“Cô Maki O'Drielle và Cô Lapis Twilight của phòng 2020, ra là thế nhỉ. Oh, chị là trưởng kí túc và là học sinh năm 4, Nagie Medite. Hẳn là cô Makia sẽ biết về chị nhưng rất vui được gặp các em.”
Chị trưởng kí túc xá thân thiện với mái tóc xanh đậm được buộc lại đưa cho chúng tôi những bộ đồng phục với kích cỡ yêu cầu từ trước trong khi kiểm tra lại thông tin của chúng tôi trên một vài loại giấy tờ.
“Đã lâu rồi nhỉ, chị Nagie. Hay em nên gọi là đàn chị Nagie nhỉ?”
“Mặc dù chúng ta là họ hàng nhưng chị cũng là trưởng kí túc đấy nhé ~. Nên là thể hiện một chút tôn kính nào.”
“Vâng! Nhờ chị giúp đỡ ạ!”
Tôi thẳng lưng chào chị ấy như một cách để thể hiện sự tôn trọng thứ bậc ở đây.
Thực ra chị Nagie là con gái của anh trai Mẹ tôi – trưởng tộc của nhà Medite và chúng tôi đã gặp nhau một vài lần trước đây.
Nhà Medite là một gia tộc ma pháp sư danh giá ở vương đô đồng thời cũng là những người có mặt trong ban quản trị của Học viện Ma pháp Lune Ruschia – bộ phận được xem là nắm giữ quyền lực trong trường học này.
“Và cô Lapis đây là du học sinh đúng chứ? Chào mừng đến với Lune Ruschia nhé!”
“Vâng ạ. Xin nhờ chị giúp đỡ.”
Lapis cúi đầu đầy thanh lịch.
“Nếu có bất cứ vấn đề gì phát sinh ở kí túc xá nữ thì cứ đến tìm chị nhé. Con gái chúng ta sẽ có rất nhiều thứ phải đối mặt đấy nhất là khi mọi người đều là những phù thủy đang trong quá trình huấn luyện. Với lại là các giáo sư cũng sẽ không ra tay giúp đâu dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
“V-vâng.”
“Mà ngắn gọn thế thôi, chúc may mắn nhé người mới. Ahaha!”
Nụ cười của đàn chị Nagie hàm chứa rất nhiều ý nghĩa…rằng có những thứ đã sẵn sàng để đợi chúng tôi kể từ bây giờ…
Chúng tôi trở về phòng và ngay lập tức tháo giấy gói đồng phục ra.
Đồng phục của Học viện Ma pháp Lune Ruschia là kiểu cổ điển với một chiếc áo cánh màu trắng, một chiếc váy dài màu xanh đậm và thêm cả một chiếc áo choàng có mũ cùng màu, tuy nhiên dải ruy băng ở trước ngực sẽ lại là thứ đại diện cho học sinh năm nhất và nó cũng sẽ được đặt tên theo một loại đá quý như thông lệ.
Tất cả năm nhất đều là màu đỏ nên chúng tôi sẽ được gọi là Garnet năm nhất
Mà nhân tiện thì của năm hai là màu xanh dương và tên là Tanzanite, năm ba là xanh lá và Peridot trong khi đó năm tư là màu vàng cùng với cái tên Citrine. Để rồi khi tốt nghiệp thì màu sắc sẽ được truyền lại cho thế hệ năm nhất tiếp theo nhưng chỉ đối với những học sinh đã tốt nghiệp mà thôi – hay còn gọi là những anh chị năm thứ năm và được cố định luôn là màu tím Amethyst.
“Nhìn này Lapis. Tớ đã nghe kể rồi nhưng bộ đồng phục này thực sự rất dễ thương đấy.”
“…Vâng.”
Lapis đáp lại có phần nửa vời. Cô ấy không thích chúng ư? Tôi tự hỏi và rồi khi nhìn vào thì tôi nhận ra rằng cô ấy trông còn xanh xao hơn cả lúc nãy, thậm chí mồ hôi cũng đang vã ra từ trên trán cô.
“Cậu cảm thấy không khỏe ư?”
Cô ấy loạng choạng khi cố đi về phía phòng tắm nhưng tôi đã chạy đến đỡ cô ấy.
“…Xin lỗi. Tớ vẫn chưa thể quen được với khí hậu ấm áp của Ruschia.”
Lapis vừa nói vừa nắm lấy tay nắm cửa phòng vệ sinh nhưng nó lại trượt đi một cách yếu ớt khiến cô ấy phải giữ lấy tay mình. Và tôi cảm nhận được một luồng ma lực kì lạ phát ra từ đó.
Cảm giác như có gì đó sai sai, tôi nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy khi mình chạm vào tay của Lapis.
Nó cực kì lạnh lẽo và còn run rẩy nữa. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng đó là do cô ấy lo lắng, tuy nhiên…
Cô ấy từ từ khuỵu xuống như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã tiêu biến. Tôi ngồi xuống bên cạnh để đỡ cũng như xắn cổ tay áo cô ấy lên.
“Đây là…”
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên khi cánh tay phải của cô ấy là một cánh tay giả ma thuật.
Có vẻ như nó được gắn vào với khả năng thay thế một cánh tay thông thường nhưng bất thành.
“Tớ xin lỗi…Makia. Tớ không hề có ý định dọa cậu đâu.”
Dường như Lapis đang rất đau đớn. Mặc dù không hiểu lắm về mấy thứ công cụ này nhưng tôi có thể cảm nhận được dòng chảy của ma lực khi đặt tay lên đó cũng như vấn đề xảy ra với vòng tuần hoàn ma lực tại vị trí tiếp giáp giữa bộ phận giả này và da thật. Có lẽ đó chính là lí do tại sao cánh tay này lại ngừng hoạt động.
Một bên chân cô ấy – thứ có thể nhìn được từ phần váy có lẽ cũng là giả. Chẳng lẽ đây là lí do tại sao thứ âm thanh cót két đó lại vang lên mỗi khi cô ấy di chuyển ư?
“Những bộ phận giả ma thuật này là công nghệ tối tân nhất của Frezier ‘mạch ma pháp’, nếu được nối lại thì chúng sẽ trở nên thật phi thường. Tuy nhiên bởi vì nó được gắn vào cơ thể nên nếu ma lực không được lưu thông đúng cách thì mình sẽ rơi vào tình trạng hôn mê.”
“Thì ra…là vậy.”
Hóa ra đôi tay run rẩy của cô ấy là do ngay từ đầu cơ thể đã cảm thấy không ổn rồi.
Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến cô ấy phải gắn tay và chân giả như thế này.
Mặc dù rất muốn hỏi nhưng có lẽ tôi sẽ để dành câu hỏi này lại cho tương lai.
“Tớ nghe rằng Ruschia có rất nhiều ma pháp cổ đại và chúng làm nhiễu vòng tuần hoàn ma lực của những người đến từ những đất nước khác đấy. Trước tiên thì cậu hãy nằm nghỉ trên giường đi đã.”
Tôi cố đỡ Lapis dậy nhưng những bộ phận giả của cô ấy khi không hoạt động trở nên rất nặng nề.
“Đừng, đừng dày vò cơ thể cậu nữa. Chúng được làm từ những kim loại đặc biệt nên rất nặng. Tớ tự bò đến đó là được rồi…”
“Không sao đâu, ổn thôi mà. Đây chính là đất diễn của ma pháp trọng lực rồi.”
Tôi niệm phép lơ lửng lên Lapis. Mặc dù không đủ ma lực để khiến cô ấy trôi nổi nhưng ít nhất tôi cũng đã có thể giảm đi khối lượng của cô ấy bằng cách này. May mà Thor đã dạy mình cách sử dụng nó
Cõng một Lapis đang bơ phờ trên lưng cùng với tiếng “Hây a,”, tôi đưa cô ấy về giường.
“Tớ sẽ gọi giáo viên. Chờ một chút nhé.”
“Không cần đâu! Chỉ cần ngủ một chút và làm quen được với khí hậu thì tớ sẽ ổn ngay thôi.”
“Vậy ư…cậu thực sự không muốn để người khác biết về chúng ư? Mấy cái chi giả ấy.”
Cô ấy gật đầu hẳn vì một vài lí do nào đấy. Tuy nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều nếu cô ấy chịu đến bác sĩ…
“Được rồi. Thế thì cởi quần áo ra nào. Tớ sẽ giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Tôi giúp Lapis – người đang không thể cử động được chân tay một cách thoải mái cởi giày và bộ đầm đên rồi đặt cô ấy xuống giường.
Sự lưu thông của ma lực trong cơ thể chẳng khác gì tuần hoàn máu cả, đồng thời nó cũng chính là động lực cơ bản của việc sử dụng ma pháp.
Việc lưu thông ma thuật trong cơ thể bị đình trệ là một hiện tượng diễn ra khá phổ biến ở lớp ma pháp sư trẻ tuổi và cũng như nó sẽ dễ xảy ra hơn khi họ tiếp xúc với ma lực của những nơi xa lạ như trường hợp của Lapis là một ví dụ. Thường thì những người rơi vào tình trạng này sẽ bị đau đầu buồn nôn hay có thể là không thể sử dụng được ma thuật một cách chỉnh tề. Nhưng với Lapis thì cô ấy sẽ không thể di chuyển được những chi giả.
Chính tôi cũng đã từng phải đối mặt với tình huống như vậy một vài lần khi còn nhỏ.
Vào những lúc như vậy thì nước ép táo muối chính là cứu tinh khi ngoài công dụng thanh lọc ma lực và điều tiết lưu thông thì quan trọng nhất là nó còn khiến cơ thể trở nên sảng khoái hơn.
“Tớ có mang theo táo muối hái từ Rừng Muối đây, để tớ pha cho cậu một ít nước ép. Đợi một lát nhé.”
Tôi rời phòng ngủ và nhanh chóng mở chiếc giỏ ma thuật mà bản thân đã mang theo.
Lấy ra một quả táo muối cũng như sách dạy nấu ăn nhận được từ Bà, thêm cả mật ong cũng như quả chanh đã được chuẩn bị sẵn mà tôi đã hái khi vào phòng và ngoài ra là cả cái cốc đã có ở phòng.
Có một căn bếp đơn giản ở trong phòng của chúng tôi thế nên tôi mở sách nấu ăn đến trang nước ép táo muối và nhanh chóng chuẩn bị nó.
Đầu tiên, sử dụng【Phong】ma pháp để bọc nó trong một khối khí hình cậu sau đó là cắt và xay nhuyễn luôn cùng một lúc. Đây cũng là một ma pháp mà Thor thường xuyên sử dụng và nó thực sự rất hữu dụng.
Tôi đưa cốc lên cạnh quả cầu gió và nước ép táo muối tạo nên một âm thanh leng keng vui tai khi chảy vào. Ngoài ra tôi cũng cho thêm một thìa đầy mật ong, vắt thên nước chanh vào và trộn đều.
Cuối cùng, tôi chạm ngón đeo nhẫn vào mép cốc và niệm chú.
“Mel vis makia...Magic, cuộn xoáy đi. Như màu máu của táo.”
Câu thứ hai là một thứ được viết ở trong sách. Người ta cho rằng những câu thần chú dùng trong nấu nướng sẽ trở nên hiệu quả hơn nhiều nếu được niệm một cách cẩn thận hay kèm thêm tên của nguyên liệu vào đó.”
Để chốt lại thì tôi đã mượn một chiếc lá từ cây bạc hà trên ban công và thêm nó vào li nước ép táo muối rồi đưa đến phòng ngủ.
“Nước táo muối đây. Là một trong những công thức của phù thủy nhà O'Drielle đấy nhé. Cứ thoải mái nhấp từng ngụm thôi.”
Tôi đỡ Lapis ngồi dậy và đưa cái cốc cho cô.
Cô ấy nhận cốc nước ép bằng tay phép bởi vì tay phải không thể hoạt động được và nhấp một ngụm.
Nước ép táo muối trong li khá đặc nên tôi nghĩ rằng hương vị của nó hẳn sẽ khá đậm.
“Vị của nó kì lạ thật. Không chỉ ngọt mà còn có chút mặn.”
Lapis nhấp một ngụm sau đó thở phào nhẹ nhõm sau khi hạ li nước xuống. Cô ấy uống nó thêm một vài lần nữa và có vẻ như đã bình tĩnh trở lại khi màu da cũng đã cải thiện hơn rất nhiều. Có vẻ như sự lưu thông ma lực của cô ấy đã bình thường trở lại.
“Tớ mừng vì nó đã có hiệu quả. Sẽ rất buồn nếu cậu không thể tham dự buổi lễ khai giảng vào ngày mai đấy.”
“Um…Hẳn cậu thấy tở kinh tởm lắm nhỉ? Với thứ cơ thể máy móc này.”
“Huh? Kinh tởm?”
Tôi chớp mắt liên tục trước một câu hỏi đường đột như vậy rồi sau đó nhìn vào tay chân của Lapis một lần nữa.
Chúng đang ló ra khỏi chăn...Tay chân ma thuật giả được làm từ kim loại…
“Huh? Lẽ nào chúng sẽ biến hình hay làm điều gì tương tự ư?”
“Không, không phải đâu.”
Một câu trả lời rất dứt khoát. Mà chắc là không đâu nhỉ.
“Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu kinh tởm cả mà chỉ là tò mò vì sao cơ thể cậu lại trở thành thế này mà thôi, nhưng…tớ không muốn tọc mạch đâu nhé. Vì phù thủy là những người đắm mình trong nghệ thuật của những bí ẩn mà. Đây cũng là một dạng ma pháp đấy.”
Tôi đặt tay lên miệng và nở một nụ cười.
Biểu cảm của Lapis gần như không hể thay đổi, tuy nhiên.
“Cảm ơn cậu…rất nhiều. Có lẽ sắp tới tớ sẽ làm phiền cậu nhiều hơn nữa đấy.”
Cô ấy uống nốt phần nước ép táo còn lại rồi nhìn cái cốc khi nói câu đó.
“Mm, không sao đâu. Thực ra cậu mới phải là người sắp gặp rắc rối vì đã chung phòng với tớ đấy.”
Tôi nhẹ mỉm cười và đặt tay lên ngực.
“Dù gì thì tớ cũng là ma pháp sư của gia tộc O'Drielle danh giá mà. Gia tộc tớ cũng chính là hậu duệ của phù thủy xấu xa nhất thế giới đấy. Mà dù sao tớ rất tự hào vì chuyện đó.”
Lapis ngẩng mặt lên nhìn tôi – người vừa tuyên bố đầy mạnh mẽ, một cách chăm chú bằng đôi mắt tím đen của mình.
Đôi mắt mang màu sắc của hoàng hôn trước khi màn đêm buông xuống đó như muốn kéo tôi vào.
“Có vẻ như chúng ta khá giống nhau đấy, Makia.”
“Huh? Thật ư?”
“Cậu cảm tháy tự hào vì sự ra đời của mình mà không có chút xấu hổ nào. Tớ cũng vậy đấy, dù cho điều đó cũng đồng nghĩa với việc mất đi tay và chân.”
Và mãi đến lúc sau tôi mới nhận ra được ý nghĩa ẩn sau những lời nói đó.
Đá thạch lựu Đá ô liu Thạch anh vàng Thạch anh tím