có thể sống ở đó một thời gian...
Cô sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cháu được chuyển tới trường khác trước khi rời khỏi bệnh viện.”
-
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage