“… nè”
Fujisaki khẽ gọi. Nếu không chú ý, có lẽ tôi đã không nghe thấy.
"Sao vậy?"
Tôi đã vờ như chẳng có gì xảy ra cả. Bởi có thể Fujisaki chỉ vừa mới tới vài phút trước nên tôi không muốn cô ấy phải thấy thứ đang ở trên bàn của mình nhiều nhất có thể.
“Ookusu-kun… Thứ đó ..."
"Fujisaki này, cậu đã ở đó từ khi nào vậy... ?"
" ... Từ lúc cậu tiếp cận Ando-kun."
Xem ra dự cảm không hay của tôi đã hoàn toàn chính xác. Việc cô ấy có mặt ở đây ngay từ đầu đã khiến mọi cố gắng giấu giếm đều trở thành công cốc.
"Tớ hiểu rồi ..."
Tôi liền mở lòng bàn tay ra. Trong đó là một mẩu sách đố vui mà tôi vừa thu nhặt được. Fujisaki dường như cũng biết nó là cái gì, nên đôi mắt cô ấy đã trĩu xuống.
“Tớ xin lỗi vì đã để mọi chuyện thành ra vậy.”
"Đừng để tớ phải nhắc lại nữa. Đây không phải là lỗi của cậu. Chúng đều do Ando hết. À tớ nghĩ tên đó giờ sẽ không còn dám quấy rối cậu nữa đâu.”
Mọi việc đã xong xuôi rồi. Giờ chỉ còn đến kể sự tình với Noguchi-san và mong cô ấy sẽ mua lại thôi.
"Tớ không muốn khoe mẽ với cậu. Nhưng tớ đã nhẹ tay quá sao?"
Fujisaki đã lắc đầu.
"Cậu đã thấy hắn bỏ chạy rồi đó. Giờ hắn để túi vợt lại ở kia kìa, theo cậu bọn mình có nên làm gì với nó không?"
Cô ấy tiếp tục lắc đầu.
“Đã hiểu. Vậy, bọn mình dọn dẹp nốt rồi về thôi.”
" ... Ừ."
Đi vứt mẩu giấy trong tay xong, tôi trở lại bàn học của Fujisaki. Cuốn sách nát tươm hẵng còn ở đó. Vì không thể cứ thế vứt đi, nên tôi đã cho nó vào túi bóng để về nhà sẽ cố vớt vát.
Trong khi đó, Fujisaki đang đứng ở bên cạnh quan sát mà không nói một lời nào. Tôi đoán có lẽ cô ấy đang thấy hối lỗi đến nỗi chẳng dám mở miệng.
Đến khi đeo cặp, Fujisaki đã nắm lấy gấu áo đồng phục của tôi. Qua khóe mắt tôi bỗng nhận ra, đôi bàn tay ấy rất nhỏ nhắn. Tất nhiên tôi có thể gạt chúng tùy muốn, nhưng tôi đã không làm vậy, chỉ đứng yên.
Rồi hỏi.
" ... Có chuyện gì sao?"
Cô ấy dường như muốn nói một điều gì đó. Nhưng lại không thể bật ra thành tiếng. Thế nên, tôi đã kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, cô ấy đã nói rằng.
"Cảm ơn cậu."
Bằng một giọng nghẹn ngào.
“Tớ đâu có làm điều gì xứng đáng với lời cảm ơn đó.”
“Không phải đâu. Nếu chỉ mình tớ thì đã không thể làm được chuyện này rồi. Cậu đã giúp tớ nhiều lắm đấy.”
“Về chuyện đó. Tớ cũng luôn mắc nợ cậu mà. Thế nên, tớ giúp đỡ cậu một chút âu cũng là thường tình thôi.”
" ... Cậu không sợ à?"
" ... Tớ không. Người với người thôi mà. Đâu cần phải sợ đến vậy.”
Thứ duy nhất khiến tôi sợ là lại bộc lộ tính hiếu chiến. Thật mừng thay tôi đã không làm vậy trước mặt Fujisaki.
"Cậu có ổn chứ ...?"
"Không hẳn, tớ nghĩ vậy."
Đã lâu chúng tôi không nhìn vào mắt nhau. Chẳng biết có phải do hoàng hôn buông xuống hay không mà gương mặt của Fujisaki đang hơi ửng đỏ.
"... Fujisaki?"
Cô ấy nhanh chóng tránh né ánh nhìn của tôi, dường như trông có phần bối rối. Thành ra tôi đã không thể phản ứng vì không biết mình phải làm gì.
Và rồi cô ấy khẽ nói.
"Này nhé, Ookusu-kun ..."
“Hm?”
"Tớ thấy cậu ..."
Cô ấy cố nói điều gì đó, nhưng lại không thể bật ra được. Đó chắc hẳn là một điều gì đó quan trọng. Tuy nhiên, tôi không thể biết chính xác nó là gì.
Không biết đã trôi qua bao lâu. Nhưng Fujisaki đã lẳng lặng thôi nắm lấy gấu áo tôi. Rồi sau đó, cô ấy lùi bước và ngước lên.
Biểu cảm trên gương mặt của Fujisaki đã trở về như xưa.
" ... Sao thế ?"
" ... À thôi, không có gì đâu."
"Hmm. Tớ hiểu rồi."
Fujisaki liền mỉm cười ngại ngùng.
Sau đó, hai đứa trở về với thói quen cũ, vừa đi vừa tán nhảm với nhau những câu chuyện tầm phào trên đường về.
Cái tên Ando lẫn chuyện bắt nạt đã không còn là mối bận tâm trong tâm trí chúng tôi nữa.
Fujisaki đang mỉm cười rạng rỡ. Cùng cười với cô ấy, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm đi hẳn.
Sau cùng, khi trở ngại qua đi, tôi đã có thể quay về với nhịp sống thường ngày của mình.
Vậy là đủ rồi. Tôi thầm nghĩ như vậy.
***
–Sau 1 năm trôi qua.
Giờ đây hai chúng tôi đã học cùng lớp, cùng là lớp trưởng. Thời gian cạnh nhau vì thế mà nhiều hơn, giống như hồi hai đứa còn ở trong ban thư viện.
Nhưng đó là chuyện khác–