"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 1 - Chương 83

Cạch—

Chờ mãi rồi, cuối cùng cửa cũng mở. Lục Trúc cẩn thận quay đầu lại nhìn.

Phù—

Một chiếc khăn bông mang theo hương thơm nhè nhẹ lập tức bịt kín tầm nhìn của cậu.

“Lau người đi.”

Giọng nói lạnh tanh, không hề mang theo chút cảm xúc nào. Lục Trúc thở dài thườn thượt. Cô giận thật rồi.

Thế nhưng từ góc nhìn Lục Trúc không thấy được, gương mặt Giang Thư đã đỏ ửng lên, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy chiếc khăn tắm là thứ duy nhất đang che trên người.

Trong bệnh viện không có đồ của cô, bác sĩ Trần bảo sẽ mang đồ bệnh nhân đến nhưng mãi chẳng thấy quay lại. Giang Thư thật sự không dám để Lục Trúc nhìn thấy mình trong tình trạng này.

Lục Trúc đưa tay định gỡ khăn xuống thì bị Giang Thư ngăn lại.

“Quỳ cho đàng hoàng, không được ngẩng đầu!”

Khóe miệng Lục Trúc co giật, ý định đứng lên tranh thủ lau người đã bị cô nhìn thấu, đành ngoan ngoãn tiếp tục quỳ.

Quay lại một giờ trước—

Bác sĩ Trần vừa thấy xảy ra tai nạn, đến cả dù cũng chẳng kịp cầm, lập tức lao đến.

Nhìn thấy Giang Thư và cậu thiếu niên cứu cô đều không sao, chị lại nhanh chóng chạy sang chỗ tài xế để kiểm tra.

Tài xế bị thương không nhẹ, bác sĩ Trần lập tức gọi người từ bệnh viện đến, đưa ông ta vào phòng ICU.

Xử lý xong xuôi, bác sĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lẩm bẩm mắng cái tên tài mới lái xe đã nhầm chân ga với chân phanh.

“Cô Giang, mau về đi, dầm mưa thế này dễ cảm lắm!” Bác sĩ Trần chạy lại gần Giang Thư, định đỡ cô dậy.

Nhưng mà… chị đã quá dư thừa rồi…

Giang Thư đang ôm chặt lấy Lục Trúc không buông, mà Lục Trúc thì dịu dàng an ủi cô bằng giọng điệu vô cùng thành thạo. Trong khoảnh khắc đó, bác sĩ Trần cảm thấy như thể có cả bao tải cẩu lương nhét vào miệng mình.

Thì ra đây là cái cậu bạn trai chết tiệt mà cô từng nhắc đến, nhìn cũng không đến nỗi đáng ghét vậy. Ít nhất thì cũng là người dám lao ra cứu người khi xe lao tới.

Lục Trúc âm thầm ra dấu với bác sĩ Trần, ý bảo cứ để cậu lo, rồi mới chậm rãi bế Giang Thư lên, vừa dỗ vừa quay lại bệnh viện.

Đợi Giang Thư khóc mệt, bác sĩ Trần lo cô bị cảm nên đề nghị đưa cô đi tắm. Lục Trúc gật đầu đồng ý, giao Giang Thư cho bác sĩ Trần.

Trước khi rời đi, Giang Thư bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút giận dỗi: “Quỳ ở đây chờ tôi quay lại!”

A…

Lục Trúc gãi đầu, cậu cũng muốn được tắm mà…

Nhưng ngay sau đó, cậu nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của bác sĩ Trần.

Ý đại khái là: “Cứ nghe cô ấy, đừng chọc giận.”

Lục Trúc thở dài, ngoan ngoãn quỳ gối bên giường hối lỗi.

Bác sĩ Trần đưa Giang Thư vào phòng tắm, còn Lục Trúc thì tranh thủ làm biếng một chút, đứng dậy giãn gân cốt. Đợi họ tắm gần xong, cậu lại quỳ tiếp cũng được mà, có sao đâu?

Mệt mỏi thật sự, mệt muốn chết!

Ngay trước mắt là chiếc giường, nhưng lại không thể nằm, đúng là cực hình.

Chỉ nằm một lát thôi chắc không sao nhỉ?

Cậu cởi bỏ quần áo ướt, lau người sơ qua, chỉ cần không để nước dính lên giường là ổn rồi, không ai nhận ra đâu!

Nghĩ là làm, Lục Trúc ngả người xuống giường, toàn thân như được thăng hoa.

“Cảm giác này đúng là tiên cảnh...” (cọ cọ cái nệm mềm, duỗi người như mèo)

“Ờ, cậu đang làm gì đấy?”

Giọng nói vang lên khiến Lục Trúc giật mình, vội vàng bật dậy.

Cạch!

Cậu vô tình hất rơi chiếc điện thoại trên giường, trong lòng rủa thầm một tiếng, đành cam chịu ngẩng đầu lên nhìn.

Gì thế này, bác sĩ Trần làm gì mà không phát ra tiếng gì khi ra ngoài vậy chứ?

“Bác sĩ Trần à, ờ… chị Giang sao rồi?”

“Chị Giang? À, cô Giang không sao rồi.”

“Vậy chị ra ngoài là…”

“Tôi đi lấy đồ bệnh nhân sạch sẽ cho cô ấy. Cậu ở đây trông chừng, nếu có gì bất thường thì lập tức vào xem.”

“Cái này... có ổn không?”

“Mạng sống quan trọng hay sĩ diện quan trọng?”

“Đương nhiên là mạng sống rồi.”

“Vậy thì xông vào. Dù gì hai người cũng là người yêu mà.”

Bác sĩ Trần nói xong liền rảo bước rời đi. Quần áo chị cũng đang ướt sũng, nếu không nhanh sẽ cảm lạnh mất.

Nhưng khoan đã… sao cậu lại biết chị họ Trần?

Kỳ lạ ghê…

Lục Trúc thấy bác sĩ Trần đóng cửa lại liền cúi xuống nhặt điện thoại.

May mắn là màn hình không nứt, nhìn chung vẫn dùng tốt, giường cũng không cao, chắc không sao đâu nhỉ?

Không lẽ rơi một cái là hỏng luôn? Thế thì mong manh quá!

Lục Trúc nhún vai, để chắc ăn vẫn nhấn nút khóa màn hình rồi trượt thử.

Không vấn đề gì, chỉ là… cậu hơi bất ngờ khi thấy điện thoại của Giang Thư không đặt mật khẩu, trượt phát mở luôn.

Cái này không ổn chút nào, phải tắt ngay, kẻo bị hiểu lầm là xâm phạm quyền riêng tư.

Nhưng ngón tay Lục Trúc lại khựng lại giữa không trung, mắt mở to nhìn tin nhắn Nam Cung Hướng Vãn gửi cho Giang Thư.

M* kiếp! Bảo sao dạo này Giang Thư cứ là lạ, thì ra là cô ta gây chuyện sau lưng!

Lục Trúc nghiến răng, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ.

Nhịn! Cậu nhịn! Tin là Trần Viên Viên sẽ điều tra ra hết, đến lúc đó nhất định phải vả mặt Nam Cung Hướng Vãn cho hả giận!

Lục Trúc vung tay vung chân múa vài cái, như thể đang mô phỏng lại những gì xảy ra trước khi cậu lần đầu quay ngược thời gian.

Cậu tiếp tục nằm sấp xuống giường, sắp ngủ gật tới nơi, nhưng vẫn phải cố tỉnh táo để đảm bảo Giang Thư ra khỏi phòng tắm an toàn.

Cuối cùng, tiếng nước ngừng lại. Lục Trúc giật mình tỉnh dậy, vội vàng xuống giường mặc lại đồ ướt, tiếp tục quỳ.

Lục Trúc không dám lên tiếng, sợ chọc giận Giang Thư. Đợi cô hỏi rồi tính tiếp vậy...

Im lặng…

Hai người không nói lời nào, trong phòng chỉ còn lại tiếng Lục Trúc liên tục lau tóc.

Tóc sắp bị chà đến cháy rồi...

Cạch—

“Cô Giang cô ấy... à, ra rồi.” Bác sĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa bộ đồ bệnh nhân cho Giang Thư.

Nghe thấy vậy, Lục Trúc định quay đầu, nhưng vừa nhích một chút đã bị Giang Thư dùng chân chặn lại.

“Dám ngẩng đầu thử xem?”

Giang Thư đỏ mặt, rút khăn khỏi đầu Lục Trúc, nhanh chóng thu chân lại, mặc đồ bệnh nhân.

Có vẻ đã tỉnh táo lại rồi, bác sĩ Trần thầm nghĩ. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt Giang Thư liếc sang chị, mang theo chút không hài lòng.

Rõ ràng là không muốn chị ở đây làm kỳ đà cản mũi, nhưng bác sĩ Trần lại không thể bỏ mặc. Lỡ có chuyện gì thì sao?

“Ờm... tôi đi tắm cái, hai người cứ trò chuyện đi!” Nói xong liền chuồn vào phòng tắm.

Chỗ này ổn, lỡ có chuyện gì còn kịp lao ra.

Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Giang Thư mặc đồ xong, nhìn Lục Trúc đang bất động quỳ đó, lòng đầy rối bời.

Tình cảm của cậu dành cho cô… rốt cuộc là gì?

“Lục Trúc.”

Cách gọi không phải là "bé yêu", Lục Trúc giật thót, thầm kêu không ổn, “Anh đây.”

“Anh yêu em không?”

“Hả?” Lục Trúc thật không ngờ cô sẽ hỏi câu này. Cứ tưởng sẽ bị hỏi tội vụ Nam Cung Hướng Vãn chứ.

“Anh yêu em không?” Giọng nói của cô lạnh đi vài phần.

Yêu sao? Lục Trúc cũng không rõ nữa. Trong lòng cậu chất đầy cảm giác tội lỗi.

Vậy có yêu không? “Yêu… chắc vậy?”