Tanin wo Yosetsukenai Buaisouna Joshi ni Sekkyou shitara, Mechakucha Natsukareta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 18

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7440

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 172

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 172

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 175

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2143

Tập 02 - Chương 04: Giúp đỡ

Cả bọn sau đó đã vào một quán cà phê tư nhân nằm ở phía trước nhà ga.

Rồi được dẫn tới một cái bàn gỗ cụ còn trống. Trong quán đang phát một bài nhạc Jazz. Tuy nhiên, tôi không biết bài đó tên là gì.

“Mấy cậu có thường đến đây không?

“Với tớ thì ít nhất đây là lần đầu.”

Sau khi xem menu, tôi đã gọi một tách cà phê pha trộn. Còn Enami-san và Nishikawa là cappuccino.

“Bầu không khí không tệ.”

Coi bộ, Enami-san thích nơi này rồi. Sau đó tầm vài phút, đồ uống chúng tôi đặt đã được nhân viên phục vụ mang tới bàn. Làm vài hớp xong, tôi liền hỏi.

 “Vậy sao giờ mấy cậu không nói về chuyện cần tớ có việc gì nhỉ?”

Quán cà phê vắng lặng, hẳn chủ yếu là do khách đơn. Quanh quán cũng có vài nhóm khách và đang trò chuyện nhưng không có gây ồn ào.

Enami-san and Nishikawa liền nhìn nhau.

“Vậy thì, Naocchi biết nấu ăn nhỉ?”

Một câu hỏi tôi không ngờ tới. Tại cứ đinh ninh họ sẽ nói về việc học cơ.

“Ừ thì, tớ đảm nhận việc đó mỗi ngày. Dù không chắc có giỏi hay không, nhưng ít nhất là ở mức khá.”

“Cậu cũng có thể làm hết việc nhà nhỉ?”

“Ngày nào cũng phải làm thôi, chuyện đó thì có gì quan trọng sao?”

Tôi không hiểu cô ấy đang định đề cập tới chuyện gì và cũng nghi ngại việc Enami-san không nói gì nhiều. Cô ấy chỉ toàn đưa cốc lên miệng uống.

Nishikawa liền nhìn sang Enami-san.

“…… Được rồi đó.”

Sau khi đặt tách capuccino xuống đĩa kê, Enami-san mới nhìn lên. Nhưng lại chẳng nói gì chỉ im lặng bất thường. Ánh mắt thì đảo qua lại.

“Tôi cần cậu giúp một chuyện.”

Ngạc nhiên là cảm giác mà tôi có lúc này. Bởi chưa bao giờ nghĩ có ngày Enami-san lại phải nhờ vả mình. Thật sự không thể tưởng tượng được luôn.

Mặt cô ấy trở lên nghiêm túc. Hai má đã hóp nhẹ.

“Chỉ một tuần thôi. Cậu có thể nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa giúp tôi được không?”

Tôi nghĩ mình vừa nghe nhầm câu thì phải.

“Xin lỗi, nhưng cậu có thể nhắc lại được không? Tớ không nghe rõ.”

“Như đã nói, cậu có thể dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm cho tôi ăn không?”

Nôi dung được lặp lại cũng chẳng khác trước là bao. Tay tôi bỗng run rẩy. Dù đã đưa tách cà phê bị rung lắc lên miệng uống để bình tĩnh lại nhưng vẫn không thể giảm được sự bàng hoàng.

“Nhà? Ý cậu là nhà cậu á?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Cậu không có định yêu cầu tớ vào nhà và nấu cơm cho đâu nhỉ?”

“Tôi đang nói chuyện đó đấy. Cậu giả ngu à.”

Không phải tôi không hiểu điều cô ấy nói. Mà chỉ là não đang từ chối hiểu. Chuyện đó bất ngờ quá cho nên đã khiến tôi thấy bối rối.

Nishikawa liền lên tiếng.

“Naocchi đã đến nhà Risa-chan bao giờ chưa?”

Tôi lắc đầu đáp lại. Đời nào có. Thậm chí còn chẳng biết địa chỉ luôn.

Nishikawa bỗng thở dài.

“Cậu biết đấy…”

“Nhà của Risa-chan khá bẩn, ít nhất là vậy. Cũng phải là bãi rác, nhưng nó lộn xộn tới nỗi chẳng có chỗ đặt chân luôn. Di chuyện một chút thôi cũng làm bụi bay tứ tung rồi, chưa kể là mấy chỗ có nước còn mốc meo nữa. Bọn mình muốn dọn sạch trong một lần luôn, nhưng thiếu ‘hỗ trợ chạy bằng cơm’.”

“Hả? Bẩn vậy á? Chuyện đó chẳng nguy nan sao? Tớ nghĩ cậu nên đi thuê giúp việc đi.”

Nhưng Nishikawa đã xua tay và nói: “Không!”

“Thuê giúp việc tốn kém lắm. Chưa kể là còn nhiều vấn đề khác nữa, nên bọn mình mới không muốn làm chuyện đó. Và bởi vậy, tớ, Naocchi cùng Risa-chan nên cố gắng đảm nhận thay.”

“Tớ không hiểu lắm …”

Như chuyện tại sao tôi phải giúp, hay là tại sao hai người họ bỗng đột nhiên cảm thấy cần phải dọn dẹp.

“Việc này quả nhiên là phiền phức nhỉ? Cho tôi xin lỗi nhé.”

Enami-san đã đáp lại.

Cùng với một vẻ mặt chán nản không giống mọi ngày. Tiện đó, tôi chợt nhớ lại lúc sáng cô ấy đã đi học muộn, nên tự hỏi không biết chuyện đó có liên quan không.

“Có đúng cậu không muốn thuê giúp việc vì thấy tốn kém không?”

 “……”

Dù có nói đắt, nhưng không có nghĩa là lên tới tận hàng trăm hay nghìn yên. Tôi không biết hoàn cảnh gia đình của Enami-san ra sao. Nhưng kể cả có khó khăn đến mấy, tôi không nghĩ cô ấy lại không thể cáng đáng được.

Dó đó, đây chính là điều khiến tôi khó chịu nhất. Tại sao cô ấy lại muốn cả bọn phải tới dọn dẹp?

Enami-san nhắm mắt trước câu hỏi của tôi. Không nói gì. Tách Cappuccino trên bàn cũng đã vơi được phân nửa.

“Chuyện đó đáng lẽ ra tôi không nên giấu. Để nói lại.”

Cô ấy dùng thìa khuấy cốc.

“Cậu nói đúng, vấn đề không phải là vì chuyện tiền nong. Nhà tôi không có thiếu tiền. Chỉ là tôi không thích có người trong nhà mình thôi.”

“Này, cậu thấy đấy, tớ cũng là người mà.”

Tôi tự hỏi liệu đó có phải là đùa không. Nhưng Enami-san đã nhíu mày.

“Không phải thế. Giúp việc chỉ là người được thuê rồi trả tiền. Đều xa lạ hết. Tôi chỉ không muốn để cho ai không tin tưởng vào nhà mình thôi.”

Có nghĩa là đối với cô ấy thì tôi và Nishikawa là người tin tưởng được à? Không nói đến Nishikawa, tôi không nghĩ cô ấy lại tin tưởng mình đến vậy.

“Thế sao cậu lại ghét chuyện đó đến vậy … ?”

Tôi biết mình không nên hỏi. Nhưng nếu đã đến nhà cô ấy, có khi tôi sẽ lại đi tìm hiểu nguyên do.

Enami-san có vẻ hiểu và tỏ ra rất khó chịu.

“- Tôi không muốn họ nhìn thấy mẹ mình.”