"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 32

Khi đã biết chắc một chuyện tồi tệ sẽ xảy ra vào một thời điểm nào đó, thì quá trình chờ đợi lại càng trở nên khổ sở gấp bội.

Lục Trúc lúc này chẳng khác nào con khỉ đang đợi Như Lai giáng chưởng.

Cả buổi chiều, nguyên cả một buổi chiều, chỉ có mình cậu ngồi trong phòng khách.

Cậu từng thử chạy trốn, nhưng xui xẻo thay, cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.

Thật là khó xử, chẳng lẽ phải mở cửa sổ nhảy xuống? Vỡ xác như chơi.

Lục Trúc thở dài bất lực, ngã phịch xuống sofa, dáng vẻ như đã nhận mệnh.

Thời gian mỗi lúc một muộn, cuối cùng Trần Nguyên Nguyên cũng từ trong phòng bước ra, việc đầu tiên là đi mở khóa cửa.

Khuôn mặt Lục Trúc tràn đầy nỗi oán thán: "Tôi hỏi thật, cần phải làm đến mức này không? Ngay cả quân tử như tôi mà cậu cũng đề phòng à?"

Trần Nguyên Nguyên quay đầu liếc cậu một cái, sau đó đi thẳng đến, ngồi xuống cạnh cậu: "Phòng ngừa á? Cũng coi như vậy đi, trực giác mách bảo tôi, kiểu gì cậu cũng sẽ bỏ chạy."

Chết tiệt! Thời buổi này ai cũng có trực giác chuẩn như thần vậy sao?

"...Cậu cần gì phải ngồi sát thế?"

"Dĩ nhiên rồi, không thì sao có thể tạo ra khung cảnh ngọt ngào khi ai đó vừa bước vào cửa chứ?"

Cái từ “ngọt ngào” kia, nghe không ổn chút nào.

Lục Trúc lặng lẽ dịch người sang bên cạnh, Trần Nguyên Nguyên thì chẳng vội, dù gì cũng phải có quá trình thích nghi.

Cô bật TV lên, tiện tay ném cái điều khiển sang cho Lục Trúc, rồi mở một gói đồ ăn vặt.

Lục Trúc ngơ ngác: "Cậu làm gì vậy?"

"Tự tìm chương trình mình thích mà xem."

Lục Trúc giật giật khóe miệng: "Không, ý tôi không phải cái này... Tôi hỏi là tại sao cậu lại tựa vào người tôi ăn đồ ăn vặt?"

Trần Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, góc độ đó, không hiểu sao khiến không khí chợt trở nên lãng mạn: "Cho cậu nhập vai sớm một chút thôi mà."

Nhập vai sớm...

Cạn lời. Vừa mới nói xong chuyện quân tử cũng bị đề phòng, giờ thì hay rồi, không phòng nữa... nhưng cậu thì phòng tuyến sụp đổ mất rồi.

Hay là cho cậu cơ hội tua lại thời gian một lần nữa?

Rõ ràng là không thể rồi. Lục Trúc đành vừa tụng kinh vừa lật kênh truyền hình.

Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được sự tuyệt vời của TV, gần như hoàn toàn bị cuốn hút.

Còn Trần Nguyên Nguyên, cứ coi cô là con mèo con thích nằm trên đùi chủ nhân đi.

Thời gian dần trôi, sắc trời cũng tối hẳn.

Khi Lục Trúc đã hoàn toàn thư giãn, chuông cửa đột ngột vang lên.

Trần Nguyên Nguyên khẽ cau mày, không nghĩ sẽ có ai đến vào lúc này.

Cô vỗ vỗ Lục Trúc: "Ra mở cửa đi, xem là ai."

Dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Lục Trúc: "Sao lại là tôi? Với lại, cậu đang đè lên chân tôi, tôi đi kiểu gì?"

Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ ngẩng đầu lên, giải phóng đôi chân cậu khỏi sự giam cầm.

Đây là thể hiện quyền sở hữu sao? Như vậy trông sẽ có vẻ tình cảm hơn một chút?

Thế thì cậu nói cái câu "vừa vào cửa đã thấy cảnh ngọt ngào" làm gì?!

Cạn lời thật sự. Lục Trúc âm thầm bĩu môi, uể oải đứng dậy, lết đến cửa rồi mở ra.

Và rồi cậu bị người ta ôm chầm lấy...

Không khí lập tức đông cứng.

Lục Trúc: ???

Trần Nguyên Nguyên: ......

"Surprise! Nguyên Nguyên, tớ đến tìm cậu chơi đây!" Tiểu Như dụi dụi người đang ôm trong lòng.

Sắc mặt Trần Nguyên Nguyên lập tức đen kịt, lửa giận bùng bùng.

Đây chẳng phải hiện trường gây án sao?

"Nguyên Nguyên, cậu cao lên rồi nha, tớ chạm không tới bộ ngực mềm mềm của cậu nữa rồi, hử?" Tiểu Như cuối cùng cũng cảm thấy sai sai, từ từ ngẩng đầu lên.

Ừm... là đàn ông...

Cô lập tức buông ra, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ho khẽ một tiếng: "Cái đó... xin lỗi, chắc tớ tìm nhầm—"

Chưa kịp nói hết câu, cô đã nhìn thấy Trần Nguyên Nguyên đang ngồi trên sofa. "Ơ? Không nhầm mà... ừm..."

Không ai trả lời.

Mặt Tiểu Như đỏ bừng, rụt rè ngồi thụp xuống: "Tớ... có phải đến không đúng lúc không..."

Trần Nguyên Nguyên thở dài một tiếng, đứng dậy bước tới, vòng qua Lục Trúc, kéo Tiểu Như ra phía sau mình.

Không phải bảo vệ, mà là cách ly hai người.

Lục Trúc âm thầm bĩu môi, lần này không tận dụng được gì, đáng tiếc thật.

"Sao cậu lại đến đây?"

Cuối cùng cũng có người quen lên tiếng, Tiểu Như lập tức ôm chặt lấy Trần Nguyên Nguyên, gương mặt tỏ vẻ ấm ức.

"Nhà tớ quyết định đi du lịch dịp Tết, tiện đường ghé qua đây, nên tớ đến tìm cậu chơi."

Trần Nguyên Nguyên cau mày: "Tớ không hỏi cái đó. Ý tớ là, sao cậu biết được nhà tớ ở đâu?"

"À cái đó... tại tớ là cán bộ lớp mà, biết số điện thoại phụ huynh của mấy cậu." Tiểu Như tránh ánh mắt, lè lưỡi định đánh trống lảng.

"Nói cách khác, cậu biết địa chỉ này là do mẹ tớ nói cho?"

Tiểu Như đan tay lại, biết rõ Trần Nguyên Nguyên đang giận, không rõ là vì bị quấy rầy hay vì chuyện khác.

Tóm lại, trong lòng cô đang rất guilty.

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên lại lạnh thêm vài phần, nhẹ giọng hỏi: "Bà ấy còn nói gì nữa?"

"Dì ấy còn nói, hiếm khi có bạn tới chơi, tối nay sẽ không về nhà, bảo tụi mình chơi vui vẻ..."

Ồ hố! Kế hoạch tan tành!

Lục Trúc muốn cười, nhưng không thể cười ngay trước mặt Trần Nguyên Nguyên, đành cố nhịn, khổ sở vô cùng.

Trần Nguyên Nguyên lườm cậu một cái: "Cậu về trước đi."

Lục Trúc không cần nhịn nữa, cười phì ra luôn: "Tạm biệt nhé!"

Rầm—

Cửa đóng cái "rầm" không hề do dự, Trần Nguyên Nguyên nghiến răng, sát khí nặng nề hơn hẳn.

Tiểu Như kéo kéo tay áo cô, vẻ mặt đầy hóng hớt ghé lại gần: "Nguyên Nguyên, anh ấy có phải là người cậu từng nhắc đến trong điện thoại không?"

"Ừ, chính là cái tên mà tớ từng muốn vặn cổ cho gãy ấy."

Tiểu Như gật gù như hiểu ra, khiến Trần Nguyên Nguyên không nhịn được mà nhíu mày: "Cậu lại tưởng tượng cái gì đấy?"

"Ồ hố hố hố~ Không có gì hết~"

Thật chẳng thành thật chút nào, còn bảo muốn vặn cổ người ta nữa chứ, thiệt là... đáng yêu ghê~

"Nguyên Nguyên! Tụi mình đi chơi đi!"

"Không đi."

"Ể?! Tại sao?"

……

Tiểu Như đúng là sao may mắn, tuy là người thích náo nhiệt, nhưng đích thực là ngôi sao may mắn.

Nói về khoản phá game, ngoài cô ra, Lục Trúc không phục ai hết.

Tối nay coi như tránh được một kiếp, Lục Trúc thấy lòng nhẹ bẫng, vừa vươn vai vừa nghĩ xem tối nay nên ăn gì.

Trời lạnh thế này... đi ăn lẩu đi!

Thế nhưng, thả lỏng quá lại không phải chuyện tốt. Số phận vốn rất thích nhân lúc người ta không phòng bị mà giáng một đòn nặng.

Giang Thư cũng chưa ăn tối, mấy hôm nay tinh thần không yên khiến cô rất bứt rứt, nên ra ngoài đi dạo một mình.

Không mục đích, không người đi cùng, chỉ là một người lặng lẽ bước đi.

Tuyết đã rơi gần cả ngày, đường trơn trượt, độ nguy hiểm cao hơn bình thường.

Gần Tết, xe cộ qua lại cũng nhiều hơn. Dù các tài xế đều lái xe rất cẩn thận, nhưng vẫn tiềm ẩn nguy hiểm.

Gió chiều lạnh lẽo thổi qua mái tóc dài của Giang Thư, cô dừng bước, đưa mắt nhìn quanh.

Cô đã đi khá xa rồi.

Giang Thư thở ra một hơi, nhìn làn khói trắng tan biến trước mặt, bất giác mỉm cười.

Tinh thần đã khá hơn rồi... Vậy thì, đi ăn chút gì đó thôi!

Yêu cầu với đồ ăn của Giang Thư không cao như Du Hi, mấy quán nhỏ bình thường là được.

Nhưng trời lạnh thế này, uống một bát canh nóng hổi là lựa chọn tuyệt vời.

Ừm, quyết định vậy đi!