Taming The Villainesses

Truyện tương tự

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 492

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

100 541

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

110 270

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

8 1

Toàn Tập - Chương 24 Angmar yên bình #4

Theo Gospel rất yếu.

Cậu ta dễ dàng kiệt sức dù làm bất cứ việc gì. Hiển nhiên, cậu thuộc kiểu người suốt ngày ở trong nhà, chẳng có chút kỹ năng nào về kiếm thuật.

Cậu ta đơn giản là quá được nuông chiều để học bất cứ thứ gì liên quan đến tự vệ.

Thay vào đó, cậu có trí nhớ siêu phàm và khả năng suy nghĩ cực nhanh. Một khi đã nhìn thấy thứ gì, cậu sẽ không bao giờ quên nó.

Tuy nhiên, đôi lúc tôi vẫn thấy tiếc nuối vì cậu ta quá yếu đuối.

Vậy sao không thử học ma thuật? Có người có thể hỏi như vậy.

Nhưng lạ lùng thay, tôi cũng chẳng có chút năng khiếu nào với ma thuật.

Tôi đã thử nhiều cách để học từ một Đại pháp sư như Aira, nhưng ngay cả việc cảm nhận mana cũng đã vô cùng khó khăn.

━Ở Vương quốc phép thuật Angmar, rất hiếm người không có tài năng ma thuật. Theo, có lẽ ngươi cần kiểm tra cơ thể của mình đấy.

Ngay cả Aira cũng cảm thấy nghi ngờ đến mức này.

Tôi thậm chí không thể bàn sâu về việc học phép thuật với Aira, vì điều đó có thể khiến tôi bị lộ thân phận. Dù sao đi nữa, tôi vốn là một thực thể bí ẩn đang chiếm lấy cơ thể này…

Tôi không có tài năng về võ thuật, cũng không có tài năng về ma thuật.

Tôi chỉ là một kẻ sống bằng tài ăn nói.

Có lẽ, đây chính là bản chất thật của Theo Gospel.

Một nhân vật vật lộn để sinh tồn, rồi cuối cùng bị xử tử chỉ bằng một dòng chữ. Đó chính là định mệnh của tôi.

Nhưng giờ đây, dường như tôi đã tìm thấy cách thay đổi số phận.

“Nếu ngươi thực sự là bán Nymph, ngươi có thể tiếp nhận phước lành vĩ đại của Angmar-nim!”

Tôi không thể tin được rằng mình có thể có Cửa sổ Trạng thái!

Cái chức năng tiện lợi đó có thể được trao cho người khác sao?

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này. Nếu biết sớm hơn, tôi đã thử nó từ lâu rồi.

“Thật sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe về điều này.”

“Đây là một kỹ thuật bí mật chỉ Ác ma mới có thể làm. Vì nhiệm vụ chính của Ác ma là truyền bá và lan tỏa phước lành vĩ đại của Angmar-nim đến mọi người!”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một Ác ma, làm sao mà tôi biết được điều này chứ?

“Không phải ai cũng có thể nhận được nó đâu. Nhưng ngươi, Theo Gospel, những đóng góp của ngươi dành cho quái vật và trợ lý lao động chẳng khác gì tín đồ trung thành. Vì vậy, ta sẽ làm điều này chỉ dành riêng cho ngươi, đồng chí của ta!”

Ooooh!

Tôi cố kìm nén để không phát ra tiếng. Vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi tiếp tục đặt câu hỏi.

“Phương pháp có phức tạp hay khó khăn không? Ta có bị bệnh hay phải đổ máu gì không?”

“Nó rất đơn giản. Không mất đến 10 giây. Ta chỉ cần ngươi nói một vài câu.”

“Nhanh vậy sao?”

Chuyện này đột nhiên trở nên rất đáng ngờ…

Khi tôi cau mày, Marmar tự tin nói, ưỡn ngực ra.

“Lời nói dối thì phức tạp và được tô vẽ cầu kỳ. Nhưng sự thật thì đơn giản và thẳng thắn. Giờ, hãy quỳ xuống sàn ở đây.”

Cũng có lý.

Dugeun, dugeun.

Tôi quỳ xuống sàn với trái tim đập rộn ràng như một đứa trẻ.

Marmar đặt tay lên đầu tôi.

“Ngươi phải lặp lại những gì ta nói bằng cả tấm lòng.”

“Lặp lại những gì ngươi nói?”

“Vì Chúa nhân từ yêu thương thế gian nên đã ban một trật tự mới vĩ đại. Và ai tin vào điều đó sẽ không diệt vong, mà có thể có một cuộc sống hòa bình vĩnh cửu—”

Nghe thật dài dòng.

Cảm giác như một bài thánh ca cổ đại vậy.

Giống hệt như bài cầu nguyện mà những nhà truyền giáo đã đọc khi tôi lần đầu đến nhà thờ cùng bạn mình – trước khi tôi trở thành Theo.

Chẳng lẽ đây là lời chào mừng tín đồ?

Tôi thấy nó giống như quá trình trở thành một thành viên trong giáo hội vậy. Thực tế, có thể đây chính là lời tuyên thệ đức tin…

Khi tôi đang mải nhớ lại những ký ức cũ, Marmar nói.

“Khó nhớ quá à? Ta sẽ nói lại lần nữa. Vì Chúa—”

Tôi cắt ngang.

“Không, ta nhớ hết rồi.”

“Thật sao? Đầu óc của ngươi khá đấy. Giờ, hãy nói nó với cả tấm lòng!”

“Vì Chúa nhân từ yêu thương thế gian nên đã ban một trật tự mới vĩ đại…”

Chuyện này thực sự có thể giúp ta có một Cửa sổ Trạng thái sao?

Nếu điều đó xảy ra, thì quả thực một trật tự mới đã được tạo ra.

“-Ai tin vào điều đó sẽ không diệt vong, mà có thể có một cuộc sống hòa bình vĩnh cửu.”

Cảm giác như đang bước trên một con đường đầy hoa vậy.

Với cảm giác đó, tôi nói câu cuối cùng một cách rõ ràng và dứt khoát.

“Sao rồi? Ngươi có thấy gì không?”

“Không…”

Tôi không thấy gì cả.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là một trò lừa đảo?

Mình đúng là một thằng ngốc khi tin lời con Ác ma này sao?

Khi tôi còn đang nghi ngờ, Marmar giải thích.

“Có thể ngươi cần một tác nhân kích hoạt, giống như trong ma thuật. Với ta, đó là ‘Angmar-nim muôn năm!’. Khi ta nói vậy, chữ sẽ hiện lên trước mặt. Nó giống như tự kỷ ám thị vậy.”

“À, một tác nhân kích hoạt sao?”

Tôi đã sợ chết khiếp trong một giây.

Bình tĩnh lại, tôi nghĩ đến hai từ. Còn gì phù hợp hơn để kích hoạt một Hệ thống?

“Cửa sổ Trạng thái.”

“Sao rồi? Ngươi có thấy gì không? Không biết có thành công không. Quan trọng là phải thành kính và có đức tin!”

Marmar nói. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn vào không khí.

Nếu hỏi rằng tôi có thấy gì không…

Thì quả thật là có.

Nhưng nó không giống như những gì tôi tưởng tượng.

Không có cấp độ.

Không có danh hiệu.

Không có vật phẩm.

Chỉ có một câu đơn giản:

「Bị phong ấn. – Nguyên nhân: Nhiễm độc Pallagas Jeoksangari」

Chỉ vậy thôi.

Nhưng chỉ một câu này thôi cũng khiến đầu tôi xoay vòng với đủ loại suy nghĩ.

May mắn thay, đầu óc tôi không chậm chạp, nên tôi nhanh chóng hiểu ra.

Hệ thống của tôi bị phong ấn do nhiễm Pallagas Jeoksangari.

Đó là thứ gì?

Tôi không nhớ chi tiết này xuất hiện trong tiểu thuyết gốc.

Tôi lật lại cuốn bách khoa toàn thư dày cộp khi nãy. Có thể trong đây sẽ có thông tin liên quan đến Pallagas Jeoksangari.

Cuối cùng, tôi đã tìm thấy nó.

**「Jeoksangari: Một vật liệu được dùng để luyện kim và cường hóa pháp cụ. Vì đây là một loại chất độc chết người nếu ăn phải, nên nó từng được dùng để xử tử tội phạm Hoàng gia thời cổ đại.

Do đặc tính phản ứng với ma lực, chỉ một lượng rất nhỏ cũng có thể gây hại nghiêm trọng cho cơ thể con người. Nếu vô tình nuốt phải, cần đến gặp thầy thuốc ngay lập tức.

Tuy nhiên, nếu nó được kết hợp với các loại độc khác, thì gần như không có thuốc giải, và tỷ lệ tử vong rất cao.」**

Một loại kịch độc…

Mình đã uống phải thứ này từ khi nào?

Rồi tôi chợt nhớ ra…

Bọ cạp…!

Đúng rồi!

Tôi chắc chắn rằng nó có thuốc giải cho thứ này!

“Chờ đã, đồng chí! Ngươi đi đâu vậy? Ta ngủ ở đâu đây!?”

Có những tồn tại được gọi là “sát thủ”.

Vì một lý do nào đó, đó lại là một công việc hợp pháp, nơi mà họ bí mật giết chết một người nào đó theo yêu cầu.

Tôi không biết có nên gọi một nghề nghiệp rùng rợn như vậy là một công việc hay không, nhưng rõ ràng là hợp đồng ám sát thực sự tồn tại trong thế giới này.

Thậm chí, trẻ con còn tự hào viết “Sát thủ” vào mục “Lớn lên con muốn làm gì?”

Trên thực tế, trong tiểu thuyết, nhóm Kẻ Săn Ác Nhân đã nhiều lần bị sát thủ tấn công trong suốt cốt truyện.

Tuy nhiên, nếu phải chọn ra sát thủ đáng nhớ nhất, thì không ai khác ngoài Death Stalker.

Death Stalker…

Cái tên có vẻ hơi sến súa, nhưng thực ra nó được đặt theo tên của một loài bọ cạp sa mạc.

Đúng như tên gọi, sát thủ này nuôi bọ cạp làm thú cưng và chủ yếu sử dụng độc để giết người.

Trong câu chuyện gốc, sát thủ này đã lẻn đến gần vị linh mục của nhóm nhân vật chính và tiêm độc, khiến hắn gần như chết. Điều này đã khiến phần bình luận bùng nổ, với những khẩu hiệu đầy phẫn nộ như “Hãm hiếp và giết con ả đó đi!”

Nhờ vậy, kiến thức này đã khắc sâu vào đầu tôi.

Dựa vào trí nhớ, tôi lội sâu vào những con hẻm tối tăm, thối rữa và kinh tởm của Thành Monarch.

“Tiệm thuốc nằm ở đâu?”

“Bên kia, đi thẳng rồi rẽ trái. Đây là lần đầu tiên cậu vào chợ đen à? Cẩn thận kẻo bị đâm sau lưng đấy.”

Thực ra, tôi đã từng đến đây trước đó. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi tìm gặp người này, nên khá khó để định hướng.

Chẳng mấy chốc, tôi trông thấy một cánh cửa gỗ có biểu tượng bình thuốc.

Tim đập mạnh, tôi gõ cửa, và từ bên trong vang lên một giọng nói.

━Ai đó? Tiệm thuốc đóng cửa rồi. Quay lại vào ngày mai đi.

“Nhưng chẳng phải giờ mới là lúc bắt đầu việc kinh doanh phụ sao?”

Nghe thấy câu hỏi của tôi, giọng nói bên trong bỗng im bặt.

Seureuk. Jolkok.

Giiiik.

━Vào đi…

Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra.

Bên trong, một làn khói không rõ nguồn gốc bốc lên từ dưới chân tôi, mang theo mùi hỗn hợp của đủ loại dung dịch đang được đun sôi.

Hình như trong tiểu thuyết cũng có mô tả tương tự thế này.

Tôi chậm rãi bước vào cửa tiệm.

Đón chào tôi là một người phụ nữ khoác áo choàng đen dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cặp kính.

Cô ta trông giống một người mẫu, sở hữu nét đẹp sắc sảo và quyến rũ.

Có lẽ cô ta gần 30 tuổi?

Trông cô ta lớn hơn Elga và Aira, mang vẻ đẹp của một người phụ nữ trưởng thành.

Người này chính là Death Stalker. Ban ngày là dược sĩ, ban đêm là sát thủ.

“Bạn đồng hành của ngươi đâu?”

Đôi mắt đỏ sau lớp kính lấp lánh. Tôi lắc đầu.

“Ta đi một mình. Nếu ta đi cùng ai đó, chẳng phải cô sẽ từ chối yêu cầu của ta sao?”

Dĩ nhiên, bên ngoài có một vài cận vệ ẩn nấp. Nói dối vốn là một trong những sở trường của tôi.

Người phụ nữ đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói.

“Xem ra ngươi đã nghiên cứu kỹ. Vậy thì chúng ta vào thẳng vấn đề. Ai là người cậu muốn giết?”

“Cô không hỏi ta là ai à?”

“Không quan trọng. Ta chỉ quan tâm đến thù lao và mục tiêu.”

Chỉ vậy thôi sao?

Trong khi tôi còn ngạc nhiên vì không có bất kỳ bước kiểm tra thân phận nào, Death Stalker chỉ vào chiếc sofa.

“Ngồi đi, có vẻ ngươi có nhiều chuyện để nói. Ta sẽ pha trà.”

Dalgak, dalgak.

Chẳng mấy chốc, một tách trà nóng bốc hơi được đặt trước mặt tôi.

Tuy nhiên, tôi không ngu đến mức uống trà trong nhà của một sát thủ.

“Ai cũng căng thẳng như thế cả. Đừng lo, ta không bỏ gì vào đâu. Cứ uống thoải mái đi.”

Fufufu—

Cô ta mỉm cười đầy quyến rũ.

Dù vậy, nhờ thường xuyên tiếp xúc với Aira, khả năng miễn dịch của tôi với phụ nữ xinh đẹp đã tăng lên đáng kể.

Không lạ gì khi tên linh mục háo sắc của nhóm Kẻ Săn Ác Nhân lại bị cô ta dụ dỗ.

Dalgak, dalgak.

Trong khi khuấy trà bằng muỗng, Death Stalker lên tiếng.

“Vậy, ai là người ngươi muốn giết?”

“Thực ra, ta muốn cứu một người.”

“Vậy thì có vẻ ngươi đến nhầm chỗ rồi. Ta không có cứu ai cả.”

“Chính xác thì, ta đến để tìm thuốc giải. Cô có biết về Pallagas Jeoksangari không?”

“Ah— Pallagas Jeoksangari. Lâu rồi ta không nghe thấy cái tên này. Thực ra, loại độc cổ xưa này vốn không dùng để giết người.”

“Vậy có thuốc giải không?”

“Có, nhưng ta phải điều chế trước đã. Ngươi định dùng nó cho ai?”

“Cho chính ta. Theo Gospel.”

Seureuk.

Tôi kéo mũ trùm xuống.

Tuy nhiên, sát thủ không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Thấy vậy, tôi hỏi.

“Cô biết trước là ta sẽ đến à?”

“Dĩ nhiên. Vì ta là người đã gửi lời mời cho ngươi. Một con bọ cạp… dù nó đã bị đốt cháy thành tro…”

Aira.

Tôi chợt nhớ lại lúc tôi tưởng con sóc Keongkeong bị thiêu sống.

Lúc đó, Aira đã đốt một con bọ cạp bò vào nhà. Hóa ra nó là do người phụ nữ này gửi đến.

“Theo Gospel, Kẻ Tà Đạo. Có rất nhiều người muốn giết ngươi. Ta cứ nghĩ ngươi cũng muốn giết không ít người, nên đã gửi lời mời. Không ngờ lại gặp ngươi theo cách này…”

Cô ta cười khẽ trước khi nói tiếp.

“Ta không ngờ rằng ngươi đến để tự cứu chính mình, chứ không phải để giết ai đó. Chẳng lẽ do vụ trà độc của cô hầu gái?”

“Không.”

“Phải rồi. Lần đó bọn họ dùng thạch tín. Một trò ám sát nghiệp dư. Nếu là ta, ta sẽ chọn loại khác.”

“Cô không định ám sát ta, đúng chứ?”

“Dĩ nhiên là không. Tại sao ta lại giết một khách hàng tiềm năng? Nhưng, thuốc giải Pallagas Jeoksangari không dễ chế tạo đâu.”

Tốt!

Phản ứng của cô ta đúng như tôi mong đợi.

Trong tiểu thuyết gốc, Death Stalker là cấp dưới của nhân vật phản diện Theo.

Người ta đồn đoán nhiều về lý do cô ta gia nhập, nhưng tôi biết chính xác câu chuyện của cô ta.

Và đó chính là lá bài mặc cả lớn nhất của tôi.

Tôi quyết định cho cô ta thấy một chút thông tin.

“Nếu chuyện này thành công, cô và tôi có thể trở thành đối tác quan trọng, Nữ Nam tước.”

“...Cái gì?”

“Con gái trưởng của Nam tước Skull. Một người phụ nữ điều hành thế giới ngầm để kiếm tiền chữa bệnh cho người em trai mắc bệnh nan y.”

“……”

Chết lặng.

Elga, và bây giờ là Nữ Nam tước Kalira Skull, khi bị bất ngờ đều có cùng một phản ứng: Im lặng.

“Ta đã xóa sạch mọi thông tin về quá khứ của mình thông qua Hội Trộm Cắp… Cậu biết chuyện này bằng cách nào…?”

Cách nào à? Trong tiểu thuyết, cô ta chính là người tự khai ra trước khi bị giết.

Nhưng dĩ nhiên, tôi không nói vậy.

Chỉ khẽ mỉm cười.

Death Stalker— không, Nữ Nam tước Kalira Skull gỡ kính ra, lẩm bẩm.

“Người ta bảo ngươi là Kẻ Tà Đạo… Giờ thì ta tin rồi.”