"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 1 - Chương 86

“Vậy cô có thể kiếm cho tôi một cái máy tính không? Tôi thích chơi game online cơ.”

“Xin lỗi, thiếu gia, tôi không có quyền quyết định chuyện đó.”

“Không được, cô nhất định phải kiếm cho tôi một cái, nếu không tôi sẽ kiện tiểu thư nhà cô tội ngược đãi người!”

“Tch...” (rất nhỏ), cô hầu gái tên Vũ Dao nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, hơi cúi người: “Thật xin lỗi, thiếu gia, đây là ý của tiểu thư.”

Lục Trúc thở dài bất lực. Cậu coi như nhìn ra rồi, cô hầu này mềm cứng đều không ăn thua, trung thành tuyệt đối với Du Hi.

Chuyện này biết tính sao đây? Ít nhất cũng phải báo bình an cho Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên chứ, để các cô ấy khỏi nghĩ cậu trốn chạy mất dạng rồi.

“Thôi được rồi... Nhưng mà khi tôi chơi game, tôi không thích bị làm phiền.”

“Vâng, thiếu gia. Tối nay đến giờ cơm tôi sẽ quay lại gọi ngài. Nếu ngài có nhu cầu gì, có thể bấm chuông gọi ở phía đó.”

Lục Trúc nhìn theo hướng cô chỉ, gật gù: “Ừ.”

Vũ Dao rời đi, lúc cánh cửa phòng game sắp đóng lại, ánh mắt cô cuối cùng cũng không che giấu nổi vẻ khó chịu.

Nhưng Lục Trúc đang mải đắm chìm trong suy nghĩ, chẳng để ý gì đến điều đó.

Thoạt nhìn có vẻ như cậu đang bị vây chặt, nhưng thật ra không phải. Thiết bị ở đây... cũng đâu hẳn là không thể kết nối mạng. Có vẻ Du Hi chưa phát hiện ra điều này — mà cũng may là cô chưa biết.

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch lên. Cậu đã nghĩ ra cách rồi.

Nhanh chóng khởi động PS5, tìm đến game của nhà Mi Hổ Du, thấy biểu tượng quen thuộc, nụ cười cậu càng tươi tắn hơn.

Ha ha! Không ngờ đúng không? Một tựa game trông như đơn offline mà lại có thể chat được!

Chỉ còn một trở ngại nữa thôi.

Lục Trúc bấm vào tải game, rồi bắt đầu suy nghĩ phương án dự phòng.

Chưa kịp nghĩ xong, game đã tải xong mất tiêu rồi.

Khóe miệng cậu giật giật. Đây là để giữ cậu lại nên đầu tư dữ dội thế à? Cô ấy kéo cả cáp quang về tận nhà luôn rồi chắc? Mạng nhanh như gió!

Nhưng đó cũng là tin tốt. Có mạng đồng nghĩa nơi này không hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài.

Nếu đã vậy...

Lục Trúc mở giao diện đăng nhập, nhìn tên trò chơi — đúng là tài khoản cậu hay chơi — nụ cười lại nở rộ trên môi.

Ting——

Cậu bấm chuông gọi, rồi yên lặng chờ đợi.

Cạch——

Ngay trước khi bước vào phòng, Vũ Dao nhanh chóng giấu đi nét mặt mất kiên nhẫn, giữ nguyên vẻ mặt vô cảm bước vào.

“Thiếu gia, ngài cần gì ạ?”

Lục Trúc chỉ vào màn hình: “Tôi muốn chơi cái này, nhưng cần có tài khoản.”

“Nhưng tôi không có tài khoản.”

“Đương nhiên tôi không đòi lấy của cô, chỉ là nhờ cô đăng ký giúp thôi.”

Vũ Dao hơi nhíu mày: “Chuyện này tôi phải xin chỉ thị của tiểu thư.”

Lục Trúc xua tay: “Thôi mà, phiền phức thế làm gì... Lẽ nào cô không có điện thoại?”

Cô không đáp, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra, lui sang một góc gọi cho Du Hi.

...

“Vậy thì điền số điện thoại của tôi vào.”

“Nhưng tiểu thư, như vậy có hơi không ổn thì phải?”

“Không sao, chỉ cần đừng để anh ta ra ngoài là được.”

“Vâng, tiểu thư.”

Cúp máy, Vũ Dao liếc Lục Trúc một cái, chậm rãi nói: “Thiếu gia, tiểu thư nói điền số của cô ấy vào.”

Nói xong, cô dán ánh mắt chằm chằm lên người cậu.

Lục Trúc bắt đầu cảm thấy chột dạ, âm thầm liếc đi chỗ khác. Ánh mắt con nhỏ hầu này sắc như dao!

Không thể nào, không thể nào... đường đường là thiếu gia mà không nhớ nổi số điện thoại của vợ mình à? Thế là được sao?

Lục Trúc như nghe được tiếng chế giễu thầm trong đầu.

“Khụ khụ... Cô giúp tôi điền đi, mật khẩu thì lấy sinh nhật tiểu thư làm. Tôi đi vệ sinh một lát. À, nhà vệ sinh ở đâu?”

“Thưa thiếu gia, phòng bên kia ạ.”

“Rồi rồi, cô nhanh lên đấy.”

Lục Trúc chuồn êm. Trước khi đi còn không quên tự an ủi: Nhớ số điện thoại thì làm được gì? Mười một con số thì tám con cũng là rác thôi!

Vũ Dao cũng là kẻ thông minh, hiểu ngay dụng ý của cậu. Đợi cậu vào nhà vệ sinh rồi, cô chỉ biết khinh bỉ liếc một cái.

Loại đàn ông thế này mà cũng quyến rũ được tiểu thư của mình ư? Đồ chết tiệt!

Nhưng chuyện phải làm thì vẫn phải làm, cô đành giúp cậu đăng ký tài khoản rồi chờ cậu đi ra.

Lục Trúc không vội, rửa mặt xong thì lặng lẽ nhìn bản thân trong gương.

Hai thông tin quan trọng: Một, cậu đã có cách liên lạc với thế giới bên ngoài; Hai, cô hầu có thể mang điện thoại vào làm. Vậy thì... có cần dùng trò chơi nữa không?

Hay là liều một phen, chôm đại cái điện thoại?

Cân nhắc một hồi, Lục Trúc đành bỏ ý định. Bộ váy hầu gái kia rườm rà quá, không biết túi để đâu. Lỡ sờ nhầm chỗ, bị Du Hi phát hiện thì đời coi như tàn.

Cẩn thận vẫn hơn!

Lục Trúc bước ra, game đã đăng nhập xong. Cậu liền đuổi Vũ Dao đi: “Được rồi, tạm thời tôi không cần gì nữa.”

“Vâng, thiếu gia.” Tch... (rất nhỏ)

Cuối cùng cũng không bị giám sát nữa, Lục Trúc bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Mục tiêu đầu tiên: cày đến cấp 16!

Trong khi Lục Trúc đang "cày cuốc" điên cuồng, ở trường học, Trần Nguyên Nguyên thì đang nghiến răng nghiến lợi.

Lục Trúc cái tên khốn kiếp, gọi không bắt máy, nhắn cũng không thèm trả lời, cậu ta không định giải quyết vấn đề nữa à?

Bực không chịu nổi. Hôm nay cô còn định thực hành chiêu bạn thân Tiểu Như dạy cơ mà — kết quả nam chính lại mất tích, phiền ghê!

“Nguyên Nguyên, hay là... cậu ra sân thể dục vận động chút nhé?” Tiểu Như nuốt nước bọt, rụt rè đề nghị.

Đáng sợ quá... Nắm đấm phát ra tiếng "rắc rắc" giòn tan, bạn trai kiểu gì thế này? Không sợ bị Nguyên Nguyên đấm đến chết à?

Trần Nguyên Nguyên liếc cô một cái, làm Tiểu Như im bặt.

Nguyên Nguyên... dữ quá đi!

Hít sâu——

“Được rồi,” Trần Nguyên Nguyên gật đầu.

Nói xong, cô thu dọn đồ, định ra sân thể dục đấm bao cát cho hả. Tiểu Như vội vàng chạy theo, dù sao đi chơi vẫn hơn là học hành căng não.

“Nguyên Nguyên chờ tớ với!”

Trên đường đi, Tiểu Như líu lo không ngừng, như thể gông xiềng học hành mấy hôm nay vừa được tháo bỏ, tính cách thật sự của cô nàng trở lại rồi.

“Không sao đâu Nguyên Nguyên, lát nữa đánh mấy cú vào bao cát, tâm trạng sẽ khá hơn nhiều!”

“Thật à?”

“Tất nhiên! Mỗi lần tớ bực, tớ đều làm vậy hết. Cứ tưởng tượng bao cát là người khiến mình tức ấy, đánh vài cú là sướng ngay!”

Nguyên Nguyên gật gù, rồi lấy điện thoại ra. Tiểu Như tưởng cô tìm ảnh bạn trai, liền tò mò ngó qua...

Đơ người.

Ơ, sao lại là con gái?

“Bạn trai” là con gái á? Không thể nào, nhớ rõ là Nguyên Nguyên nói bạn trai tên “Lục Trúc” mà? Cô gái trong ảnh rõ ràng tên là “Giang Thư”...

Rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra vậy?

Trần Nguyên Nguyên không tìm nhầm — cô đang lục ảnh của Giang Thư. Từ khi Lục Trúc thú thật với cô, cô đã đi kiếm vài tấm ảnh đối thủ rồi.

Rồi tính toán... làm sao giết cho đẹp!

Giờ Lục Trúc mất tích, chắc chắn là đi gặp con hồ ly tinh kia rồi! Nếu cô biết Giang Thư đang ở đâu... cô nhất định sẽ ra tay.

Cùng lúc đó, Giang Thư cũng đang lo lắng, bực bội vì mất liên lạc với Lục Trúc.

Chẳng lẽ vì vụ kiện mà bị con hồ ly tinh Trần Nguyên Nguyên ép giữ lại rồi?

Tsk! Con nhỏ đó đúng là đáng chết!

Trần Nguyên Nguyên / Giang Thư (cùng lúc):

Đồ hồ ly tinh... cứ chờ đấy!