“...... Gì thế này?” (Kazura)
Khi Kazura nâng tấm tatami lên, anh cảm thấy rất ngạc nhiên khi dưới nó có một tấm sắt.
Tại sao lại có thứ này ở dưới tấm tatami?
Ngôi nhà này là ngôi nhà cổ được lưu truyền từ đời này sang đời khác của nhà Shino.
Vì vậy, chắc chắn là không thể có tấm sắt như thế này dưới tấm tatami được.
Sau khi nhìn vào tấm sắt một vài giây, anh đặt nó về chỗ cũ và lật các chỗ khác lên.
“Cái- ......” (Kazura)
Sau khi đã dỡ bỏ tất cả các tấm tatami, Kazura thốt lên.
Cả sàn nhà đều được bao phủ bởi những tấm sắt. Cứ mỗi 50cm lại có vết hàn hồ quang.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ anh thấy bề mặt tấm sắt còn chống trượt.
Rõ ràng là đã có ai đó đã lắp đặt những tấm tatami từ lâu sau khi ngôi nhà được xây dựng.
Kazura lặng lẽ lấy điện thoại ra và gọi cho một người mà anh cảm thấy đáng ngờ nhất.
✦✧✦
“Mutsumi, anh mang dưa hấu vào này, ra đây và bổ nó đi.” (Shinji)
Với một chiếc băng trên đầu, một chiếc khăn ở cổ và một quả dưa hấu to như quả bóng đá trong tay, ông Shinji mở cửa và gọi vợ.
Sau đó, ngay lập tức vợ ông Mutsumi chạy tới và cười thích thú khi bà thấy quả dưa hấu mà ông Shinji mang vào.
“Whoa, vậy là năm nay bội thu rồi.” (Mutsumi)
“Đúng vậy. Hơn nữa, đây là loại dưa hấu không hạt. Năm ngoái chúng ta không biết rằng chúng cần được trồng bên cạnh loại dưa hấu có hạt hoặc là cây không ra quả, vì vậy chúng ta không thể thu hoạch được. Nhưng năm nay chúng ta đã làm được.” (Shinji)
Ông Shinji nhớ lại năm ngoái, ông đã lên kế hoạch sẽ trồng dưa hấu không hạt trên ruộng và đã trồng hàng loạt dưa hấu không hạt, nhưng chúng lại không ra quả.
Ông hoàn toàn không hiểu lý do tại sao, do đó, ông đã hỏi bạn mình, những người đã có trang trại riêng và họ đã nói với ông rằng hoa của dưa hấu không hạt không thể thụ tinh.
Vì vậy, dựa trên thông tin đó, năm nay ông cũng trồng cả dưa hấu có hạt bình thường và kết quả không giống như năm ngoái, lần này, chúng ra quả.
“Nhưng, nó vẫn chưa lạnh phải không? Chẳng phải sẽ ngon hơn khi để nó lạnh một lúc sao? “(Mutsumi)
“Không cần đâu. Lúc ở cánh đồng, anh đã đặt nó vào trong một xô nước để làm lạnh, giờ cũng một giờ rồi, chắc cũng đã khá lạnh.“(Shinji)
Khi ông Shinji đang nói, có tiếng chuông điện thoại reo lên từ túi trên ngực áo ông.
“Ồ, là Kazura à.” (Shinji)
Khi Shinji lấy ra điện thoại di động của mình, ông đọc tên người gọi tới và ấn nút trả lời rồi áp vào tai.
Mutsumi nhìn ông Shinji, cười một lúc rồi vào bếp.
“À, cha à? Cũng lâu lắm rồi nhỉ, cha vẫn khỏe chứ?” (Kazura)
“Ờ, cha và đồng ruộng đều tốt cả. Còn con thì sao? Chỗ của con đã tốt hơn chưa?” (Shinji)
“Vâng cũng phần nào rồi ạ. Nhưng cha à có chuyện này con muốn hỏi, liệu có được không.”(Kazura)
“Hm, gì thế? Con cứ nói đi.” (Shinji)
“Về cái túi đồ dự phòng mà cha đưa cho con, bên trong chiếc túi có một thanh kiếm kiểu phương tây ...” (Kazura)
“À, cái đó cha tự làm đó. Nó còn tốt phải không? “(Shinji)
“Ể? Cha tự làm ư? “(Kazura)
“Ừm, cha tình cờ nhận được miếng sắt được gọt gẽo. Sau đó cha đã hỏi một anh bạn thợ rèn làm thế nào để tôi nó và cha đã tự ram.”(Shinji)
“Cha nghiêm túc chứ?...... Tại sao cha lại làm một thứ nguy hiểm như thế?” (Kazura)
“Có một món quà như vậy nên cha đã tự làm nó cho mình. Quả thật là rất thú vị.” (Shinji)
“Cha nói dối. Thanh kiếm có dấu vết như đã từng chém một cái gì đó. Hơn nữa có vẻ như nó đã từng được sử dụng rất lâu rồi.” (Kazura)
“Thì làm ra phải sử dụng chứ sao con. Sau bao nhiêu rắc rối để làm ra nó, sẽ rất chán nếu như chỉ để trang trí.” (Shinji)
“...... Vâng. Tiếp theo, con đã lật tấm tatami lên vì một vài lí do, nhưng......” (Kazura)
“...... Ồ.” (Shinji)
“Bên dưới tấm tatami có những tấm sắt.” (Kazura)
“Thế có gì lạ à...” (Shinji)
“...... Con sẽ đi thẳng vào vấn đề. Cha là người đã lắp đặt chúng phải không? Tại sao cha lại làm thế?” (Kazura)
“Cha không biết gì về chuyện này cả. Mà tại sao con lại lật tấm tatami lên? Nó bị hỏng sao?” (Shinji)
“Không phải như thế. Con đã suy nghĩ về việc mang một cái gì đó nặng vào nhà. Mà căn nhà này lại rất lâu đời nên con lo rằng nó sẽ bị hỏng.” (Kazura)
“......” (Shinji)
“Do đó, con đã nhấc tấm tatami lên và thấy những tấm sắt đó, con tự hỏi rằng mục đích của nó là gì. Có những vết hàn giữa các tấm sắt, vậy nên chắc chắn là ai đó đã làm việc này. Và người đầu tiên con nghĩ đến là cha.” (Kazura)
“...... Con nói rằng muốn mang cái gì đó nặng vào nhà, con muốn mang cái gì vậy?” (Shinji)
“Hm? Vâng...... Như là tủ lạnh, máy giặt. Chúng khá là lớn nên sẽ rất nặng” (Kazura)
“...... Cha hiểu rồi.” (Shinji)
“Vâng, nếu như cha không biết thì thôi. Ngoài ra, còn có một điều mà con muốn hỏi cha.” (Kazura)
“Là gì vậy?” (Shinji)
“Cha đã bao giờ vào bên trong căn phòng được khóa trái chưa?” (Kazura)
“Cha đã nói rồi, khi cha đến căn nhà đó, không có căn phòng nào bị khóa cả. Con đang nói về căn phòng nào vậy? “(Shinji)
“Căn phòng ở trong cùng của ngôi nhà. Cái phòng mà có ổ khóa trên tay cầm.” (Kazura)
“Cha đã đi vào đấy rồi nhưng lúc đó không có khóa. Tất nhiên, cha cũng chẳng nhớ gì về chiếc khóa cả. Vài năm trước cha đến cũng chẳng có ổ khóa ở đó.” (Shinji)
“...... Hm, vậy sao? Vậy ổn rồi. Cảm ơn cha. Con sẽ gọi lại sau khi có điều gì thắc mắc.” (Kazura)
“Ok.” (Shinji)
Sau khi cuộc gọi đã được kết thúc, ông Shinji bỏ điện thoại ra khỏi tai, đúng lúc đó Mutsumi quay lại.
Mutsumi sau khi thấy cuộc gọi đã kết thúc thì thấy hơi thất vọng.
“Kazura đã nói gì thế anh?” (Mutsumi)
“À, nó nói rằng nó vẫn ổn và không cần phải lo lắng gì cả. Chỉ báo cáo tình hình thôi.” (Shinji)
“Là vậy sao? Nó không nói về thăm à?” (Mutsumi)
“Nó chẳng nói gì cả.” (Shinji)
“Thế à. Tủi thân thật mà.” (Mutsumi)
Sau khi nói xong, Mutsumi quay về bếp.
Ông Shinji nhìn theo Mutsumi và sau đó nhìn vào chiếc điện thoại di động của mình rồi lẩm bẩm.
“...... Cái thằng này, nó định mang cái gì sang kia nhỉ?” (Shinji)
✦✧✦
Trong khi đó, sau khi bỏ điện thoại vào túi, Kazura thở dài và nhìn tấm sắt dưới chân mình.
Lý do anh thở dài chính là cuộc trò chuyện vừa rồi với ông Shinji đã đi đến khẳng định của anh.
Ông Shinji biết rằng có một căn phòng kết nối tới một thế giới khác.
Xuyên suốt cuộc gọi ông trả lời một cách vòng vo tới lạ thường và cả những thứ trong chiếc túi dự phòng cũng rất bất thường.
Bình thường không cần biết rằng các bậc phụ huynh lo lắng cho con cái thế nào, nhưng họ sẽ không đưa cho con mình một thanh kiếm dài 60cm vì chắc chắn sẽ phạm luật sử dụng vũ khí, còn cả áo chống đạn và mặt nạ chống độc cũng chưa từng được sử dụng vì mục đích trong sáng tại Nhật Bản cả.
Hơn nữa, ông Shinji cũng đã buột miệng nói gì đó trong lúc trò chuyện.
Trước đây, khi Kazura tới đây lần đầu, ông Shinji nói rằng “Khi cha đến đây khoảng 30 năm trước thì căn nhà vẫn còn tốt, trụ cột và mái vẫn còn rất vững chắc.” Tuy nhiên, trong cuộc trò chuyện ngay bây giờ, ông Shinji lại nói, “Khi cha đến vài năm trước.”
Kazura không hiểu lí do là gì, nhưng thực tế là nếu như ông ấy đã tới đây từ vài năm trước vậy thì tại sao lại phải nói với Kazura rằng đã từ rất lâu rồi không tới đây?
Kazura nhìn vào căn phòng kết nối tới thế giới khác.
Nếu như ông Shinji biết rằng có căn phòng có thể dẫn tới thế giới khác thì tại sao ông lại không nói gì về việc này khi ông bảo Kazura về đây sống?
Anh hoàn toàn thấu hiểu được cuộc trò chuyện lúc nãy, rằng ông Shinji không hề muốn nói gì đến căn phòng này.
Tuy nhiên, anh chẳng biết lí do tại sao.
Nếu như ông ấy muốn Kazura tìm ra căn phòng đó, vậy thì ông ấy muốn cái gì khi không trả lời những câu hỏi của Kazura?
“...... Ít nhất thì cũng phải nói với mình là thức ăn ở thế giới bên kia không có chất dinh dưỡng gì chứ. Nếu có gì đó sai sót thì có khi mình bị suy dinh dưỡng hoặc chết đói trước khi phát hiện ra mất...... “ (Kazura)
Mặc dù anh không đặc biệt quan tâm tới văn hóa và công nghệ ở thế giới kia cho lắm, nhưng anh ước rằng anh được cung cấp thông tin rằng đồ ăn và phân bón mà anh mang tới sẽ mang tác dụng đặc biệt hoặc là việc đồ ăn ở đó không đem lại chút dinh dưỡng gì.
Mặc dù có thể sẽ có lí do thích đáng sau này, nhưng nếu như sai sót, anh có thể mất mạng. Anh không hể hình dung được độ nguy hiểm của nó như thế nào.
Hoặc cũng có thể ông Shinji biết về căn phòng dẫn tới thế giới khác, nhưng ông chưa đi đến thế giới đó bao giờ cả.
Trong trường hợp đó thì ông Shinji không biết gì về thế giới đó cả, nên không thể nói được cho Kazura điều gì.
Tuy nhiên, lý do tại sao mà ông muốn Kazura tìm được căn phòng vẫn là một bí ẩn và Kazura vẫn không biết tại sao ông ấy không trả lời.
“Ah, geez, Mình chả hiểu cái gì cả. Cha muốn cái gì ở mình đây.” (Kazura)
Kazura đã đi vào ngõ cụt. Lúc này đây anh chỉ biết gãi đầu.
Tuy nhiên, anh cũng chả thể làm gì được khi mà anh không biết.
Hơn nữa, có lẽ là ông Shinji không muốn nói với anh là có lí do nào đó, anh không thể hỏi quá nhiều được.
Theo cách nhìn của Kazura, ông Shinji có vẻ hơi thô lỗ nhưng không phải là người cha xấu.
Vì vậy, ông không nói bất cứ điều gì với Kazura chắc cũng vì muốn tốt cho anh.
Thậm chí những việc mà Kazura cần làm bây giờ khá là nhiều.
Một lần nữa anh lại gạt bí ẩn về tấm sắt và căn phòng dẫn tới thế giới khác sang một bên, anh có rất nhiều việc cần phải hoàn thành trong ngày và không thể dành thời gian cho việc khác được.
Kazura liếc nhìn tấm sắt rồi đi về phía chiếc xe của mình.
✦✧✦
Vài phút sau đó.
Kazura đã lái xe qua những ngọn núi và đi đến lối vào của “Công ty TNHH Gunmaa Ranch” mà anh tìm thấy trên mạng.
Đó là một trang trại rộng lớn với đồng cỏ bạt ngàn, mặc dù bây giờ mùa nóng nhất trong giữa tháng 8, nhưng ở đây không hề nóng nực và oi bức. Trên thực tế, ở đây khá là mát mẻ.
Cũng là vì trang trại nằm ở nơi cao hơn và nên nhiệt độ thấp và độ ẩm cao hơn.
Có một bảng quảng cáo dựng trước cổng vào “MỚI! Nhà Tầng Ranch Trên Cây đang được xây dựng! Dự kiến sẽ hoàn thành vào tháng năm năm sau. Hãy đặt chỗ trước thời hạn” cùng với một bức tranh minh họa một ngôi nhà trên cây trên một vùng còn hoang sơ.
Trang trại này định làm gì trong tương lai đây?
Kazura đi vào trang trại và tiếp tục đi bộ đến khi nhìn thấy những con bò đang ăn cỏ, anh nhận thấy được có chỗ gì đó như dành cho khách.
Khi anh hỏi về việc mua bán phân bón, các nhân viên ở đó đã liên lạc với chủ trang trại.
Không lâu sau, có một người đàn ông trẻ đi đến đó.
Anh ta cũng cùng tuổi với Kazura, nhưng có vẻ như anh ta là chủ trang trại.
“Chào buổi sáng. Tôi tìm được trên mạng rằng nơi này có bán phân bón hữu cơ. Nên tôi đến để hỏi xem chỗ anh bán bao nhiêu.” (Kazura)
“Phân hữu cơ sao? Một tấn là 3000 yên không bao gồm phí vận chuyển, anh cần bao nhiêu vậy?” (Manager)
“Khoảng 50 tấn. Mai có thể giao hàng luôn được không? Nhà tôi cũng gần đây thôi.” (Kazura)
Kazura đã lên kế hoạch vận chuyển phân bón ở đây bằng 3000 chiếc túi mà Isaac đã chuẩn bị.
Anh tính rằng một túi đựng được 15kg, vậy thì mua 50 tấn là dư dả.
Nếu còn thừa thì sẽ để lại cho làng Grisea.
Mặc dù anh có thể chở đi mà không cần túi, nhưng nếu như phân bón rớt dọc đường thì cỏ ở Isteria sẽ mọc một cách lạ thường.
Nếu như anh sử dụng túi thì cũng sẽ giống như là chở đất bình thường.
Như vậy thì sẽ không gặp rắc rối với trộm cắp.
Nhưng số lượng hàng vận chuyển rất nhiều nên anh vẫn cần phải cẩn thận.
“5-50 tấn sao. Cũng kha khá đấy, nhưng tôi vẫn có thể làm được.” (Manager)
“Cảm ơn nhiều. Tôi sẽ đợi.” (Kazura)
Có lẽ vì chủ trang trại đến từ một gia đình nông dân nên đã rất quen thuộc trong việc giao dịch, nên cuộc đàm phán diễn ra rất nhanh chóng.
Kazura viết địa chỉ nhà lên giấy nhớ sau đó chuyển tiền phân bón và vận chuyện cho chủ trang trại.
Sau đó, anh nhìn vào tấm poster giống như ở ngoài cổng.
“Một ngôi nhà trên cây, quả là kì lạ” (Kazura)
“À, là nó sao? Đây là điều mà gần đây bắt đầu phổ biến trên mạng. Tôi có một trang trại ở Gunma nên muốn quảng bá thật rộng rãi. Điều đó là rất tốt.” (Manager)
“Tôi hiểu rồi...... Sao anh không thử phối hợp cùng với những quận khác, như vậy sẽ thú vị đấy. Nếu như có nhiều sự kiện thì số lượng người tới đây sẽ tăng lên.” (Kazura)
“À, anh nói đúng đó.” (Manager)
Kazura đã có một cuộc trò chuyện thú vị với chủ trang trại. Sau đó anh rời khỏi đó để làm việc tiếp theo.
“Có lẽ sẽ rất là thú vị nếu như tổ chức một sự kiện cùng với những quận xung quanh nhỉ.” (Manager)
Khi anh rời khỏi trang trại, chủ trang trại lẩm bẩm điều gì đó kì lạ về những gì Kazura nói.