“Đã kiểm tra mọi thứ chưa? Nếu rồi thì kiểm tra lại lần nữa đi.”
Tôi ra lệnh cho đám công nhân kiểm tra lần cuối để đảm bảo không có gì bị thiếu sót.
Hôm nay là ngày đầu tiên lên đường đến vùng đất của Giáo hội.
Nếu thiếu thứ gì, sẽ rất khó tìm được vật thay thế ở nơi đất khách quê người. Vì vậy, việc kiểm tra là vô cùng cần thiết.
“Này!”
Có ai đó vỗ mạnh vào lưng tôi.
Nếu không giữ được thăng bằng kịp lúc, có lẽ tôi đã ngã nhào. Khi quay đầu lại, tôi thấy một búi tóc vàng rực rỡ dưới ánh nắng.
“Này, Theo, sao ngươi cứ thừ người ra vậy? Sắp đến giờ khởi hành rồi.”
Đôi mắt xanh của Elga nhìn tôi đầy trách móc.
“… Có chuyện gì sao, Elga-nim?”
“Ta đã gọi ngươi mấy lần rồi. Mấy ngày gần đây, ngươi cứ như người mất hồn! Trông lúc nào cũng thấp thỏm, như đang giấu giếm chuyện gì vậy. Còn nữa…”
Elga có vẻ còn muốn nói thêm, nhưng lại thôi.
Mà thật ra, trông tôi có vẻ lo lắng đến vậy sao?
Đó là trực giác của Elga ư?
Mà đúng là gần đây tôi hay đau đầu thật.
Chính tôi đã để Aira đến Học viện để thay đổi cốt truyện. Nhưng giờ thì chuyện đó lại chẳng là gì so với những thứ khác.
Tôi không thể giữ bình tĩnh được nữa sau khi phát hiện rằng Theo Gospel là hậu duệ của Ma Vương Angmar, chứ không phải một nhân vật phản diện nhỏ nhoi như tôi tưởng.
Chân tôi cứ run lên, đầu óc cũng dần quay cuồng.
Lỡ bị phát hiện thì sao?
Không, phải bình tĩnh lại.
Nếu cứ hoang tưởng mãi, tôi sẽ không thể làm được gì cả.
「Bạn đã bình tĩnh đánh giá tình hình!
Nhận được kinh nghiệm nhờ kỹ năng 《Tư Duy Điềm Tĩnh》.
Tất cả nghề +5 kinh nghiệm.」
Huuuuu...
Tôi hít một hơi thật sâu, gạt bỏ tạp niệm trong đầu.
Muốn giải quyết nhiều chuyện thì phải đặt thứ tự ưu tiên, rồi xử lý từng việc một. Không thể ôm đồm tất cả cùng lúc được.
“Vậy Elga-nim ổn với chuyện này chứ?”
“Hả? Ý ngươi là gì? Chuyện tỏ tình nhỏ nhặt đó á…”
“Không phải. Ý tôi là chuyện vào Học viện Ark ấy. Trước kia cô đâu có đồng ý.”
“À, cái đó hả… Tất nhiên là ta biết ngươi đang nói đến cái đó rồi… Mà sao? Nó chẳng qua là nơi người ta cùng sống với nhau thôi mà. Có thể có vài tên phiền phức, nhưng—”
Soạt—
Elga rút cây rìu chiến khổng lồ sau lưng và giơ cao lên trời. Làm sao cô ấy có thể cầm thứ nặng nề đó dễ dàng như vậy? Không thể nào lý giải được…
“Chẳng phải chúng ta có thể xử lý tất cả sao?”
“Chắc vậy…”
Soạt—
Vừa trả lời cho có, tôi nheo mắt lại và kích hoạt kỹ năng 《Viễn Thị》.
Tên: Elga Von Lioness lv. ??
Nghề: Tiểu Thư lv. 5
Đao Phủ lv. 8
Nữ Hiệp Sĩ lv. 9
Chiến Lược Gia lv. 7
[Khóa] lv. ?
Tài năng: 《Tư Duy Điềm Tĩnh》 《Tính Cách Tự Do》
Khuynh hướng: Trung Lập – Hỗn Loạn.
Cô là con gái trưởng của một gia tộc lẫy lừng, nổi danh đến mức khiến trẻ con nín khóc.
Cô ghét sự gò bó và thích động tay động chân.
Thường bị nói là chẳng giống tiểu thư quý tộc chút nào, và dù không thể hiện, cô thật sự để tâm đến điều đó.
[Khóa]
[Khóa]
Khá nhiều thông tin bị khóa.
Hơn nữa, cấp độ tổng thể của cô cũng bị ẩn đi.
Chỉ cần nhìn vào mấy dòng lộ ra là đủ biết Elga giỏi đến mức nào rồi.
Ba nghề chính đều đạt từ cấp 7 trở lên.
“Gì vậy, sao tự dưng ta thấy kỳ kỳ…”
Thấy Elga nhíu mày, tôi lập tức dừng việc nhìn trộm chỉ số cô. Cô lại cất rìu chiến vào sau lưng.
“Thế bao giờ chúng ta đi? Ta sắp phát điên vì chán rồi đây. Ở bên đó có Man Di không? Ta muốn đánh vài trận!”
Cô phóng lên một con ngựa gần đó rồi bắt đầu phi vòng quanh.
Thấy cô cưỡi ngựa thuần thục đến vậy, cộng thêm thông tin vừa thấy, tôi buột miệng khen:
“Kỹ năng cưỡi ngựa của cô thật đỉnh, đúng là phong thái của tiểu thư quý tộc.”
“Hê, đó chẳng phải là chuyện đương nhiên với con gái trưởng của gia tộc Lioness sao?”
Elga khịt mũi như thể đó là lẽ tất nhiên.
Nhưng tôi thì bị những dòng chữ lơ lửng trước mắt thu hút hơn.
「Bạn đã quyến rũ kẻ thù thành công!
Nhận được kinh nghiệm cho nghề ‘Lãng tử’. +5」
Thì ra nghề Lãng tử là kiểu như thế này.
Nhưng sao chỉ nhận được có 5 điểm kinh nghiệm?
Chẳng lẽ lượng kinh nghiệm phụ thuộc vào độ “đậm đặc” của hành động?
Tôi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem có nên nói kiểu như “Cô hôm nay thật sự rất xinh đẹp” với Elga hay không.
Nhưng ngay lúc đó, từ đằng xa, một người phụ nữ tóc đen đang tiến lại, bước chân vang lên rõ ràng. Tôi quyết định ngậm miệng.
“Thời tiết hôm nay đẹp thật.”
Nữ hoàng Aira chậm rãi bước ra dưới ánh mặt trời ấm áp.
Dáng vẻ của cô tỏa sáng rực rỡ, chẳng hề thua kém nắng xuân hay hoa nở xung quanh. Dù chỉ đang bước đi, cảnh tượng ấy cũng khiến người xung quanh nín thở.
Những kẻ xu nịnh vội vàng nịnh nọt:
“Bệ hạ hôm nay đẹp rạng ngời.”
“Dưới ánh sáng của Người, mặt trời mùa xuân và hoa cũng phải lu mờ.”
“Hừ.”
Aira chỉ khịt mũi trước những lời tâng bốc sáo rỗng.
Tôi cũng âm thầm tự vấn bản thân, vì suýt nữa đã nói mấy lời tương tự với Elga.
Dù muốn thử lấy thêm kinh nghiệm thật đấy, nhưng nói mấy câu sến súa đó thì hơi quá...
Tóc tắc, tóc tắc.
Cuối cùng, Aira bước tới chỗ hành lý đã chuẩn bị sẵn. Như mọi khi, ánh mắt cô vẫn mơ màng, rồi cô quay sang nhìn tôi.
“Lâu rồi không gặp, Theo.”
“Vâng, Bệ hạ.”
“Ngươi đã giải quyết xong mọi vấn đề chưa? Ta nghe nói ngươi bận rộn vì luật quyền lợi quái vật nên phải đóng cửa làm việc suốt.”
“Vâng, đúng vậy. Vì thế thần đã thức trắng cả tuần để xử lý mọi việc.”
“Vậy à. Ta còn tưởng ngươi cố ý tránh mặt ta…”
Nghe vậy, sống lưng tôi lạnh toát. Thật lòng mà nói, tránh mặt Aira cũng là một lý do chính.
Aira là người đứng đầu gia tộc Tarantera, hiện là Nữ hoàng Angmar.
Còn tôi, là hậu duệ của vương triều cũ—chính là đối trọng trực tiếp của cô.
Tôi sợ rằng nếu để cô thấy rõ mình đã thay đổi, mọi chuyện sẽ toang. Vì vậy, tôi cố tránh mặt Aira càng nhiều càng tốt, ít nhất là cho đến khi tôi ổn định lại tâm lý.
Chỉ tiếc là đời không như mơ.
Đôi mắt đen của Aira nhìn thẳng vào tôi.
Ánh nhìn ấy như xuyên thấu tâm can, khiến tôi nổi cả da gà.
Tôi có nên dùng 《Viễn Thị》 lên cô không?
… Không, không thể. Nhất là lúc đang đối mặt trực diện thế này.
Elga và Marmar còn cảm thấy được ánh nhìn đó.
Aira là Đại Pháp Sư cấp 7. Cô chắc chắn sẽ nhận ra!
Soạt—
Aira đưa tay ra về phía tôi.
Gì vậy? Cô ta phát hiện ra thật sao!?
Tôi cứng đờ người, nhưng Aira chỉ lấy ra một thứ từ mái tóc tôi và đặt vào tay.
“Có một con nhện.”
Là một con nhện nhỏ bằng móng tay út. Có lẽ nó bị gió thổi tới và rơi lên đầu tôi.
“Chị ta nói rằng thấy nhện là điềm lành. Dù sao thì, khi nào sẵn sàng thì khởi hành.”
Theo lệnh của Aira, mọi người bắt đầu hành động. Chẳng mấy chốc, hành lý được chất lên một pháp trận cổ nằm ở góc hoàng cung.
Đó là một pháp trận đá hình lục giác 5 tầng, khắc đầy ký tự phức tạp. Diện tích lên tới 20 pyeong.
(Chú thích: 1 pyeong = 3,3 mét vuông → 20 pyeong = khoảng 66 mét vuông.)
Đặt chân lên đó, Elga hỏi:
“Thật sự dùng thứ này là tới được Thánh Quốc trong vòng chưa đầy một ngày à? Ma thuật gì mà lạ vậy? Nguyên lý hoạt động là sao?”
Aira trả lời trong khi đưa tay rà soát pháp trận:
“Ta không biết rõ chi tiết, vì đây là phép thuật của Vua Pháp Sư. Nhưng có vẻ nó vẫn hoạt động tốt.”
Một âm thanh lạ bắt đầu phát ra từ pháp trận.
“Nó sáng lắm, tốt nhất nên nhắm mắt lại. Một khi liên kết được mở và chúng ta bước vào, sẽ đến nơi hoàn toàn khác.”
Nói rồi, Aira bắt đầu nhìn quanh.
Trước mặt cô, đám người tụ tập đông đúc để chúc phúc cho chuyến đi, tung hoa rợp trời. Tiếng hò reo vang lên ngày càng lớn.
Aira đang nghĩ gì lúc này?
━Nữ hoàng vạn tuế!
━Vương quốc Angmar vạn tuế!
Tiếng hô vang dội khắp bầu trời.
Pát—!
Một luồng sáng chói lòa nuốt trọn mọi thứ.
Khi mở mắt ra, tôi thấy những tòa nhà mái đỏ nổi bật trên nền sơn trắng.
Chúng hoàn toàn khác với kiến trúc ở Thành phố Monarch của Vương quốc Angmar, nơi các tòa nhà vươn cao với những ngọn tháp nhọn hoắt. Nhìn vậy là đủ hiểu nơi đây ở đâu rồi.
“Đây là Thánh Quốc sao? Đúng là vừa mở mắt đã tới nơi khác hẳn!”
Dù nói vậy, Elga vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Ngay cả với người sống ở thế giới này như cô, phép dịch chuyển vẫn là điều khó tin.
Tôi cũng kinh ngạc không kém, chẳng giấu được vẻ thán phục.
“Hoan nghênh!”
Lúc ấy, mấy người mặc áo choàng trắng bước ra chào đón. Có vẻ họ đã chờ sẵn.
“Hoan nghênh các vị khách quý đến từ Angmar. Giáo hoàng rất mong chờ các vị. Mời vào trong.”
Nghe nói họ đã đợi nửa ngày trước pháp trận khi biết đoàn sứ giả sắp đến.
“Chúng tôi sẽ dẫn đường. Nhưng trước tiên, xin hãy mang theo hành lý cá nhân. Phần còn lại sẽ được chở bằng xe ngựa chứ?”
Tôi gật đầu với lão già áo trắng.
“Tôi nghĩ sẽ có người đến sau mang theo trong vòng một tuần.”
“Vậy mời đi lối này.”
Chúng tôi được dẫn vào một tòa nhà xây theo kiểu cung điện. Nhưng đúng hơn, nơi này giống một đại sảnh có kính màu trang trí.
Nói chính xác, nơi đây là một ngôi đền.
Dù sao thì, thành phố này thờ phụng Thần Ánh Sáng và Muối.
Soạt—
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Trước mắt là một công trình khổng lồ.
Một khối cầu bán nguyệt đồ sộ đến mức chạm gần trời.
Màu bạc lấp lánh. Không rõ bề ngoài phủ kim loại hay gì, nhưng trông cứ như một nhà hát hoặc sân vận động...
Không. Phải chỉnh lại suy nghĩ.
Đó là một chiếc Thánh Hạm.
Học viện Ark của Giáo hội.
Nơi chuyên đào tạo và nuôi dưỡng các Chiến Binh Thánh.
Tôi không thể tin mình đã thật sự dẫn Elga và Aira đến đây.
Một nhánh cốt truyện hoàn toàn khác với nguyên tác, khiến tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Tuy nhiên, mục tiêu của tôi thì rõ ràng.
Hồi sinh gia tộc Angmar và tránh khỏi kẻ thù.
Biết đâu nơi đây sẽ cho tôi câu trả lời? Có thể còn có cách giải quyết mớ hỗn độn này.
Nghe thì phức tạp, nhưng vẫn nằm trong mục tiêu sống sót tôi luôn hướng đến.
Mà “hồi sinh gia tộc” nghĩa là gì?
Có thể là làm cho danh tiếng gia tộc rực rỡ trở lại...
Cũng có thể—vì tôi là người sống sót duy nhất—nên cần kết hôn và sinh thật nhiều con để nối dõi họ Angmar.
「Bạn đã bình tĩnh đánh giá tình hình!
Bạn đã tìm được con đường đúng đắn!
Nhận được kinh nghiệm nhờ kỹ năng 《Tư Duy Bình Tĩnh》.
Tất cả nghề +50 kinh nghiệm.」
「Nghề ‘Bán Tiên’ lên cấp!
Lv. 2 → Lv. 3
Bạn có thể làm thêm nhiều việc của Tiên hơn!」
‘Thì ra là vậy.’
Giờ thì tôi đã hiểu cách hệ thống này vận hành…
Chỉnh sửa một chút, mọi người hẳn phải biết là trong truyện có 1 chủng tộc là Nymph. Lúc đầu có vẻ như tác giả muốn chia ra thành nhiều loài khác nhau nên mình vẫn giữ nguyên, nhưng mà sau này tác giả không muốn có thêm loại khác nên đã gộp lại. Vậy giờ mình thống nhất sửa tộc Nymph thành tiên tộc nhé.