Bước vào phòng Enami-san, tôi để ý thấy có nhiều đồ đạc hơn so với trước. Nguyên do không bắt nguồn từ việc bị cảm, mà là cô ấy đã mang chúng ở phòng khách về.
Điển hình là một chiếc máy nghe nhạc cũ kỹ. Tôi nhớ có lần từng nhìn thấy trong lúc dọn dẹp. Các nút bấm có đôi chút mờ đi, có khe ô cho băng cassette với đĩa CD, và các phần cạnh góc màn LCD hiện đã bị biến dạng.
Enami-san có lẽ đã thấy nó trong lúc dọn dẹp rồi mang về phòng. Nếu kích cỡ như này thôi, mẹ cô ấy hẳn sẽ không nhận ra.
"Khụ, khụ ..."
Eanmi-san trầm hơn hẳn thường ngày. Có vẻ vì thấy ớn lạnh, toàn thân cô ấy bỗng chốc thoáng run rẩy. Trước khi về nằm nệm futon, Enami-san đã lấy và quàng lên người một chiếc áo cardigan màu kem.
“Risa-chan. Trông cậu tệ hơn mình nghĩ ..."
"Thế nên tôi mới bảo hai cậu về đi mà."
Enami-san đã đến bệnh viện để thăm khám và theo cô ấy nói, có vẻ đó không phải bệnh cúm.
“… Cậu chỉ thấy lạnh và đau họng thôi à? Trông mũi cậu có vẻ không bị kích ứng quá nhiều."
Enami-san phờ phạc trả lời câu hỏi của tôi.
"Tôi thấy toàn thân cứ rệu rã. Đến nói chuyện cũng thấy vô cùng mệt mỏi."
"Cậu sốt bao nhiêu độ?"
“Khoảng 38,5 độ. Có thể nghỉ ngơi một hoặc hai ngày sẽ hết."
Cạnh futon có một vài chiếc túi rỗng. Chắc cô ấy đã tới cửa hàng tiện lợi để mua một ít cơm nắm hoặc vài thanh thực phẩm dinh dưỡng Calorie Mate.
Phòng có điều hòa nên nhiệt độ phù hợp hơn so với phòng khách. Tuy vậy, nếu đắp chăn, người vẫn sẽ toát mồ hôi và bằng chứng là mặt Enami-san đang đầm đìa mồ hôi.
"Cậu đói không?"
Nishikawa vừa nói vừa nhìn xuống Enami-san.
"Mình đã mua nhiều thứ lắm. Cậu có muốn ăn thứ gì trong đó không?"
“…Nishikawa này. Tôi ăn rồi nên không cần đâu. Ngồi dậy ăn, rồi sau đó lại phải đi đánh răng rắc rối lắm. Mong cậu hiểu cho."
“Ừm, thế thôi vậy."
Sau cùng, gần như mọi thứ bọn tôi đã mua ở cửa hàng tiện lợi đều vô dụng. Nhưng tôi cũng không bất ngờ gì vì đã đoán trước được điều này.
"Cảm ơn hai cậu đã không quản ngại đến thăm tôi. Có điều để bị lây cảm sẽ không hay đâu."
“Enami-san này, thấy cậu có vẻ hơi mong manh."
"Ý cậu là gì?"
Enami-san lườm tôi một lúc. Dĩ nhiên, ý tôi là bình thường cô ấy sẽ không nói những điều lạ đời như vậy.
“Pu~ pu~. Naochi không nên chê cười một người đang ốm bệnh kể cả khi có thấy thế đi nữa đâu."
“… vô duyên ..."
Enami-san kéo chăn lên. Thấy vậy, tôi đã thầm hối lỗi.
"Naochi~ cũng chẳng thành thật gì cả."
"Hiểu nhầm rồi."
Nishikawa liền bật cười vì một lý do nào đó. Tệ thật, đáng lẽ tôi không nên nói những điều thừa thãi.
Bọn tôi chẳng có việc gì nhiều để làm, nên đã quyết định dọn dẹp sơ qua phòng của cô ấy. Từ việc cho rác vương vãi vào thùng rác cho đến đẩy các dụng cụ đã mua ở Home Depot chạm sát bờ tường. Ngoài ra, cũng đồng thời chú ý thay các miếng dán hạ sốt đã gần như hết tác dụng giúp cô ấy.
Chắc do không thể chợp mắt, Enami-san đang khó thở.
Nishikawa vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên gương mặt Enami-san vừa thủ thỉ.
"Chẳng phải cậu đang gắng sức quá rồi sao?"
Enami-san chỉ liếc nhìn mà không trả lời. Có vẻ cô ấy đã thực sự quá mệt để nói chuyện.
Nishikawa tiếp tục.
“Risa-chan không thích được người khác chăm chút cho sao ..."
Bầu không khí tĩnh lặng. Chẳng có thanh âm nào khác ngoại trừ giọng bọn tôi.
Vừa nãy họ đang nói về điều gì vậy? Không thích được chăm sóc? Gắng sức? Tôi nghĩ Nishikawa đã không chỉ đề cập đến mỗi chuyện mẹ của Enami-san.
"Nếu không chịu để mình chăm sóc thêm một chút, cậu sẽ lạc lõng đó, có biết không~."
Dù thế, Enami-san vẫn không hồi đáp. Như thể cô ấy đang không muốn trò chuyện, hoặc hoàn toàn đã xuôi theo lời Nishikawa.
Đó là một tồn tại của riêng hai người họ. Nishikawa đã thân thiết với một Enami-san lạnh lùng bấy lâu nay chẳng phải may mắn. Nói cách khác, giữa họ có một quá khứ và một sợi dây liên kết mà tôi không biết.
"… Tôi đi ngủ đây."
Enami-san chỉ nói vậy rồi nhắm mắt.
Nhìn cô ấy ngủ không phải chuyện hay ho gì nên tôi đã đứng dậy. Nhờ dọn dẹp, căn phòng đã quay trở về dáng vẻ ảm đạm từng thấy. Dù là phòng con gái nhưng không gian hiện tại chẳng cho thấy điều đó chút nào.
Bỗng nhiên tôi chú ý thấy một thứ.
Trên chiếc tủ cao ngang thắt lưng có một khung ảnh đã bị đổ úp. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó, nên thứ này chắc hẳn phải đến từ phòng khách.
Tôi liền lật nó lên.
Trong bức ảnh là một gia đình thắm thiết bên nhau.
Có lẽ đây là ảnh chụp gia đình Enami-san khi xưa. Ngay bên cạnh còn kèm theo một bức ảnh chụp cô ấy học hồi cấp 2. Tôi đã nghĩ mình không nên nhìn nhiều quá và cố đặt lại vị trí, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không thể rời mắt khỏi.
Gia đình cô ấy có 4 người.
Gồm có Enami-san, mẹ cô ấy, một cậu nhóc và một người đàn ông đeo kính dong dỏng cao đang mỉm cười.
Nếu đúng ảnh gia đình, chắc chắn hai người này là bố và em trai của Enami-san.
Một bức ảnh chứa đựng đầy sự hạnh phúc, điều đã không thể thấy ở hoàn cảnh hiện tại.
Ảnh chụp ở một nơi nào đó bên châu Âu. Trên con đường trải lát đá, họ cười tươi bên nhau trước ống kính máy ảnh. Enami-san cũng không ngoại lệ. Cô ấy đã nở một nụ cười thuần khiết đến khó tin có thể đến từ người ở hiện tại.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Giờ đây, trong căn nhà này đang vắng đi sự tồn tại của người cha với đứa em trai, chỉ còn lại một Enami-san lạnh lùng và người mẹ có vấn đề về tâm lý.
(Tôi thực sự không biết 'quan trọng' nghĩa là gì. Bởi chúng sẽ thay đổi theo thời gian. Những thứ đã từng là quan trọng với bản thân sẽ không còn là như vậy khi tình cảnh đổi thay nữa.)
Tình cảnh đổi thay. Dần không còn quan trọng.
Thực sự chúng có nghĩa lý gì đây?
“… Naochi ơi?”
“À, không…”
Khi nghe thấy Nishikawa gọi, tôi đã vội vã đặt lại khung ảnh lên tủ. Nếu Enami-san thấy, cô ấy chắc hẳn sẽ phẫn nộ vì tôi đã tự ý dòm ngó.
"Không có gì đâu. Enami-san ngủ rồi à?"
"Có lẽ vậy…"
Trước mắt tôi là gương mặt đang say giấc của Enami-san. Hàng mi đã khép lại. Hơi thở đang dịu nhẹ. Phần ngực phập phồng. Cô ấy đã không còn nghe thấy đến tiếng của bọn tôi nữa.