Takarakuji de 40 Oku Atattanda kedo Isekai ni Ijuusuru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3470

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1286

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 300

Vol 1 (Web Novel) - Arc 1, 2, 3, 4 - Chương 24: Tình hình tài chính bi quan

Trong căn phòng được chiếu sáng bởi những ngọn nến, ông Nelson đang ngồi trên ghế và nhìn vào tấm bản đồ lớn của vùng ông đang cai quản được trải trên bàn.

Đang ngồi bên trái của chiếc bàn, vợ của ông, Zirconia đang cầm trên tay cuộn giấy da và đọc qua.

Zirconia đang mặc một bộ váy màu đỏ rất rộng rãi thoải mái, ông Nelson mặc một chiếc áo sơ mi có cổ và quần, và trên mình còn khoác thêm một chiếc áo choàng màu nâu nhạt. Đây là bộ trang phục tiếp khách của ông.

Đây chính là phòng làm việc của ông Nelson. Chính là căn phòng khi ông nhận báo cáo của Isaac về làng Grisea vài ngày trước.

Bây giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời rất gay gắt bên ngoài, nhưng căn phòng này không có cửa sổ nên ánh sáng mặt trời không hắt được vào đây.

Ở góc của bàn làm việc có một vài tờ giấy tài liệu chứa những thông tin mới nhất về lãnh thổ và các vùng lân cận mà Zirconia đã lấy ra từ kệ sách.

“Tường bảo vệ ở phía bắc đã hoàn thành 60%, phía đông và phía tây là khoảng 40%. Phía nam là khoảng 30%”.

“Liệu việc xây dựng tường thành sẽ hoàn thành trước khi hiệp ước đình chiến kết thúc chứ?”

Ông Nelson hỏi, Zirconia gật đầu và trả lời “Vâng, được”.

“Dân số của chúng ta tăng lên một ngàn người mỗi năm do sự di dân của các vùng khác tới đây, em nghĩ rằng chúng ta sẽ hoàn thành được tường thành đúng hạn. Nhưng chúng ta phải cần cả Gregorn ở phía tây và Fraise ở phía nam cung cấp thực phẩm, hoàng gia phải miễn thuế và hỗ trợ tiền cho chúng ta nữa”.

“….Em nghĩ chúng ta có thể tiếp tục chứ?”

Ông ngước lên cạnh nhìn Zirconia đang đứng trước mặt mình.

Zirconia thấy vậy, cô lấy một vài tờ tài liệu ở góc bàn xếp chúng trước mặt ông Nelson.

“Viện trợ lương thực của vùng Fraise tăng lên đáng kể. Nhưng vùng Gregorn lại giảm đột ngột”.

Ông Nelson kiểm tra nhưng tờ tài liệu xếp trước mặt, và như Zirconia giải thích, viện trợ từ vùng Gregorn giảm đột ngột.

Lý do sụt giảm đã được ghi rõ trong tài liệu. Có vẻ như nạn đói đang hoành hành ở Gregorn.

“Dias-dono cũng đang gặp khó khăn…. Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải đưa bớt người từ các công trình xây dựng sang sản xuất lương thực thực phẩm thôi”.

Kể từ khi hiệp ước đình chiến được ký kết đến giờ, vùng cai quản của ông Nelson không thể quan tâm đến cải tạo nông nghiệp được. Họ tập chung vào vào các công trình xây dựng pháo đài tại biên giới Balveil và tường bảo vệ Isteria.

Mặc dù tình hình đang ổn định, nhưng hạn hán năm nay đã hoành hành kéo theo nạn đói khắp nơi do thiếu lương thực. Trong vài tháng qua, hoàng gia đã ban sắc lệnh gửi viện trợ cho lãnh thổ của ông Nelson.

Bình thường, Isteria vẫn nhận được lương thực trợ cấp từ các vùng khác mà không có vấn đề gì. Tuy nhiên nạn đói đã bùng nổ như hiện nay làm cho lương thực thiếu thốn trầm trọng.

Hơn nữa sự viện trợ lương thực của Gregorn đang giảm đi đột ngột, vì vậy việc ưu tiên cần làm bây giờ là cắt giảm nhân công các công trình xây dựng quốc phòng.

“Đúng vậy….. Tuy nhiên chúng ta không thể cắt giảm nhân công xây dựng pháo đài ở vùng biên giới, vì không có pháo đài, chúng ta không thể ngăn chặn đội quân của Balveil được. Bên cạnh những pháo đài được xây dựng bây giờ, chúng ta cần thêm hai pháo đài nữa. Nếu như không có thêm người, chúng ta sẽ tiêu đời sau 4 năm”.

Ông Nelson đang đọc tài liệu nên không thể than phiền được. Nhưng sau khi nghe Zirconia nói, ông thở dài.

“Anh rất trân trọng quan điểm đó nhưng nếu chúng ta làm như vậy, thì có khi trước khi chiến tranh bùng nổ với Balveil chúng ta đã chết đói vì sự hao hụt lương thực. Hơn nữa năm sau lại có thêm một ngàn người nữa tới đây. Nếu diễn biến tới tình trạng họ không thể tự nuôi chính mình, thế sẽ không thất bại sao? Bên cạnh đó, sau khi hiệp ước đình chiến kết thúc ai chắc nó không là một hiệp ước hòa bình chứ”.

“…..Chúng ta có thể tăng nhập khẩu từ Craylutz không?”

“Anh đã kiểm tra tính toán sơ bộ. Nếu như chúng ta tăng sản lượng gỗ, sản xuất đồng, mỏ thiếc hay khai thác vàng xuất khâu để đổi lấy lương thực thực phẩm, thì về lâu dài chúng ta sẽ thiếu hụt cơ sở vật chất rất nhiều. Nếu như chúng ta mua lương thực từ bên ngoài, nhưng hạn hán vẫn cứ tiếp tục kéo dài thì như bây giờ thì chúng ta không thể sống sót được. Nếu như ta chặt rừng bừa bãi, thì lượng cây rừng sẽ không thể ngăn nước mùa mưa lũ được. Anh rất hiểu lời của Zil, nhưng nếu như chiến tranh lại nổ ra mà chúng ta lại không có thực phẩm thì cũng chẳng đánh đấm được gì. Em phải đồng ý với anh về chuyện này”.

Nghe những lời nói đó của ông Nelson, Zirconia nhắm mắt lại và suy nghĩ một hồi. Sau đó cô mở mắt và thở dài.

“Việc chuẩn bị cho chiến tranh thay vì giải quyết các vấn đề chính sự…. Đó là trách nhiệm của em”.

Sau khi kí kết hiệp ước đình chiến với Balveil, vùng Isteria đã buộc phải ưu tiên thực hiện chính sách quân sự, như việc xây dựng vị trí phòng thủ hay là huấn luyện quân đội thay vì lo công việc chính sự.

Ông Nelson rất muốn phục hồi việc sản xuất lương thực được đưa lên ưu tiên hàng đầu, tuy nhiên, vợ ông, Zirconia lại muốn chủ trương chuẩn bị cho chiến tranh.

Tất nhiên, những nhà lãnh đạo khác của Isteria bao gồm cả Nelson… Ngoại trừ những người làm việc trong quân đội, tất cả đều không đồng tình với cô. Nhưng Zirconia vẫn kiên quyết làm theo ý mình.

Sau tất cả những điều đó, Zirconia liên tục giải thích về trận chiến với Balviel và khả năng của của mình để tiếp tục trận chiến, nếu như hiệp ước đình chiến kết thúc mà quy mô quân sự vẫn chưa thay đổi thì đó sẽ là thảm họa. Chính vì điều này mà đa số những người ban đầu phản đối cô buộc phải chấp thuận vì ông Nelson cũng đã thỏa thiệp.

Nhờ vậy mà ngân sách quân sự cũng đã tăng lên nhiều nhưng Zirconia nghĩ thế vẫn chưa đủ.

“Không, yêu sách của Zirconia rất hợp lý. Nhưng bên cạnh đó thì đây là lần đầu tiên nạn đói khắc nghiệt đến như vậy. Anh nghĩ rằng nó ngang ngửa nạn đói của vài thế kỉ trước. Chắc điều này đã nằm ngoài dự đoán của em rồi”.

Hàng năm, ở Arcadian nạn đói và lũ lụt vẫn xảy ra thường xuyên, tuy nhiên nạn đói nặng như thế này thì lại là lần đầu tiên xảy ra sau hàng trăm năm.

Nếu như họ ưu tiên hơn vào các công việc chính sự, thì tình hình hiện tại có thể được giảm thiểu nhiều, không bị thiệt hại nặng nề như vậy.

“Phải rồi… Nhưng rất tiếc là em không thể đưa ra biện pháp gì để đối phó được nó. Hơn nữa biết đâu Greysior-sama lại xuất hiện cứu rỗi chúng ta khỏi nạn đói khủng khiếp thì sao?”

Zirconia nói đùa, Nelson dựa lưng vào ghế và cười cay đắng.

“Nè nè, nếu như đúng theo câu chuyện đó thì lãnh chúa sẽ bị nhân dân giết đúng không. Tha cho anh đi…..”

Zirconia bật cười và lấy ra một tờ tài liệu về Balveil từ đống tài liệu chất đống trên bàn.

“Anh sẽ không sao đâu. Anh khác với tên lãnh chúa trong truyền thuyết, chúng ta có làm gì để nhân dân phải thù hận đâu, đúng không? Bỏ chuyện đó sang một bên, anh xem cái này đi”.

Ông Nelson nhận tờ tài liệu và đọc qua, sau đó ông nhăn mặt rên rỉ.

“Bọn họ đàm phán việc hòa bình với các tộc người man rợ ư?..... Không ổn rồi, điều này thật không tốt tí nào”.

Những tộc người man rợ là gì? Đó là tên gọi chung cho những tộc người nằm ở khu vực phía bắc của Balveil.

Các bộ tộc đó không hề thống nhất trong hành động của mình, họ thường xuyên xung đột lãnh thổ với nhau và hầu như không có khái niệm về quốc gia.

Do hậu quả của việc xung đột lãnh thổ, các tộc người đó kéo xuống Balveil với ý định tấn công Balveil để chiếm lãnh thổ của họ. Balveil đã bị ám ảnh việc đó suốt mười năm qua.

Nhưng gần đây, Balveil đã thành công trong việc đàm phán hòa bình với một số bộ tộc man rợ đó.

“Vâng, bằng việc giải quyết bớt các mối đe dọa từ phía bắc họ có thể bắt đầu cuộc xâm lược Arcadia mà không cần lo lắng gì cả. Trước đây Balveil phải chiến đấu trên hai mặt trận, cuộc chiến tiếp theo sẽ rất nghiêm trọng đây”.

“Nếu như họ có thể kiểm soát được chúng ta ở đại dương phía nam mà không cần phải lo lắng phía sau mình bị tấn công, họ hoàn toàn có thể rảnh tay tập trung vào các vùng đất xung quanh…. Anh hiểu rồi. Chúng ta vẫn sẽ duy trì nhân lực xây dựng pháo đài như bây giờ. Anh sẽ đưa ra thêm giải pháp tốt hơn để phân bố thêm các nhân công xây dựng những pháo đài khác. Tuy nhiên, lực lượng nhân công xây dựng tường bảo vệ sẽ được chuyển sang sản xuất thực phẩm. Hãy thông báo điều này cho những sĩ quan quân sự, Zil. Anh sẽ thông báo với những quan chức nhân sự”.

Nghe thấy vậy, Zirconia mỉm cười.

“Cảm ơn anh, chúng ta sẽ không thua dễ dàng nếu như có pháo đài đâu. Cứ để đó cho em”.

Nói xong, cô cúi xuống hôn Nelson một cái.

Ông Nelson gượng gạo trả lời.

“Tốt lắm, chẳng biết vì sao họ gọi anh là Lá chắn của Arcadian nữa. Có lẽ Zil phải được gọi như thế chứ nhỉ?”

“Anh đang nói gì vậy? Em không thể xử lí được các vấn đề chính sự, quân sự và ngoại giao cùng lúc được. Nếu như chỉ bằng việc lo lắng cho các vấn đề quân sự thì đâu phải là bảo vệ đất nước đâu. Đó là lí do tại sao anh yêu lại phù hợp với biệt danh đó đấy”.

Zirconia nói và mỉm cười một lần nữa rồi chào tạm biệt Nelson và rời khỏi phòng.

Nelson vẫn nhìn theo cánh cửa một hồi lâu rồi lấy hơi điềm tĩnh lại, rồi bắt đâu viết tài liệu giảng dạy cho cấp dưới của mình.

✦✧✦✧

Trong lúc Nelson và Zirconia đang bận rộn thì Kazura và Valletta lại đang ngồi nghỉ tại khu vườn trong nhà. Họ đang bón phân cho cây bạc hà.

Bên cạnh hai người là chiếc túi giấy, chậu hoa và túi hạt giống mà Kazura đã mua từ Nhật Bản.

“Trước khi nó được làm khô, mùi của nó thật dễ chịu. Khác với loại thảo mộc mà chúng ta thưởng thức ngày hôm qua, mùi của nó rất mát và sảng khoái”.

Trong khi cô đang bón phân cho cây bạc hà, mũi của cô nhận thấy mùi cùa chúng.

“Kể cả khi nó chưa được làm khô, cô vẫn có thể pha trà được. Trà được pha bằng cách này cũng thơm ngon lắm đó”.

Để xác nhận tác dụng của phân bón, anh đã chọn hai loại thảo mộc. Cây bạc hà thì được bón phân còn cỏ chanh thì không. Bằng cách đó anh có thể so sánh được sự tăng trưởng của khác biệt.

Sau khi Valletta bón phân xong, anh lấy ra một chậu hoa nhỏ và túi hạt giống trong chiếc túi giấy.

“Việc tiếp theo sẽ là gieo những hạt này”.

“À, để tôi bỏ đất vào cho”.

Mặc dù nếu như thí nghiệm thì chỉ cần sử dụng cây con là đủ. Nhưng anh đã mua rất nhiều hạt giống nên anh quyết định rằng sẽ trồng chúng luôn.

Anh chia hạt giống ra làm hai loại, loại trồng trong chậu thì được bón phân, còn loại trồng dưới đất thì không.

Nếu như loại được trồng trên đất phát triển tốt, phát triển quá mạnh, thì anh sẽ sử dụng ván gỗ làm luống hoa để chúng không lan ra ngoài. Nếu như chúng lớn lên, anh có thể thu hoạch. Vì vậy, nếu như chúng phát triển tốt thì anh sẽ rất vui và chia sẻ những sản phẩm đó cho dân làng.

“Hmm… Chỉ có một vài loại có thể trồng vào mùa hè. Ở đây chỉ có húng quế Tây với arugura thôi nhỉ?”

Anh nhìn vào biểu đồ tham khảo trên bao bì và sắp xếp hạt giống có thể được trồng.

Hầu hết các hạt giống đều có thể trồng được từ tháng tư đến tháng năm, hoặc tháng chín đến tháng mười. Có vài loại có thể trồng vào tháng tám.

“Kazura-san, trên bài này có ghi rằng cây hương thảo và cỏ chanh trồng trong mùa hè miễn là dưới bóng mát này”.

Khi Kazura sắp mở gói húng quế, Valletta đã đọc một bài đề cập đến phương pháp trồng thảo mộc trong quyển sách, và sau đó cô nhặt túi hương thảo và cỏ chanh dưới đất.

“Ể, thật ư?”

“Phải, nó được viết trên này này”.

Kazura liếc qua và đó là dòng chữ được viết bằng tay rất đẹp “Đó là loại hạt giống có thể sinh trưởng trong mùa hè miễn là trong bóng râm mát”.

“Ồ, đúng thật,…. Sao có thể được nhỉ, từ bao giờ Valletta-san đã có thể đọc được chữ của đất nước tôi tốt như thế này nhỉ? Chỉ với 10 ngày thôi sao?”

“Fufu, khi tôi càng tìm hiểu về chúng, tôi càng nhớ rất lâu, bởi vì đọc sách của Kazura-san rất thú vị, nên tôi đã thức muộn thêm một chút để học. Anh có ngạc nhiên không?”

Nghe thấy vậy, Kazura rất ngạc nhiên.

Đó là khả năng học tập rất tốt, cô ấy có thể đọc được chỉ trong 10 ngày.

Nhưng tiếng Nhật được viết bởi hỗn hợp các chữ cái hiragana, katakana và Kanji, nên nó khá khó hiểu.

Nhưng cô ấy có một trí nhớ siêu phàm, và trên hết là khả năng ham học hỏi nên có thể hiểu chúng trong một thời gian ngắn như vậy.

“Ah, có lẽ là động lực học hỏi của cô cao hơn những người khác nhỉ?”

“Vâng, có lẽ vậy”.

Mặc dù họ vẫn hay nói chuyện như thế này, nhưng họ vẫn có thể hoàn thành việc bón phân và xới đất trong bóng cây.

Và trong lúc họ đang nói chuyện, Valletta bỗng quay sang phía Kazura

“Kazura-san”

“Hm?”

“Tôi không biết tại sao nhưng mà như thế này vui thật đó”.

“Phải, vui thật”.

Và như thế cả hai người cười với nhau, và một lần nữa họ vừa trò chuyện và làm việc

✦✧✦✧

Tối ngày hôm đó.

Như mọi khi Kazura cùng với Valin và Valletta ngồi xung quanh lò sưởi để ăn tối.

Bữa cơm tối nay có cơm và mận khô, rau xào, nấm và xúc xích.

Bên cạnh đó là trà hoa cúc của Đức.

“Tôi tự hỏi không biết thảo mộc sau ngày hôm nay đã mọc chưa nhỉ?”(Valin)

“Nếu như nó thích nghi với đất nước này thì nó có lẽ nó sẽ có sống tốt thôi. Nhưng tôi nghĩ nó chỉ giống như cỏ thì tôi tin rằng nó sẽ phát triển bình thường”.

Họ đang nói chuyện về các loại thảo mộc mà Kazura và Valletta trồng trưa nay.

Tối hôm qua, ông Valin không biết về việc họ sẽ trồng thảo mộc nên họ đang nói chuyện đó trong giờ ăn.

“Đó là thứ mà Kazura-san đã mang đến đây, tôi nghĩ nó sẽ lớn nhanh thôi”. (Valletta)

Mặc dù anh chắc chắn rằng các loại cây trồng khi được bón phân bón mà anh đã mang đi đều có thể tăng trưởng đột biến, nhưng không có nghĩa là nó phù hợp với thảo mộc mà anh mang lần này.

Tuy nhiên, nếu như các loại thảo mộc có thể phát triển đột biến như cây trồng của thế giới này thì chúng cũng chẳng khác gì cỏ thường có thể phát triển dễ dàng.

“À, phải rồi, tôi mang thứ này rất tốt cho Valin-san. Đợi tôi một chút”.

Kazura đứng dậy và về phòng.

Sau đó anh nhanh chóng quay trở lại với một vật trên tay, đó là chai sake.

Trên nhãn của chai rượu có ghi “ Masumi-gạo tinh khiết- được ủ lâu”

Masumi là một vùng nấu rượu sake tại Nagano, nhưng nó được bán ở siêu thị tại Gunma, nên Kazura đã mua nó.

Tửu lượng của Kazura không tốt lắm, nên anh chọn loại này cho dễ uống.

“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Đây là rượu ở đất nước tôi, không biết Valin-san có uống được rượu không?”

“Ow, rượu à! Tất nhiên là tôi uống được rồi”.

Nghe thấy từ rượu, ông Valin cười rất tươi. Có vẻ như ông rất thích uống rượu.

“Tốt quá. Tôi xin lỗi nếu như nó không hợp khẩu vị của ông, nhưng chúng ta thử uống một ít nhé?”

Nghe thấy vậy, ông Valin làm một ngụm hết sạch nước trong chén của mình.

Kazura mở nắp chai, ông Valin nhanh chóng đưa ra cái chén của mình, và Kazura bắt đầu rót một ít rượu sake chỉ đủ để uống một ngụm.

“Bởi vì nó có thể gây nguy hiểm nếu nó gây tác dụng không mong muốn vào cơ thể, nên hãy chỉ uống một ngụm thôi. Nếu như không có gì xảy ra thì chúng ta sẽ uống tiếp”.

“Yea, vậy ư? Vậy thì chỉ một ngụm thôi vậy…. Hm! Ngon thật đấy!!”.

Valin vừa nếm thử rượu và cảm thấy hương vị của rượu bốc lên.

“Ồ, ngon vậy ư? Vậy thì tốt rồi. Chúng ta sẽ thử tiếp vào dịp khác nhé”.

Kazura lấy lại cái chai. Nhưng ông Valin có vẻ không hài lòng.

“Đừng, tôi không sao mà. Hoàn toàn không sao hết. Vì vậy hãy cho tôi chén nữa….”

“Cha, không được!!”

“Nhưng..”

“Không!”

“..Uuuu..”

Ông Valin dỗi vì bị bị con gái thẳng thừng từ chối. Nhìn thấy cảnh tượng này, Kazura cố nhịn cười bằng cách uống trà.

“Có những loại rượu nào ở làng này vậy?”

Valletta trả lời câu hỏi của Kazura vì ông Valin còn đang liếc nhìn cái chai bên cạnh Kazura.

“Mặc dù tôi không thích uống rượu vì tôi sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng có một loại rượu nhẹ và mùi khá thơm. Nếu như có lễ hội thì mọi người sẽ mua rượu từ thị trấn về uống”.

“Phải, mặc dù hơi khác so với rượu mà Kazura-san mang tới đây, rượu của chúng tôi không có màu trắng. Nhưng loại này ngon hơn nhiều. Ngoài ra, tôi còn nghe nói rằng có loại rượu hoa quả mà giới quý tộc thường sử dụng”.

Kazura gật đầu.

Mặc dù anh biết rằng thế giới này có rượu, nhưng vẫn chưa được tinh chết và ở đây có rượu ủ.

Như những gì đã nói, tửu lượng của Kazura không được tốt, nhưng có cơ hội anh có thể uống một ngụm.

“Tôi hiểu rồi, nếu như vậy thì tôi cũng uống một ngụm vậy”.

“Phải, nếu là như vậy thì, Kazura-san cứ uống…. Và, cho tôi một ngụm nữa nhé?”

“Không”. (Valletta)

“….”

Và cứ thế, Kazura đã thấy Valletta và ông Valin cứ tranh cãi như thế lặp đi lặp lại mỗi phút. Và cuối cùng vào lần thứ 60, ông Valin với nước mắt lệ nhòa, cũng được uống thêm một ngụm nữa.

Tuy nhiên, ông Valin thấy rằng uống rượu sake vô cùng thú vị, ….

(Chắc chỉ nửa chén nữa là đủ, sau đấy sẽ đợi thêm hai giờ nữa xem sao)

Kazura đã quyết định như vậy, nhưng ông Valin đã bị mê hoặc bởi rượu sake, không hề hay biết đến điều này.