"Ookusu-kun.”
Fujisaki đã tới tìm gặp tôi khi tiết học thứ ba vừa kết thúc.
“Sao thế?”
Cô ấy đang đảo mắt vì một điều gì đó, và khi đã hít một hơi thật sâu giống lấy quyết tâm thì liền đập tay xuống bàn.
“Vậy, cậu đã có câu trả lời chưa?”
“Hả?”
Tôi ngơ ngác vì không biết cô ấy đang đề cập về chuyện gì.
“Thì là về chuyện tớ và cậu có giao kèo người thắng sẽ được tùy ý ra lệnh người kia í. …”
“Ah.”
Quên mất đấy. Vậy đó là chuyện tôi đã có yêu cầu gì chưa?
“Thật lòng mà nói, tớ vẫn chưa suy nghĩ gì về chuyện đó cả. Cậu biết đấy, tớ mới bị thương nặng mà. Nên giờ khi đã bình phục rồi, tớ sẽ bắt đầu.”
Fujisaki đứng bồn chồn không yên suốt nãy giờ. Có thể cô ấy đang lo lắng về yêu cầu sẽ nhận sắp tới. Thế nhưng, tôi không có định đòi hỏi chuyện gì đó quá quắt cả.
“Vậy nếu là Fujisaki thì sẽ yêu cầu tớ làm gì thế?”
"Huh? Không, tớ chưa có nghĩ đến!”
Fujisaki bối rối ra mặt. Có vẻ cô ấy có ý định nào đó.
“Đáng ngờ quá ta.”
“Đừng bận tâm về tớ nữa. Tớ không muốn mình cứ phải chờ không thế này đâu, nên quyết định nhanh giúp tớ nhé.”
Trong tôi có chút không thoải mái khi cô ấy lại là người đi hối thúc dù cho bản thân phải nhận yêu cầu đó. Bình thường thì chẳng phải sẽ ngó lơ chủ đề này đi và để nó tự động biến mất mà không đả động đến chứ.
“Phải rồi. Vậy mai nhé. Được chứ?
“Ừ. …”
Vấn đề ở chỗ, tôi lại không có bất kỳ điều đặc biệt gì muốn Fujisaki làm cả. Nhưng nếu không yêu cầu làm gì đó, cô ấy hẳn sẽ không hài lòng.
“Hay cậu muốn tớ yêu cầu cho mình làm gì đó?”
“Tớ … tớ không có.”
Phản ứng của Fujisaki lúc lúng túng dễ thương thật.
“…… Hai ông ở sau nay yên tĩnh ghê.”
Fujisaki vừa nói vừa nhìn về phía sau tôi như muốn đổi chủ đề. Tất nhiên, cô ấy đang nói về thằng Shindo và Saito. Lúc trước, tôi cũng đã để ý bọn nó, nhưng có vẻ mấy thằng này bị hớp hồn luôn rồi. Có khi còn chẳng nghe thấy chúng tôi nói chuyện cơ.
“Tớ chưa từng nghĩ Saito-kun hay Shindo-kun sẽ đọc sách cả.”
“Cậu đừng lại gần bọn nó ….”
Tôi chỉ biết nói vậy, vì làm sao có thể nói bọn nó đang đọc tiểu thuyết khiêu dâm được chứ.
“Tớ cũng thích sách lắm và chủ yếu đọc về thể loại bí ẩn.”
“Còn tớ thì thích series Kindaichi. Truyện có thể hơi rùng rợn, nhưng dễ đọc, và tuyến nhân vật thú vị nữa.”
“A, tớ cũng đọc này!”
Inu-O-ke là một phân đoạn nổi tiếng mang những hình ảnh kinh dị của một người bị chìm ngược xuống ở hồ. Thực tế, series có khá nhiều cảnh ghê tởm, nhưng dẫu vậy, hung thủ lại rất đáng thương. Giống như không thể gán cái xấu lên nhân vật đó mà phải cảm thông vậy.
“Tớ tự hỏi không biết họ đang đọc gì ta. Trông mắt đỏ ngầu luôn kìa.”
“Thế cậu có thấy bọn nó đang dí sát mắt vào cuốn sách và thở hổn hển không? Cậu tốt hơn hết nên tránh xa đi.”
Theo tôi nhớ, tầm khoảng cuối tiết một, thằng Shindo đã tới mượn một quyển khiêu dâm của Saito vì thấy hứng thú với thứ nó đang đọc.
“Mà tớ không biết chuyện Ookusu-kun cũng đọc sách đấy. Tại chưa thấy cậu đọc chúng ở trường bao giờ cả.”
“Thỉnh thoảng ấy mà. Bố tớ cũng thích dòng tiểu thuyết bí ẩn, nên hay giới thiệu cho. Mà chắc tớ không đọc nhiều bằng cậu đâu.”
“Phải rồi. Tớ có nhiều lắm. Nếu cậu muốn mượn thì cứ nói nhé.”
“Cảm ơn nhé.”
Vừa nói xong, hai thằng ở phía sau tôi liền cười khúc khích. Kể cả khi không biết thứ bọn nó đang đọc là gì thì thấy cảnh đó vẫn phải rùng mình.
“…… Mấy vết thương đó giờ ổn rồi nhỉ?”
Tôi gật đầu đáp lại. Có vẻ đã khiến Fujisaki lo lắng nhiều rồi.
Nhớ lại hôm đầu kiểm tra, cô ấy đã run rẩy nhìn tôi với đôi mắt rớm lệ. Chuyện đó chắc hẳn phải đau đớn lắm.
“Tệ lắm nhỉ? Không thể tin là có ai đó lại làm vậy với người không kháng cự.”
“Thì, cậu biết đấy. Tớ nghĩ chỉ là do không gặp may thôi.”
“Thật kinh khủng …”
Tất nhiên, tôi không có báo cảnh sát. Vì mục đích là tránh xa bọn chúng mà, nên cần phải hạn chế gây ra bất kể sự thù địch nào, dù là nhỏ nhặt nhất.
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
Cuối cùng, tôi đã để mọi thứ diễn ra như chúng muốn và đâu đó cũng có chút bực bội. Thế nhưng, cảm xúc của bản thân không phải là thứ được ưu tiên.
“Cậu tốt bụng lắm đó, Fujisaki.”
“Không, không, đâu có.”
Fujisaki hơi đỏ mặt. Chắc do cô ấy không giỏi ứng đối khi được khen trước mắt như vậy.
“Thôi sắp vào tiết bốn rồi, tớ về đây!”
Sau đó, Fujisaki vội vàng trở về chỗ.
Hướng mắt xuống đồng hồ trên tay, tôi thấy chỉ còn khoảng 30 giây nữa.
Và rồi lại một lần nữa ngoái nhìn về sau. Hai đứa nó vẫn ngồi giữ nguyên tư thế cứ như thể nãy giờ chẳng nhúc nhích gì. Không hiểu bọn nó tập trung đọc đến mức nào luôn.
Cũng vừa hay, tiếng chuông báo vào tiết vang lên.
Vì tò mò phản ứng của bọn nó ra sao, nên tôi vẫn quan sát. Hai tên đó đang một tay cầm truyện, một tay thì lục cặp lấy sách giáo khoa. Lấy được rồi thì mở và kẹp quyển truyện vào giữa. Sau đó thì đọc tiếp cứ như thể chẳng có gì xảy ra vậy.
Bộ bọn nó là mấy thằng ngốc hay gì à?