“Valletta-san, tôi muốn hỏi cô chuyện này”. (Isaac)
Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi nhóm Kazura bắt đầu đi về làng.
Isaac đang nghĩ ngợi điều gì đó, bỗng nhiên dừng lại và quay xuống hỏi Valletta.
“Những người dân làng ở Grisea… Họ cũng nghĩ người này là Greysior-sama à?”
Isaac vừa nói vừa liếc qua nhìn Kazura, vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm trọng.
Khi Isaac nói từ “người này”, có thể thấy được một chút sự bối rối trong anh, có lẽ anh cảm thấy sẽ gặp rắc rồi với Kazura.
“Tất nhiên rồi. Ngài đây chính là Greysior-sama”.
“Cơ sở nào khiến cho cô tin là vậy?”
“Đó là….”
Nhận được câu hỏi của Isaac, Valletta liếc nhìn Kazura thật nhanh.
“(Tôi có thể nói không?….. Đó là những gì Valletta muốn nói sao? Trong tình huống này thì tốt hơn hết là nên thành thật.)”
Kazura có thể đọc được cái nhìn của Valletta nên anh gật nhẹ.
Sau khi thấy Kazura gật đầu, Valletta ngưng nói một lúc rồi sau đó tiếp tục.
“Những sự kiện xảy ra trong làng gần đây giống hệt huyền thoại về Greysior-sama được tương truyền trong ngôi làng. Một tháng trước, nạn đói hoành hành trong làng và đe dọa mạng sống của chúng tôi, Ngài ấy đã xuất hiện từ bên trong những bụi cây và mang một lượng lớn thức ăn đến cho cả làng”.
Nghe thấy lời giải thích của Valletta, hai người lính phía sau thở hổn hển.
Trái lại, Isaac lại tỏ ra rất bình tĩnh.
“Hoàn toàn giống với huyền thoại? Như vậy là cả trang phục của anh ta, tác dụng của thức ăn, các chi tiết khác cũng giống hệt như trong truyền thuyết?”
“… Đúng vậy. Quần áo được làm từ loại vải chúng tôi chưa từng thấy trước đây cho tới giờ, chỉ cần ăn một chút thức ăn là thể lực của chúng tôi đã tăng lên như một phép lạ vậy”.
“Tất cả những thứ đó, cô giấu nó ở đâu đó trong làng phải không?”
“Nó…..”
Valletta đang suy nghĩ kĩ xem nên trả lời anh ta như thế nào.
Có lẽ cô đang đoán xem Kazura đã mang gì từ Nhật Bản về vài tiếng trước.
Số sách trong nhà đã được đem cất giấu cẩn thận nên rất khó để họ tìm ra được, chỉ còn túi du lịch và túi đựng đồ phòng thân là con trong phòng.
Từ khi trở về từ Nhật Bản, Kazura chưa mở chiếc túi ra nên Valletta không biết trong đó có gì.
….Giống như cô, Kazura cũng chưa biết được trong chiếc túi có gì, tuy nhiên.
“Chúng ở trong phòng tôi tại nhà của trưởng làng. Ở đó tôi có để một vài thứ tôi mang đến từ Thánh Địa”.
“Vậy là tất cả những gì ngươi mang đến đều ở đó?”
Isaac hỏi Kazura.
Có lẽ rằng nếu như anh biết vị trí của chúng, anh sẽ ra lệnh cho lính của mình đi thu thập chúng.
“… Không, tôi nghĩ là một số loại thức ăn tôi mang đến đây cũng có trong nhà dân”.
Từ khi anh sống trong làng, anh đã phân phát thức ăn cho dân làng rất nhiều lần, nên mỗi nhà đều tích trữ một ít.
Những nhà có em bé vẫn còn sữa bột, vậy nên có lẽ là gạo và đồ hộp vẫn còn.
“… Vậy sao?”
Isaac lẩm bẩm, sau đó quay về người lính đằng sau Kazura.
“Cởi trói cho hắn ta”.
“Tuân lệnh!”
Những người lính trả lời ngắn gọn, sau khi đưa giáo của mình cho người còn lại, anh bắt đầu cởi trói cho Kazura.
Isaac cũng biết truyền thuyết về Greysior, theo như những gì Valletta và Kazura nói, nếu như họ trở về làng trong tình trạng thế này thì sẽ có kết cục tồi tệ.
“Tuy đã được cởi trói, nhưng ngươi đừng có nghĩ tới việc trốn thoát được. Nếu vậy thì tội của ngươi sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy”.
“Tội… Xin lỗi, nhưng tôi bị bắt bởi tội gì vậy?”
“Tội của ngươi là….”
Kazura nhắc lại từ ‘Tội’ và hỏi lại. Isaac định trả lời nhưng lại thôi, sau đó anh một người lính đứng đằng sau Valletta.
“Có”. (Root)
“Nêu tội trạng của tên này”.
Đó là một người lính trẻ, có vẻ như tên anh ta là Root, sau khi nhận lệnh, anh chỉnh lại tư thế và giải thích.
“Đây là tội khai man, nhập cảnh bất hợp pháp…. Tuy nhiên, nếu như tên anh ta có trong danh sách của làng Grisea được đăng kí tại Isteria, thì tội cuối cùng được xóa bỏ. Tuy nhiên, trong trường hợp nơi cư trú của anh ta ở ngoài làng Grisea và là một vùng của Isteria, việc thay đổi nơi cư trú mà chưa được phép là sai trái, mức phạt đối với tội này là phạt tiền hoặc lao động công ích”.
Sau khi nghe lời giải thích đó, Kazura thở dài.
Luật pháp ở đây kiên cố hơn những gì anh tưởng.
Nhưng anh cũng chưa biết về chuyện này khi bị bắt.
Isaac sau khi nghe Root giải thích thì gật đầu và quay về phía Kazura.
“Đúng như những lời anh ta nói. Nhưng vì dân làng ở đây tin ngươi là Greysior-sama, ta sẽ tạm cởi trói cho ngươi, tuy nhiên không có nghĩa là ngươi được tha bổng. Người phải làm theo những chỉ dẫn của ta cho đến khi cuộc điều tra kết thúc”.
“Ý anh là Ngài ấy phải đến Isteria sao?”
Valletta lo lắng nói, Isaac khẳng định và gật đầu ”Đúng vậy”.
“Trong tình huống này, tôi không thể làm gì hơn được”.
“Tuy nhiên….”
“Valletta-san, không sao”.
Như để ngăn chặn Valletta, Kazura đã gọi cô ấy.
Cho đến bây giờ, Isaac đã lịch sự trong việc đối phó với nhóm Kazura, nhưng anh là một quý tộc.
Kể từ khi anh lịch sự trò chuyện với dân làng cho đến nay, điều đó đã bị quên đi dễ dàng. Tuy nhiên một người dân thường dám cãi lại một quý tộc thì có thể là một điều gì đó rất trơ tráo ở thế giới này.
Suy nghĩ về những gì xảy ra tiếp theo, không chỉ có Kazura, mà cả Valletta và dân làng không nên tạo ấn tượng xấu với Isaac.
“Dường như Isaac-san khác xa vị Lãnh Chúa mà tôi gặp trước đây. Đúng như anh nói, có lẽ sẽ tốt hơn nếu như tôi nói tại Isteria”.
“Nhưng…”
“Isaac-san, trong trường hợp tôi có thế chứng minh mình là Greysior trong truyền thuyết, thì coi như là tôi vô tội chứ?”
“…Cái đó….”
Kazura hỏi mà không hề lo lắng.
Câu hỏi đó như thể là “Anh có dám trừng phạt Thần không?”
Vì đức tin vào Thần là chuẩn mực của thế giới này, tất nhiên là không thể có câu trả lời khác rồi.
“Nếu ngươi đúng là Greysior-sama, ta không thể coi ngươi là tội phạm được. Nhưng nếu mà ngươi nói dối....”
“...Nếu tôi nói dối thì sao?”
Isaac nói với thái độ ngạo mạn, nên Kazura cố tình hỏi lại, Isaac cười toe toét.
“Ngươi có thể bị rút lưỡi. Trong trường hợp đó, ngươi sẽ bị phán xét là kích động dân làng vì giả danh là thần thánh. Và cái kết sẽ đón lấy ngươi sẽ là hình phạt tử hình”
“Tôi hiểu rồi, nếu như tôi nói rồi thì sẽ bị rút lưỡi. Đáng sợ thật”.
“...”
Như thể Kazura đã nghe được cái gì đó rất thú vị, Isaac chết lặng, nhưng sau đó thở dài.
“... Nhưng, trước hết chúng ta nên trở về làng để kiểm tra căn phòng đã. Sau khi nhìn thấy những đồ mà ngươi mang tới từ Thánh Địa, có thể ta sẽ xem xét lại”.
Isaac nói và họ tiếp tục đi.
✦✧✦✧
Đã 10 phút trôi qua.
Khi họ đến được lối vào làng, một trong hai người lính đang canh giữ cổng làng chạy đến chỗ Isaac.
Anh ta mặc giáp nặng bằng đồng và da, đội mũ giáp, có khiên đằng sau lưng và một cây giáo ngắn trong tay.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” (Isaac)
Isaac hỏi người lính đang chào anh và báo cáo,
“Dân làng đều đã ở trong nhà của họ. Chúng tôi đã kiểm soát được nhà của trưởng làng, hiện phó chỉ huy đang đưa ra chỉ thị tại đó”.
“Tốt lắm. Không ai bị thương chứ?”
“Vâng. Không có người lính nào làm dân làng bị thương cả vì phó chỉ huy ra lệnh rằng không được dùng vũ lực với dân làng”.
Kazura đang lo lắng khi người dân thấy tình trạng của mình, nhưng thật may là họ bị nhốt trong nhà.
Nếu như họ bị chia rẽ và nhốt trong nhà, thì khả năng họ tiến hành cuộc nổi dậy để giải cứu Kazura là không thể.
Mặc dù trong tương lai, có lẽ sẽ rất cần thiết khi tập hợp dân làng lại để nghe Kazura nói.
“Làm rất tốt. Quay trở về canh gác đi”.
“Tuân lệnh!”
Sau khi Isaac ra lệnh, anh quay về phía nhóm Kazura.
“Bây giờ, chúng ta sẽ đi đến nhà của trưởng làng. Tuy nhiên, tôi yêu cầu mọi người không được ồn ào. Dân làng có thể nghe thấy tiếng ồn từ trong nhà đó”.
Tất cả bọn họ gật đầu, sau đó Isaac đi về nhà trưởng làng.
✦✧✦✧
“A, chỉ huy”.
“Kazura-san! Vậy là anh vẫn an toàn!”
Khi họ đến nơi, phó chỉ huy và ông Valin đang trò chuyện gì đó ra chào đón họ.
Trong nhà không chỉ có phó chỉ huy mà còn một số người khác nữa.
“...Kazura?”
Isaac quay lại nhìn khi nghe Valin nói.
“.. Đó là tên gọi khác của tôi tại ngôi làng này”.
Kazura giải thích.
“Tôi đã nói với dân làng rằng tôi là một thương gia.... nhưng có vẻ như mọi người đều biết thân phận thật của tôi rồi”.
“Gì c.....?”
Ông Valin bị nghẹn lời trước những gì Kazura nói.
Cho đến nay ông cứ tưởng rằng Kazura không biết, nhưng đó không phải là điều không thể.
Kazura mỉm cười với ông Valin đang xanh mặt và nói rằng sẽ không sao cả.
“Mặc dù thân phận của tôi đã bị lộ, nhưng tôi cũng sẽ không biến mất đâu nên đừng lo”.
“Làm sao mà..... Greysior-sama....”
“.... Có chuyện gì vậy?” (phó chỉ huy)
Sau khi nghe cuộc nói chuyện của ông Valin và Kazura, phó đội trưởng, người chưa biết đầu đuôi câu truyện bắt đầu lúng túng.
Isaac muốn giải thích cho phó chỉ huy, nhưng sau khi xem xét tình hình, anh đi về phía phó chỉ huy.
“Chỉ huy, có chuyện quái gì.....”
“Tôi sẽ giải thích sau. Bây giờ đi vào ngôi nhà đã..... Hai người đứng canh ở đây. Tuyệt đối không được cho ai vào trong”.
Do không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi nghe Isaac nói vậy, anh ta ngoan ngoãn đi vào nhà.
Root và một người lính khác, đứng vào hai bên tại lối vào nhà canh gác.
“Phòng nào vậy”.
“Căn phòng bên trong phòng khách ấy”.
Khi Isaac bước vào, anh đi về phía căn phòng Kazura đã chỉ.
Trong khi đó, Valletta đang cảm thấy rất lo lắng.
Nếu như Isaac thấy những dụng cụ mà Kazura mang về từ Nhật Bản, thì Isaac không còn cách nào khác ngoài thừa nhận Kazura là người đến từ Thánh Địa, hay chính là Greysior.
Nhưng vẫn đề ở đây là, “Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
Đầu tiên, chắc chắn anh sẽ bị lôi đến Isteria.
Chỉ với điều Isaac chấp nhận Kazura là Greysior thì không đủ để anh ta thả Kazura đi.
Vì ngay cả khi Isaac không đụng vào Kazura, người nhận báo cáo từ Isaac có thể sẽ biết sự tồn tại của anh và nghĩ ra cách lợi dụng anh.
Mặc dù có thể anh sẽ có cơ hội quay lại Nhật Bản và tự do, nhưng nếu vậy thì anh không thể biết rằng người dân nơi đây sẽ sống tiếp như thế nào.
Kazura đang cố gắng nghĩ cách để giải quyết chuyện này trong hòa bình, khi tay Isaac chạm vào cửa phòng, anh ngay lập tức nghĩ về những thứ sẽ làm.
Đầu tiên, anh cần phải làm cho Isaac tin mình là Greysior.
Nếu như có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ ứng phó sau.
“...Là cái này sao?”
Isaac mở cửa phòng và ngồi xuống chỗ có chiếc túi du lịch và cả chiếc túi đựng đồ phòng thân ở giữa phòng. Anh sờ vào nó và lẩm bẩm.
Những thứ mà Isaac vừa chạm vào được làm từ nhựa tổng hợp, tất nhiên anh chưa bao giờ chạm vào vật gì như thế cả.
Bên cạnh đó là quần áo của Kazura, anh đã mặc chúng khi đến đây, chúng được gấp rất cẩn thận, tuy nhiên Isaac vẫn chưa kiểm tra chúng vội.
“Nó được làm từ da à?”
“Không nó được làm từ petroleum”.
“Petroleum?... Là cái gì?”
Isaac phản ứng lại với từ ‘petroleum’ mà anh chưa từng nghe thấy bao giờ.
Kazura quay sang nhìn Valletta, cô ấy chỉ lắc đầu.
Dường như thế giới này, ‘petroleum’ không được biết đến.
Kazura nghĩ rằng nếu như gọi nó là ‘dầu’ thì chắc anh ta sẽ hiểu, nhưng vì nó khá là phiền khi giải thích, nên anh chỉ giải thích ngắn gọn.
“Đó là một loại nước dễ cháy tại Thánh Địa. Sau khi xử lí thì nó trông như vậy đó”.
Một lời giải thích mờ nhạt, nhưng lại không hề nói dối.
Isaac lẩm bẩm với vẻ kinh ngạc.
“Thứ này cũng được làm từ nước sao?”
Anh ấy xoa chiếc túi nhiều lần sau đó quay về phía Kazura.
“Ta muốn kiểm tra xem trong này có gì, nhưng...”
“.... Tôi hiểu rồi”.
Kazura đến gần và quỳ xuống để mở khóa kéo.
Bên trong chiếc túi du lịch có rất nhiều đồ đạc mà Kazura đã mua tại Nhật Bản như dầu thơm, lipo-D và nhiều thứ khác.
“Cái này là?”
Isaac nhìn vào chiếc đèn pin trong tay Kazura với vẻ thích thú.
“Ừm, hãy xem này”.
Kazura chĩa chiếc đèn pin vào tường sau đó ấn công tắc.
“Woah!”
Ngay sau khi nó được bật, chiếc đèn pin phát ra ánh sáng rọi lên bức tường. Isaac bỗng dưng quên cách thở.
Kazura hiểu được phản ứng của nhóm Isaac nên đã nói.
“Đây là một cái ống có chứa sức mạnh của tinh linh ánh sáng bên trong, vì vậy nó được dùng làm một công cụ chiếu sáng. Và còn những món khác...”
Đó là một dấu hiệu tốt vì nhóm Isaac đang không thể thốt lên lời. Sau khi giải thích, Kazura cho tay vào túi để tìm xem nên cho họ xem cái gì tiếp theo.