"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 30

Mẹ nó, trúng bẫy rồi.

Nhìn khoản tiền chuyển khoản vẫn chưa được xác nhận hoàn lại, Lục Trúc chợt hiểu ra — lần này, mình chạy không thoát rồi.

“Cậu cũng ghê gớm thật đấy……”

“Vậy thì tối nay cũng ở lại ăn cơm đi, không vấn đề gì chứ?”

Không vấn đề gì? Vấn đề to tổ bố ấy!

Lục Trúc nghiến răng, “Cái này được gọi là cưỡng ép giao dịch rồi đó nha?”

“Cậu đã nhận tiền, tức là đồng ý giao dịch. Giờ chúng ta là đôi bên tự nguyện, thế nên với tư cách là bên hợp tác, cậu nên thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của mình.”

Vậy là đúng à? Không phải chứ? Mà anh cũng đâu có rành mấy chuyện này!

Nhưng dù không hiểu rõ, bản năng cũng mách bảo anh — chuyện này tuyệt đối không đúng, xét về mọi mặt luôn.

“Khoan đã, chẳng phải lúc đầu cậu bảo sẽ tìm người khác sao?”

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh, “Tìm người lạ rủi ro cao hơn nhiều so với tìm cậu.”

Lục Trúc trừng to mắt, vẻ mặt đầy không thể tin nổi: “Tôi không có rủi ro á?!”

Tin tốt: có người tin tưởng anh đến thế;

Tin xấu: người ta tin là bởi vì... anh không có tí nguy cơ nào.

Thật là... hơi bị coi thường người khác rồi đó? Không khéo ngày nào đó có người giở trò cưỡng ép thật thì sao...

Thôi thôi, mạng vẫn là quan trọng nhất.

“Hừ, rủi ro của tôi cũng chẳng ít hơn người lạ là bao đâu.”

“Thật không?” Trần Nguyên Nguyên cười nhạt, rồi ném qua một thứ.

Lục Trúc vô thức đón lấy. Là một chùm chìa khóa — nhưng mở khóa gì thì chịu, chưa rõ được.

“Cái này... là gì vậy?”

“Chìa khóa phòng tôi.”

Toàn thân Lục Trúc cứng đờ. “Đưa tôi cái này làm gì?”

“Cậu không bảo là cậu nguy hiểm sao? Vậy thì thử xem.”

“Hả? Cậu lấy bản thân ra đùa kiểu này á?”

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Trần Nguyên Nguyên thay đổi, trở nên điên cuồng: “Cậu sợ rồi à?”

Lục Trúc cứng họng, câu nói bị nghẹn lại giữa cuống họng.

Sợ không?

Cũng có. Vì Trần Nguyên Nguyên thực sự rất đáng sợ. Lục Trúc hiểu rõ, đây lại là một cái bẫy nữa. Bất kể anh có dám thử hay không, cô ấy cũng đã nắm thóp anh rồi.

Anh thở dài một hơi, bất lực nhận thua: “Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng chỉ mấy ngày này thôi đấy.”

Thoả hiệp rồi. Lùi một bước, giữ lại đường lui, có tiến có lùi — đó cũng là một kiểu chiến lược.

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên dần dịu xuống, cô khẽ thở ra một hơi, nhưng miệng lại nói: “Không được.”

“Không được?” Lông mày Lục Trúc giật mạnh, có chút không nhịn nổi nữa.

Quá đáng vừa thôi chứ!

“Tôi mặc kệ cậu có đồng ý hay không, tóm lại tôi chỉ chấp nhận: mấy ngày này thôi.”

Trần Nguyên Nguyên lại tiến sát thêm chút nữa, nhìn chằm chằm anh như muốn xuyên thấu suy nghĩ trong đầu: “Chỉ mấy ngày thôi thì ai nhìn vào mà chẳng thấy có vấn đề. Cậu rốt cuộc định làm gì?”

“Câu này nên là tôi hỏi cậu mới đúng đó? Sao phải khăng khăng đòi kéo dài lâu như thế? Tết xong viện cớ gì đó lừa cho qua chuyện là xong mà.”

Trần Nguyên Nguyên cười lạnh: “Viện cớ sao có thể bằng được những gì tận mắt nhìn thấy?”

Mệt thật đấy, rốt cuộc là có thù oán gì với tôi vậy?

Lục Trúc thở dài, nếu cứng không được thì đành mềm thôi: “Sau Tết tôi có việc, thật sự không đi đâu được.”

Trần Nguyên Nguyên không đáp, tựa như đang đánh giá xem Lục Trúc có đang nói dối không.

Sự thật chứng minh — Lục Trúc nghiêm túc đấy.

“Vậy thì thế này đi, trước khi nhập học cậu nhất định phải quay lại trường, đến lúc đó quay về đây cũng chưa muộn. Chỉ cần cậu đến trước khi chính thức nhập học là được.”

“……Tôi thấy hay là cậu tìm người khác đi, tôi không có thời gian.”

“Lý do?”

“Tôi cần gì phải nói cho cậu biết?”

Không khí dần trở nên căng thẳng. Lục Trúc đã không còn muốn nhượng bộ nữa. Sự ép buộc của Trần Nguyên Nguyên khiến anh không còn đường lùi.

“À… ha ha, chị này, sao phải nhất quyết là sau Tết nhỉ? Cái tên thầy giáo thối này không về nhà ăn Tết, thì để ảnh ăn Tết ở nhà mình luôn là được mà?”

Ngượng chín mặt. Lục Trúc ngớ ra tại chỗ, từ từ quay đầu nhìn về phía Trần Linh Linh.

Vẫn là vẻ mặt âm u ấy, chỉ là lần này qua bờ môi khẽ mím, có thể thấy cô đang cắn chặt răng lắm.

Ai mà ngờ, cái người từ đầu đến giờ chẳng khác gì không khí như Trần Linh Linh lại đột nhiên mở miệng vào lúc này?

Lúc trước đúng là không nên kể nhiều thế cho cô ấy!

“Ồ? Ý kiến hay đấy.” Trần Nguyên Nguyên bật cười, nhưng là nụ cười lạnh băng.

Không gì gây sốc bằng việc “bạn trai” ở lại nhà ăn Tết cả. Mà nếu có, thì chỉ có thể là... bước tiếp theo sau đó.

“Đã không về được, thì ăn Tết ở đây đi. Sau Tết muốn làm gì cũng được.”

“Ơ tôi nói này, đâu cần phải làm đến mức này…”

“Quyết định vậy đi. Tôi về phòng nghỉ ngơi đây.” Trần Nguyên Nguyên đứng dậy, bước qua Lục Trúc, khẽ cúi người sát tai anh.

“Đừng có mơ mà chạy.”

“……”

Cô đi rồi. Trên bàn ăn giờ chỉ còn lại Lục Trúc và Trần Linh Linh.

Vậy thì...

Đến lúc hỏi tội rồi đấy nhỉ!

“Em ăn no rồi, về phòng nghỉ trước nhé, thầy giáo thối, tùy thầy.”

Cạch —

Cạn lời. Lục Trúc bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Anh tới đây là để làm osin à? Cuối cùng vẫn là mình đi rửa bát?

Tối đến, Trần Nguyên Nguyên cũng không cố giữ Lục Trúc lại, chỉ cảnh cáo sơ sơ rồi cho anh về.

Theo như lời cô nói thì đây là “từng bước thâm nhập”, còn Lục Trúc thì chỉ muốn gọi đó là: gặm nhấm từng chút một.

Là kiểu hành hạ khủng khiếp nhất.

Lục Trúc thở dài, tâm trạng hiện tại u ám chẳng khác gì bầu trời đêm.

Hôm nay xem như hoàn toàn thua trận, bị ép quay lại “nghề cũ”.

Vẫn phải ngoan ngoãn mà làm theo thôi.

Thật là bó tay mà!

Gió lạnh lùa qua, Lục Trúc kéo chặt áo khoác, rụt vai lại, tăng tốc bước chân.

Mau mau về nhà nghỉ ngơi cái đã.

Ong —— Ong —— Ong ——

Có cuộc gọi tới. Lục Trúc nhíu mày, không cam lòng rút điện thoại trong túi ra.

Không phải số lạ. Là viện trưởng gọi đến.

Có chuyện gì sao?

“Alo?”

“Lục Trúc, dạo này thế nào rồi hả cháu?”

Lục Trúc thở ra một hơi, “Ông viện trưởng, cháu vẫn ổn ạ.”

“Ha ha ha, ổn là tốt rồi. Bao giờ cháu về ăn Tết đây?”

“Năm nay chắc không về được, cháu bận nhiều việc quá.”

“Vậy à, thôi cũng được. Ở ngoài nhớ giữ gìn sức khoẻ đó!”

“Vâng, ông cũng giữ gìn sức khoẻ nhé.”

“Ha ha ha, không cần lo cho ông già này đâu. Thôi, cháu làm việc đi.”

“Dạ, chào ông viện trưởng.”

Tút ——

Lục Trúc lặng lẽ đặt điện thoại xuống, khẽ thở ra một làn khói trắng.

Bệnh cũ của viện trưởng lại tái phát rồi. Hy vọng ông không nghi ngờ gì.

Anh nhún vai, tiếp tục bước đi.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng u ám, Giang Thư ngồi ngơ ngác trên giường, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại.

【Đường dây bận】

Không gọi được. Trong ánh mắt trống rỗng, như thể chất chứa vô vàn u uẩn đan xen.

Cho đến khi tiếng ting báo tin nhắn vang lên, Giang Thư mới hoàn hồn lại.

Lại thất thần nữa rồi.

Cô nhíu mày, tiện tay mở tin nhắn ra.

【Mẹ: Tiểu Thư, con ăn tối chưa?】

Giang Thư vỗ vỗ vào mặt mình, cố làm bản thân tỉnh táo hơn.

【Tiểu Thư: Con chưa, đang chuẩn bị nấu nè.】

【Mẹ: Có món nào đặc biệt muốn ăn không?】

【Tiểu Thư: Không cần đâu mẹ, đồ ăn trong nhà nhiều đến nỗi không nhét nổi vào tủ lạnh luôn rồi.】

【Mẹ: Vậy thì được, nhớ ăn xong thì nghỉ ngơi sớm nhé.】

【Tiểu Thư: Vâng ạ!】

Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Giang Thư xoa vai đứng dậy rời khỏi giường.

Tuy nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng cô lúc này lại chẳng tốt chút nào.

Vẫn là cái số ấy... cô lại định gọi đi lần nữa.

Phải làm rõ thôi.

Nhưng...

Cô nên nói gì đây?