Phần 1
『"Không được sỉ nhục thanh kiếm!"』
Bốn năm trước, Kusanagi Takeru vừa nhập học vào Học Viện Phòng Chống Ma Thuật đã hét lên như vậy khi bị các học viên khác gây khó dễ.
Ikaruga chăm chú quan sát cậu Takeru đang đứng giữa vòng vây của đám đông học viên.
Một thanh kiếm đang treo ngang thắt lưng cậu ta, thật là một cậu bé chẳng hợp thời. Với vẻ ngoài như vậy, cậu ta nổi bật hẳn lên, thật lạ là điều đó lại thiêu đốt tâm trí cô.
Dĩ nhiên, sau đó là một mô tuýp quen thuộc khi cậu bị 10 thằng gọi ra riêng. Với số lượng kẻ địch vượt trội như vậy, vốn thường sao mà thắng nổi cơ chứ.
Nhưng Takeru,
『"Ta sẽ không thua bất cứ ai! Có là súng hoặc là ma thuật, ta đều cắt xuyên qua hết!"』
Cậu ưỡn ngực và lớn lối tuyên bố, rồi khiêu khích ‘tới thử đi mấy đứa’.
Một lát sau.
Takeru quay trở lại học viện trong trạng thái bầm dập, rồi nằm dài ra.
Trong suốt cuộc oánh nhau, cậu không hề rút kiếm.
『"Thanh kiếm đó, sao cậu lại không rút ra?”』
Ikaruga, người đã quan sát mọi chuyện từ cửa sổ tầng hai của học viện, hỏi vậy.
『"Ha? Bồ là đứa quái quỷ nào thế?"』
『"Là khán giả thôi mà. Nè, sao cậu không rút kiếm ra?"』
Để phản ứng lại, Ikaruga đột nhiên nói với cậu bằng giọng điệu còn hơn cả tình thân, Takeru khịt mũi tỏ vẻ chán ghét, cậu thậm chí còn chẳng thèm che giấu sự thù ghét của mình.
『"Tôi sẽ không đánh mất sự tự tôn của mình chỉ để vẽ vài đường kiếm với những đối thủ vô danh.”』
『"Hmm. Thật là sự tự tôn kỳ lạ."』
『"Bất kể bọn chúng có quấy phá tôi bao nhiêu đi chăng nữa. Nếu tôi vứt đi sự tự trọng của mình và thanh kiếm của mình, tôi sẽ không còn là chính mình nữa. Vốn dĩ đã là vậy… bộ cứ giữ lấy nó là không hay sao?”』
『"Hết thuốc chữa thật nhỉ."』
『"Hết thuốc chữa tệ đến thế à? Thật sự là tệ đến thế à?"』
『"Sự tự tôn đó, thật sự là thứ vĩ đại đến nỗi khiến cậu khư khư giữ lấy?”』
『"...nếu cậu muốn thì cứ cười tôi. Bất kể bọn họ nói gì tôi cũng sẽ không thay đổi đâu.”』
Với khuôn mặt toàn những vết bầm tái xanh, Takeru trừng mắt với Ikaruga.
Và rồi Ikaruga làm đúng theo lời cậu, cô cười một cách vui vẻ.
『"Cậu thật là thú vị. Tôi thích cậu. Tôi thích loại người mạnh mẽ.”』
『"Là sao chứ... mà cậu là đứa quái quỷ nào thế?"』
『"Nn? Trước khi hỏi tên ai đó, cậu nên nói ra tên mình trước chứ?"』
『"...cậu làm tôi điên lên rồi đấy."』
Khi cậu ta nói cô khiến cậu ta điên lên, Ikaruga còn cười vui vẻ hơn nữa, khiến Takeru điên cuồng lườm cô.
『"...là Kusanagi Takeru. Tôi đến đây để trở thành Thanh Tra Dị Giáo và thay đổi thế giới.”』
『"Suginami Ikaruga. Tôi đến học viện này để cất lên bài ca tuổi trẻ."』
Trước khi Tiểu Đội Trẻ Trâu xuất hiện.
Hai con người cô đơn đã tìm thấy nhau.
Phần 2
"————"
Trong cơn mưa lạnh lẽo, Takeru nằm ngửa và ý thức của cậu vẫn còn nửa tỉnh nữa mê.
Chất độc đã hết tác dụng lên cơ thể, nhưng những vết thương mà Ikaruga chữa trị lại mở miệng, và xương gãy khá nghiêm trọng. Ngay cả đầu óc cậu vẫn còn đang lang thang trong thế giới ký ức.
Gặp gỡ Ikaruga, là trải nghiệm đáng giá của Takeru.
Takeru trưởng thành trong môi trường đặc biệt, trong cảnh sống ẩn dật đó, trừ những người mà cậu có thể gọi là bạn bè ra, cậu không có nhiều cơ hội để nói chuyện với người khác.
Nói chuyện với cậu mà không tỏ ra ý ghét bỏ gì, Ikaruga là người đầu tiên. Hồi đó cậu không cảm thấy vui gì cả. Nhưng giờ đây, cậu thấy biết ơn khi hồi đó cô ấy đã nói chuyện với mình.
Nếu không có Ikaruga, cậu sẽ không gặp những người đồng đội hiện giờ. Và với một cái nhóm thiếu đồng bộ như họ, sẽ không thể làm việc cùng nhau được.
Takeru dồn sức vào cơ bắp.
"...chúng ta thực sự là vậy sao...thật không tin nổi mà..."
Takeru cố gắng đứng lên, nhưng vài cái xương sườn của cậu đã gãy. Quả nhiên, ăn nguyên một cú móc của một chiếc Dragoon mà. Cùng với đó vai cậu đang chảy máu, khiến ý thức cậu mờ nhạt.
*splshh*
Có tiếng đập nước gần bên cạnh, Takeru mở mắt và nhìn về phía tiếng động.
Đứng đó, là Lapis đã bị cơn mưa làm ướt nhem.
“Chủ thể, lệnh cho phép sử dụng Relic Eater đã được Ootori Sougetsu ban ra. Chúng ta tiến hành chứ?”
Lapis thờ ơ đề cập, và Takeru nhìn cô chằm chằm để đáp lại.
“Anh, anh muốn cứu đồng đội mình.”
"............"
"Hồi sinh loài elf, Hiệp Hội Giả Kim, những điều đó quá khó nhằn với anh và anh cũng không quan tâm đến chúng. Ngay cả sự thật cậu ấy là Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child, anh cũng kệ.”
"............"
“Nhưng, nếu Suginami căm ghét tất cả những điều đó, vậy anh sẽ dùng hết sức mà nghiền nát chúng.”
"............"
“Anh cần sức mạnh của em… đến đây, Lapis.”
Lapis không trả lời.
Cô bé chỉ lặng lẽ vươn tay đến Takeru.
“Anh không cần phải chờ em đồng ý. Em sẽ bảo vệ anh. Anh là tất cả đối với em.”
"............"
“Anh thuộc về em, và em cũng thuộc về anh. Em không hứng thú về những điều anh mong mỏi. Miễn em còn ngụ bên trong anh, em sẽ dùng tất cả sức mạnh của mình để hoàn thành mong muốn của anh.”
"............"
“Dù gì thì em là thanh kiếm của anh mà.”
Cô giơ bàn tay trông giá băng của mình ra.
Ouka từng nói rằng Relic Eater không phải là đồng minh.
Nhưng hiện giờ, vậy có sao đâu.
Kiếm vốn dĩ là thế. Chúng tồn tại để giết chóc, chúng tồn tại để được sử dụng.
Nếu cậu chối bỏ chuyện đó thì mới kỳ lạ.
Takeru nắm lấy tay Lapis.
Đúng như đã đoán trước, tay cô lạnh lẽo như lưỡi kiếm.
"——Xin ra lệnh, Chủ thể."
Takeru đứng dậy, cơn đau đớn khiến tâm trí cậu tỉnh giấc, cậu nhìn chằm chằm vào tòa tháp của phòng nghiên cứu số năm.
“Chúng ta sẽ nghiền nát phòng nghiên cứu đó. Chinh phạt bọn chúng đi, Lapis.”
Với cơ thể bầm dập, cậu giơ một tay ra phía trước.
——”Khát khao với nhiệt huyết tối thượngSummis desiderantes affectibus——”
Cậu giũ cánh tay đang giương ra của mình như thể chém thứ gì đó.
——"——Ngọn Búa của Phù ThủyMalleus Maleficarum!"
Ma pháp trận màu thiên thanh xuất hiện dưới chân cậu.
Cô phủ mình trong những hạt ánh sáng ấy, rồi trong khi ôm lấy Takeru từ phía sau, cô vỡ tung thành những hạt ánh sáng.
Đồng thời với việc đó, ma pháp trận dưới chân cậu tan vỡ,
Thân thể Takeru biến thành một kỵ sỹ mặc giáp màu thiên thanh.
《"Giờ——hãy nghiền nát bọn chúng."》
Được bao phủ bởi các hạt sáng thiên thanh, Takeru bắt đầu bước đi.
Mục tiêu của cậu, là phòng nghiên cứu phát triển vũ khí số năm của Hiệp Hội Giả Kim.
Để ngăn cản việc hồi sinh loài elf, để cứu đồng đội, con quỷ này sẽ chinh phạt bọn chúng.
Bên ngoài tường ngăn xung quanh phòng nghiên cứu số năm, có vài trăm chiếc Dragoon đang chờ đợi.
Phản ứng trước thông tin quân đội của Ban Thanh Trừng đang đe dọa trước mắt, những tay lính đánh thuê được thuê từ các công ty tư nhân hiện đang nâng cao cảnh giác cũng như bối rối.
Năm chiếc Dragoon đang đứng gác gần tường ngăn, và những người lái chúng vừa duy trì cảnh giác vừa trò chuyện với nhau.
《"Hiệp Hội Giả Kim thật sự muốn khơi mào chiến tranh ư."》
《"Chúng ta là lính đánh thuê. Cứ im lặng và thực hiện nghĩa vụ thôi."》
《"Dù là vậy, chuyện này cũng thật đáng lo ngại. Triển khai 200 Dragoon là điều trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy. Với cả, thay vì là yêu cầu của trụ sở chính, thì lại chỉ là yêu cầu của phòng nghiên cứu số năm nhỉ? Thật sự có ổn không đây?”》
《"Ban Thanh Trừng vô dụng lắm, tôi nghĩ chúng không dám vào đâu.”》
Nếu họ dám làm thế thì cũng có khác gì đâu, và thế là những tay lính đánh thuê xung quanh cùng nhau cười rộ lên.
Những người này hoặc là những đứa trẻ bơ vơ được trưởng thành tại vùng biên giới, hoặc là các cựu binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.
Khi được phòng nghiên cứu số năm yêu cầu, bọn họ tụ lại với nhau, bỏ công sức ra vì lợi ích tiền bạc.
Người phụ trách an ninh của Hiệp Hội Giả Kim đã từng nói với họ rằng những chiếc Dragoon đó là do Hiệp Hội chi trả, do đó họ thoải mái xử lý chúng, và muốn xài ra sao thì xài.
Bọn lính đánh thuê chỉ cần có nhiêu đó.
《"Vậy chứ, mấy gã ở phòng nghiên cứu số năm này thấy ghê chết. Trước đây thì có rất nhiều nhà nghiên cứu đi ra đi vô, giờ chỉ có mấy người. Bọn họ đi đâu cả rồi? Mấy người còn ở lại nhìn trông xơ xác tới nỗi trông như xác chết ấy.”》
《"Quả thật vậy. Với cả, cái thứ mùi kinh khủng đó... bọn họ có lẽ là xác chết thật đấy."》
《"Chà, miễn họ trả tiền thì tôi chẳng quan tâm đâu. Sau vụ này thì tôi chẳng cần phải làm việc trong suốt phần đời còn lại nữa, ngon lành.”》
Chiếc Dragoon đó vác súng lên, tay lính đánh thuê tiếp tục cạnh gác tường ngăn.
Thế rồi, trên radar xuất hiện phản ứng, nó đến từ phía những tòa nhà trong Thành Phố Xám.
Hắn ta phóng to camera, và tìm mục tiêu.
Dù vậy, hắn nghĩ không chừng đó là một kẻ lang thang hay đại loại như vậy.
《"...eh, gì vậy."》
Một vị khách không ngờ tới, tên lính đánh thuê cau mày.
Hiển thị trên camera, là một người mặc áo giáp đang bước đi trong cơn mưa. Có vẻ đồng đội của hắn cũng đã phóng to camera và nhìn thấy mục tiêu.
《"Trông không giống như hắn ta đang trang bị Dragoon. Và hắn cũng không cầm súng… cái đó có phải… là kiếm?”》
《"Kiếm? Anh đùa hả? Là một tên cosplayer biến thái ư?"》
Trong lúc nói vậy, tay lính đánh thuê vừa chĩa súng vào người đó vừa tiến tới.
《"Này, dừng lại! Tên cosplayer chết tiệt, làm gì ở đây hả? Nếu không muốn chết thì hãy đầu hàng và vứt vũ khí xuống. Quay lại và đi kiếm mấy cái sự kiện của đám cuồng mà tham gia đi!”》
Hắn chế giễu và khiêu khích người đó, những chiếc Dragoon phía sau cười rộ lên hưởng ứng.
——Trong tích tắc.
*shinn*...!
Có âm thanh như thể gió lướt qua vang lên.
Đang tự hỏi đó là gì, thì đám lính đánh thuê không cười nữa, chúng thấy một chuyện không thể tin nổi.
Một khẩu súng trường được làm từ orichalcum đang nằm trên mặt đất, đã bị chia thành hai nửa.
Chúng vội vã nhìn lại, không còn thấy kỵ sĩ mặc bộ giáp xanh đâu nữa.
《"Cá-cái gì... hắn ta đâu rồi?!"》
Tay lính đánh thuê rút khẩu súng ngắn khỏi thắt lưng Dragoon và nhìn quanh.
"Kusanagi Song Nhận phái——Đường Lan Trảm."
Có giọng nói phía trên.
Những tên lính đánh thuê ngay lập tức chuyển camera hướng lên phía trên,
———*gadzun!*
Tiếng động chói tai của kim loại bị đâm xuyên qua vang lên.
Tất cả những chiếc Dragoon phía sau đều nhìn thấy.
Khi chúng thấy kỵ sĩ mặc giáp biến mất, có cảm giác không hay ổn, và chỉ mới chớp mắt một cái, kỵ sĩ đó từ trên trời rơi xuống.
Theo đà rơi người đó dùng kiếm đâm xuyên qua đầu chiếc Dragoon, và đáp lên vai chiếc Dragoon đó như một con báo đốm. Người đó xoay kiếm và cắt vài đường bên trong chiếc Dragoon, kết liễu nó.
Kỵ sĩ mặc giáo——Takeru, với đôi mắt đỏ như dã thú, quay sang những chiếc Dragoon còn lại.
Với những tay lính đánh thuê mà nói, thứ đó trông như ác quỷ hiện thân từ những câu chuyện thần thoại.
《"——Hiiiiiiiii."》
Đã quá trễ rồi.
Con quỷ phóng khỏi chiếc Dragoon đổ nát và tiến đến tiêu diệt những chiếc còn lại.
《"K-kẻ địch tấn công! Nhanh quá! Tên này là gì vậy!"》
Bên trong bức tường ngăn cách. Cuộc điện đàm truyền đến tất cả những tay lính đánh thuê đang chuẩn bị phòng thủ phòng nghiên cứu số năm.
《"Vị trí nào? Bên ngoài đúng không, hãy báo cáo lại có bao nhiêu bọn chúng ở đó. Chúng là Dragoon à?”》
《"Không! Là con người!"》
《"Con người? Anh đùa tôi à?"》
《"Là một tên con người mặc giáp! Tôi sao có thể dùng đường dây khẩn cấp để đùa được——uwaaaaaa!"》
Với một tiếng động, cuộc đàm thoại bị gián đoạn.
Bất thình lình, tình hình lại chuyển thành một chuyện không thể tin nổi, khiến ai ai cũng sững sờ.
...*gonk*...
Đột nhiên, bức tường phía trước mặt những tay lính đánh thuê đang trấn giữ bên trong bị cắt thành hình chữ V, khiến bọn chúng run lên sợ hãi.
Bức tường ngăn đổ xuống vang lên tiếng ầm ầm, mây bụi bốc lên.
Bức tường đó được làm từ adamantium, là vật liệu kháng ma thuật. Nó sẽ không nhúc nhích ngay cả khi bị trúng đạn xe tăng. Bức tường đó đáng lý ra không thể bị phát hủy dễ dàng đến thế.
Những tay lính đánh thuê chuyển sang camera tầm nhiệt, và giữ cảnh giác.
Một tên địch đứng giữa đống đổ nát mà chẳng thèm ẩn nấp. Một con người——được bao phủ trong một bộ giáp.
《"...không thể nào... không thể tin nổi."》
Nhìn thấy chuyện khó tin như thế, tay lính đánh thuê lùi lại một bước.
Một kỵ sĩ có đôi mắt đỏ, mặc một bộ áo giáp và đứng dưới cơn mưa, người đó quả thực đang đứng đó.
Takeru đạp đổ bức tường và tiến vào, cậu xác định lực lượng địch bên trong.
Thật là một lực lượng đông đảo. Chỉ có một lần cậu nhìn thấy nhiều Dragoon được triển khai thế này, và lần đó là trên TV.
《"Lực lượng chính của Hiệp Hội Giả Kim, các Dragoon loại 『Cyclops』. Độ cơ động cao, nhưng áo giáp lại hơi tệ hơn loại thường. Nếu có thể thì tốt nhất là nhắm vào các khớp nối.”》
“Dĩ nhiên, bọn này dễ vỡ lắm… Lúc trước anh đã từng cắt tay một chiếc mà không cần dùng đến dạng Thợ Săn Phù Thủy.”
《"Lần này kẻ địch không dùng ma thuật. Vì chúng sử dụng áo giáp kháng ma pháp, nên cách hiệu quả nhất là dùng đòn công kích vật lý.”》
“Thay vì phải đối phó với cái tên phù thủy xảo trá kia, anh thích thế này hơn, đơn giản hơn.”
《"Vâng. Em sẽ chuyển ma thuật để gia cường cơ thể. Xin hãy kéo cò để chuyển dạng kiếm. Em sẽ biến đổi thuận theo ý anh.”》
“Rõ rồi.”
《"Vậy thì, tận hưởng đi nhé."》
“Hiểu rồi!”
Ngay lúc Takeru xuất hiện ở chính giữa, các Dragoon đồng loạt lao đến cậu, khói phụt ra từ động cơ đẩy của chúng.
Có tổng cộng mười chiếc.
Takeru siết cò, và ngay lập tháo vỏ kiếm ra.
Và rồi, cậu đặt lại thanh kiếm vào vùng thắt lưng và vặn hông hết cỡ.
"Kusanagi Song Nhận Phái——Luân Hồi."
Kiếm kỹ bao quát mọi hướng, Luân Hồi.
Đường kiếm vẽ thành một vòng tròn vành vạnh, với lại ngay sau khi rút kiếm ra, thì cậu nhấn cò và khiến thanh kiếm mở rộng ra, nên nó gây sát thương trong phạm vi khá rộng.
Những chiếc Dragoon địch bị cắt đứt đầu gối, liền đồng loạt lật nhào. Chỉ với phần trên cơ thể thì di chuyển đã khó, chứ đừng nói tới tấn công.
Trong nháy mắt, nguyên một tiểu đội bị quét sạch.
Nhưng chỉ nhiêu đây không đủ chấm dứt đợt tấn công của kẻ địch.
《"——Đừng đến gần hắn! Dùng súng mà bắn! Bắn đi! Bắn hạ hắn!"》
Nghe thấy vậy, những tay lính đánh thuê phía sau tòa nhà đồng loạt dùng súng trường xả đạn.
Và Takeru,
"——Haaa!!"
Đánh bật hết chúng.
Sau khi kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, cậu chém phăng cơn bão đạn này mà chẳng cần động tay động chân nhiều nhặn gì cho lắm.
Thấy cảnh kỵ sĩ mặc giáp nhảy múa như một cơn cuồng phong, những tên lái Dragoon sợ chết khiếp.
Chúng cứ siết cò súng cho đến khi những băng đạn rỗng không, khói súng mù mịt khiến chúng không nhìn thấy kỵ sĩ mặc giáp đâu nữa.
Tất cả chúng đều cảm thấy vô vọng. Cảm tưởng như đã thua cuộc đến nơi rồi.
Còn sống. Kẻ địch còn sống. Hắn sẽ không gục cho dù bị bắn rát đến thế.
Đúng vậy, bất cứ lúc nào, từ đám khói đó hắn sẽ——
《"?! Ph-phía trên!"》
Một tên hét to, và cả bọn nhìn lên trời.
Ở đó, là một kiếm sĩ với bộ giáp sáng lấp lánh giữa những đám mây mưa——
——*giinnn*
Cỗ máy chính giữa chưa kịp thay đạn đã bị chém.
Mặc cho cỗ máy đang cố gắng thay đạn bằng cách vội vã chuyển sang thao tác bằng tay, sơ hở vẫn thật chết người.
Không thể theo dấu người đó bằng mắt thường, chiếc Dragoon ngã xuống.
Với đường chém của thanh kiếm màu thiên thanh trông như một cái light saber, hình ảnh kỵ sĩ mặc giáp như một cơn ác mộng đốt cháy tâm trí của những tên điều khiển.
Chưa từng có ai trong số chúng nhìn thấy cảnh những chiếc Dragoon bị đè bẹp quá dễ dàng thế này.
Nhìn lại thì, không chỉ có một hai cỗ máy ở đây.
Những tay điều khiển thậm chí còn không hét lên nổi, chỉ biết run rẩy trong khi điều khiển.
Ngươi tiếp theo, kỵ sĩ nói thế với chiếc Dragoon bên trái. Kỵ sĩ mặc giáp chĩa mũi kiếm của mình về phía buồng lái.
《"Aaa...aa...uuu..."》
“Nếu không muốn chết thì tránh đường cho ta! Còn nếu ngươi nghiêm túc nghĩ đến cái chết, thì ta luôn sẵn sàng thành toàn bất cứ lúc nào!”
《"............ngh"》
“Nếu vẫn muốn chiến đấu, ta sẽ dốc hết sức đáp trả!”
Takeru bừng bừng sát khí tuyên bố với tay điều khiển.
*gakun*, như một con rối đứt dây, chiếc Dragoon đó khuỵu gối xuống.
Nhìn thấy kẻ địch mất hết ý chí chiến đấu, Takeru thu kiếm lại và hít một hơi thoải mái.
《"Tốt lắm."》
“...Lapis, em có biết gì về nơi Suginami đang ở hay là cơ sở nghiên cứu loài elf không?”
《"Xin chờ em một chút. Tạo hạt FM——khuếch tán."》
Đáp lại lời của Takeru, Lapis thực thể hóa một quả cầu màu thiên thanh, rồi khuếch tán nó để tiến hành dò tìm cơ sở này.
《"...Em không xác định được phản ứng nhiệt của Suginami-sama, tuy nhiên tầng trên cùng của tòa tháp này được bao phủ bởi một loại vật liệu kháng ma pháp rất mạnh, nó đã làm gián đoạn việc xâm nhập. Đó có lẽ là nơi nghiên cứu loài elf, Suginami-sama không chừng cũng ở tại tọa độ đó.”》
“Tầng trên cùng sao. Khó thật nhỉ… em có thể chỉ cho anh lối ngắn nhất không?”
《"Nếu tiếp tục như thế này, thì chúng ta phải đi đường vòng. Chúng ta cũng có thể đi thẳng vào tháp, nhưng ở đó an ninh lại chặt hơn."》
"Hiểu rồi… mà nhân tiện, Lapis."
《"Có chuyện gì."》
"Em, có thể bay không?"
《"? Ý của anh là khả năng bay lượn trên trời?"》
“Ừ.”
Khi Takeru đưa ra yêu cầu kỳ cục như vậy, Lapis im lặng một chốc.
Ngay cả Takeru cũng nghĩ rằng bất kể sức mạnh cô chứng có khác người đến đâu, cậu cũng đã yêu cầu một chuyện không thể.
《"Không có cánh nên bay lượn là điều không thể. Tuy nhiên, khi nhảy thì cũng có thể xem gần như là bay.”》
“Thật sao? Em tuyệt vời thật đấy.”
《"............ Chủ thể, xin hãy kiềm chế lời khen tặng em khi đang chiến đấu thế này."》
“Sao vậy?”
《"Em ngượng lắm."》
Thật bất ngờ, Takeru bất giác mở to mắt nhìn thanh kiếm. Ngượng? Một thanh kiếm biết ngượng?
Gì đây, mới à nha. Lapis luôn bám dính lấy cậu, ngay cả khi cậu đang bán khỏa thân mà còn không bao giờ đỏ mặt ra vẻ ngượng ngùng. Dù chẳng hiểu thế là sao cả, cậu cuối cùng kết luận rằng mình cần chấp nhận chuyện đó.
Vì Lapis là một thanh kiếm, cô bé sẽ không hiểu điều gì làm con người xấu hổ, cô bé sẽ không cảm thấy vui khi được khen là một người con gái xinh đẹp.
Ra vậy. Cô bé ngượng là vì được ngợi khen với tư cách là một thứ vũ khí. Takeru ngắm cô bé như thể ngắm con mồi của mình rồi cười vang.
“Haha, không ngờ em dễ thương quá. Chuyện này khá mới mẻ đấy——"
《"Một sự rối loạn có thể gây ra vấn đề khiến dạng thợ săn phù thủy bị giải trừ, và trong trường hợp tệ nhất thì sự kết nối giữa phần thân trên và dưới của Chủ thể có thể bị gián đoạn——"》
"——Từ giờ trở đi anh sẽ cẩn thận hơn."
Mặt Takeru xanh lè, rồi cậu khuỵu hông xuống.
Cậu cũng khuỵu gối và dồn sức vào đôi chân.
*gigi*, *gigigigi...*
Đôi chân phủ giáp của cậu kêu ken két, và mặt đất nứt ra.
Rồi,
"——Fuhh!!"
Đầu gối cậu bật như lò xo, và cậu phóng khỏi mặt đất.
Sau khi nhảy lên, cậu lao lên bầu trời như một con chim nhạn.
《"Giải phóng bộ đẩy FM, tăng thêm lực nhảy."》
Đồng thời với việc ma thuật được kích hoạt, dưới chân Takeru giáp trụ bao phủ tạo hình động cơ đẩy.
Sau khi phóng lên cao hết mức có thể, cậu bắt đầu rơi xuống.
Cậu nhẹ nhàng lướt xuyên qua bầu trời, và có thể thấy toàn cảnh phòng nghiên cứu.
"To quá... với cả, số lượng Dragoon..."
《"Nếu định chống lại tất cả chúng, ngay cả Chủ thể và em cũng không chịu được lâu đâu."》
“Vậy sao?”
《"Lượng ma lực em tạo ra ít hơn so với các Relic Eater khác. Hấp thụ mới là đặc tính của em, em được tạo ra với giả định rằng em sẽ hấp thụ ma lực từ những nguồn bên ngoài."》
“Ra vậy. Ngay cả em cũng có điểm yếu nhỉ.”
《"............là lỗi của em."》
"Kh-không, anh không có trách móc gì em đâu mà? Em đang làm rất tốt. Xin em đừng buồn nhé?”
Cậu không muốn tự nhiên đứt đôi chỉ vì cô bé này bị trầm cảm. Cậu tự thuyết phục bản thân rằng sức mạnh của bộ đẩy ma thuật này không được tạo ra tùy theo tâm trạng cô bé.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu hạ cánh xuống mái một tòa nhà trước khi nhảy lần nữa.
Mặc dù không to như cái học viện có chức năng như một thành phố của cậu, nhưng nó cũng cỡ cỡ vậy. Nhìn xuống dưới, có rất nhiều Dragoon đang không ngừng di chuyển, có lẽ là đang tìm kiếm Takeru.
《"Nhảy lên mái tòa nhà đó, rồi theo hướng tây tây bắc. Bằng cách điều chỉnh cơ thể anh có thể điều khiển được bộ đẩy."》
Nếu cứ bay thế này, cậu cuối cùng sẽ đến được tòa tháp trong cùng.
Kẻ thù sao nghĩ đến chuyện cậu di chuyển trên trời thế này chứ.
Ngay khi cậu nghĩ như vậy.
《"——Có tín hiệu nhiệt đến từ phía trước. Chủ thể, hãy tránh nó."》
Sau khi cô bé nói vậy, Takeru liền hơi lượn sang phải, ngay sau đó,
Một quả trái phá khổng lồ rít qua ngay trước mặt cậu.
"Cái——?!"
《"Là đạn pháo của địch. Em tin rằng đó là pháo tự hành được cài đặt trên những lớp tường ngăn.”》
“Tệ rồi đây!”
Tiếng oanh tạc có thể nghe thấy từ xa, chớp mắt sau đó một quả đạn khác bay tới Takeru.
Cậu kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao rồi dùng hết sức chém quả đạn pháo.
"——Gahh!!"
Quả đạn bị chia thành hai rồi nổ tung, vụ nổ chấn tung Takeru.
《"Thiệt hại không đáng kể. Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ gặp rất nhiều tổn hại dù có giáp ma thuật.”》
“Hết cách rồi, hãy bay thấp nhất có thể…!”
《"——Có bóng dáng địch sau chúng ta."》
Takeru lộn người lại ngay sau khi được cảnh báo, và nhìn về phía sau.
Có hai chiếc Dragoon đang bay theo cậu.
Những chiếc Dragoon chĩa súng vào cậu, và bắt đầu nã đạn.
“Chúng được đặc chế cho việc bay…!”
《"Mẫu Dragoon mới, 『Biyaaki』. Chúng ta gặp bất lợi trong không chiến."》
"Khỉ thật... thật là một đám khó chịu... Lapis, em có thể biến thành Kusarigama không?"
Cậu nhấn cò và Lapis biến thành một cái Kusarigama.
Trong lúc tiếp tục trốn chạy khỏi lũ Dragoon, Takeru bắt đầu quay xích của Kusarigama.
Và lúc tốc độ quay đạt đỉnh, cậu hết lực ném nó về phía sau.
Nhưng, chắc vì Takeru là một đứa vô cùng vụng về, cái liềm lại bay sai hướng.
《"Chủ thể, xin hãy chỉnh lại đòn đánh——"》
“Không sao, xem kìa!”
Takeru nắm chặt sợi xích trông như kéo dài ra mãi, và rồi bất thình lình giật nó sang bên.
Như thể đang dùng kiếm chém kẻ thù, cái lưỡi liềm gắn với sợi xích xoay vòng.
Lưỡi liềm chuyển hướng ngay sau lưng chúng, và sợi xích xoắn lại như thể một con rắn quấn quanh bọn chúng.
Khi Takeru thấy rằng sợi xích đã trói chặt kẻ địch, cậu tắt động cơ đẩy và rơi thẳng xuống.
Rồi, cậu liệng sợi xích lên vai mình.
“Kusanagi Song Nhận Phái——Vật Qua Lưng!”
Và thế là bọn chúng bị vật thẳng xuống đất.
Những chiếc Dragoon cùng với sợi xích đâm sầm xuống đất, tứ chi chúng tan nát và vụn vãi trên mặt đất.
Lát sau, Takeru cũng hạ cánh làm mặt đất lỏm xuống.
《"Em ngạc nhiên đấy. Ra là anh cũng có thể sử dụng Kusarigama."》
"...Anh nói rồi mà, Kusanagi phái không chỉ sử dụng mỗi kiếm. Nếu em nghĩ rằng sợi xích giống phần mở rộng của kiếm thì chắc là sẽ hiệu quả mà thôi. Chà, anh khá tệ với nó, nhưng nhiêu đây thì..."
Cậu đứng lên và thở ra thật dài.
Sau khi xoay sở chăm sóc kẻ địch xong, giờ cậu phải hạn chế di chuyển trên không trung. Vì cậu không thể gồng mình hết sức trong không trung, cậu chỉ có thể dùng phần trên cơ thể để vung kiếm mà thôi. Chính vì thế mà dù cho có dùng Kusarigama tốt tới đâu đi nữa, cứ bay như vậy không phải là cách hiệu quả.
Đó là lý do tại sao chiến đấu trên mặt đất thì tốt hơn.
...nhưng dù có nói vậy.
“...tệ thật.”
Sau khi nhận ra nơi mình đáp xuống, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau vã ra.
Đây là con đường chính dẫn trực tiếp đến cổng chính.
Hay nói cách khác——là ngay giữa lòng lực lượng địch.
“Coi bộ chúng ta bị dụ tới đây.”
《”Hết cách rồi. Hãy phá vòng vây mà tiến lên."》
"Chỉ còn mỗi cách đó."
Thanh Kusarigama biến trở lại thành thanh Nodachi, rồi cậu thủ thế.
Vô số Dragoon quanh cậu đang chĩa mũi súng về phía cậu.
Thật là một tình huống không thể Micheal Bay hơn. Một cá nhân solo cả một đám. Lâm vào tình thế bị áp đảo hoàn toàn thế này, Takeru hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi, cố gắng bắt đầu cuộc chiến đấu.
《"——Kusanagi! Cậu không sao chứ?!"》
Khi đó, có liên lạc thông qua ma pháp truyền âm vang đến tai cậu.
Giọng nói đó, là của Ouka.
Ngay khi Takeru định đáp lại, có một vụ nổ và khói bốc lên trên con đường chính thẳng hướng đến cổng.
Cứ vài giây lại có thêm nhiều vụ nổ và khói bốc lên từ chúng, những vụ nổ dần dần gần đến chỗ cậu.
Kẻ địch quanh cậu không biết chuyện gì đang diễn ra và cảm thấy bối rối, rồi cậu nhìn thấy một chiếc Dragoon đang di chuyển bằng bánh xích từ hướng cổng chính đến đây.
Với những họng súng sáng rực, chiếc Dragoon đó tiến đến Takeru.
“...một đồng minh?”
《"Đã xác nhận đó là huy hiệu Ban Thanh Trừng. Đó là một đồng minh. Có vẻ như là mẫu mới.”》
Chiếc Dragoon được xác định là đồng minh lướt trên con đường chính một cách nhanh chóng, và hạ gục những chiếc Dragoon phản ứng chậm chạp của kẻ địch.
Phần 3
《"——Lữ đoàn số ba đã bị tiêu diệt! Tất cả các đội hãy bảo vệ cổng chính!"》
《"Khỉ gió! Vô duyên vô cớ mà tất cả hàng phòng ngự của chúng ta sụp đổ! Cuộc tấn công chết tiệt mà Ban Thanh Trừng phát động đã đè bẹp chúng ta ngay lập tức!"》
《"Tôi chưa bao giờ thấy Dragoon nào như vậy! Mẫu mới sao?! Chúng nhanh quá...!!"》
Những toán lính đánh thuê của phòng nghiên cứu số năm hoàn toàn bị những đợt tấn công của Takeru đè bẹp. Cổng chính thì lại bị những toán quân Dragoon của Ban Thanh Trừng chọc thủng, và con đường đến tòa tháp biến thành nơi cận chiến.
Ngay cả những tay lính đánh thuê đến sau cũng ngay lập tức bị nghiền nát khi chúng đi vào con đường chính đã bị Ban Thanh Trừng chiếm giữ.
Trong khi những chiếc Dragoon và bộ binh chiến đấu trên con đường nhuộm đầy máu, tiếng la hét, và khói lửa, thì một người đàn ông có mái tóc trắng lại đi bộ một cách nhàn nhã cùng với ba thành viên của đội Thợ Săn Phù ThủyDullahan.
Mặc cho những viên đạn và vỏ của chúng bay vèo vèo sát sàn sạt tới nỗi cảm thấy luôn cả áp lực gió, bọn họ chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào. Bọn họ nhàn nhã như thể đang đi tản bộ trong công viên dưới ánh trăng.
“Bầu không khí này thật hoài niệm. Khói súng và máu, mùi sắt nung. Đúng thế đúng thế, nhảy, nhảy múa đi. Con người thì phải thế này.”
Sougetsu chẳng hề tỏ ra sửng sốt ngay cả khi một viên đạn sượt qua gò má ông. và cứ tiếp tục nhàn nhã bước đi.
“Chủ tịch, vầy chẳng phải hơi nguy hiểm sao. Ngài ít nhất cũng đi ra đằng sau đi ạ? Nếu có chuyện gì xảy ra với ngài thì chắc là đội trưởng giết tôi mất.”
Một Thợ Săn Phù ThủyDullahan thiếu niên yêu cầu nghiêm túc với Sougetsu, làm ông ta quay lại nhìn cậu ta.
“Đừng có nói ngu ngốc như vậy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tổng chỉ huy không đi trước? Đã là người đứng đầu, thì lúc nào cũng phải đi đầu cả, miễn ta chưa chết thì có sao đâu.”
"...chậc, nghe thật chẳng đáng tin chút nào."
Vốn dĩ chỗ này đâu phải tuyến đầu cơ chứ. Cậu Thợ Săn Phù ThủyDullahan thì thầm.
Sougetsu giang rộng vòng tay, và thầm thì gì đó. Rồi ông ta xoay khẩu súng hỏa mai đang cầm trong tay một vòng.
Cùng lúc đó, Dragoon địch từ hai phía của một giao lộ tràn tới.
“Chính vì thế này mà đám trẻ khiến ta gặp quá nhiều rắc rối. Được thôi, để Chủ Tịch ta đây dạy cho mọi người những điều mà Thanh Tra Dị Giáo cần nằm lòng nhé.”
Sougetsu đưa súng lên mà không thèm liếc lấy một cái vào chiếc Dragoon ngay phía sau ông.
“Đầu tiên——Ban Thanh Trừng thì không từ thủ đoạn.”
Vừa tuyên bố như vậy, ông vừa siết cò súng.
Viên đạn bay thẳng vào chiếc Dragoon dẫn đầu.
Tuy vậy, mặc dù bắn trúng, nhưng chẳng có tiếng va chạm phát ra.
"Thứ hai——khi đánh với phù thủy, và những ai giúp đỡ bọn chúng, thì không được nương tay."
Cò súng lại siết lần nữa, và lần thứ hai kẻ thù bị bắn trúng.
Nhìn cho kỹ thì, có vẻ như viên đạn chỉ sượt qua lớp giáp của chiếc Dragoon.
"Thứ ba——Thà xử nhầm còn hơn bỏ sót! Dù gái hay trai, dù già hay trẻ, dù đúng hay sao, cứ xử tất!”
Cuối cùng, Sougetsu lại xoay súng lần nữa, rồi nắm chặt nó lại và bắn.
Một phát trúng đích.
Chiếc Dragoon đó chẳng trầy lấy một vết, âm thanh máy móc chấn động không khí khi chúng lướt đến và sắp sửa xả đạn.
Kẻ địch vẫn hung hăng như vậy. Tuy chỉ là thân máu thịt, nhưng nhiêu đây vẫn không khiến chúng bất ngờ.
Nếu có thứ chúng lơi là, thì đó chính là sự cảnh giác của chúng.
Điều đó bắt nguồn từ việc chúng tin tưởng vào lớp giáp chống ma thuật, nên không thèm tránh đạn của Sougetsu.
Khi chúng định tung đòn tấn công, đột nhiên ba trong sáu cái máy bắt đầu phát điên, chúng vung kiếm loạn xạ và nã đạn vào đồng đội.
《"——Mấy thằng khốn chúng mày làm gì thế!"》
《"Lũ chó chúng mày tại sao——guwaaah!!"》
《"Dừng tay, tao van tụi mày hãy dừng tay lại——!!"》
Ba chiếc Dragoon còn lại bị những đòn công kích của đồng đội xé nát.
Còn ba chiếc Dragoon phản bội giờ đã ngừng chạy, và chúng tự chĩa súng vào ngực mình.
《"——Chiếc búa phù thủy."》
《"——Hãy phán xét những kẻ dị giáo."》
《"——Hãy ban phát cái chết cho những kẻ đáng nghi này."》
Ba cái máy đồng loạt xả đạn. Lớp giáp chịu được những phát đạn đầu tiên, nhưng rồi những viên đạn cũng phá được vào trong trước khi băng đạn kịp hết sạch. Ba chiếc Dragoon khụy gối, máu chảy tràn ra qua những cái lỗ đạn.
Bọn lính đánh thuê hỗ trợ phía sau kinh ngạc.
Khẩu súng đó thật kỳ lạ. Mặc dù đó chỉ là một khẩu súng hỏa mai, đáng lẽ nó không thể nã đạn với tốc độ như vậy được, tuy nhiên Sougetsu lại bắn được ba phát liên tiếp.
Không, những thứ mà nó bắn ra có thực sự là đạn không?
Chiếc máy chỉ huy bọn địch zoom vào khẩu súng của Sougetsu và scan nó.
『The Malleus Maleficarum Proto-Type "Innocentius"』
Đó là dòng chữ khắc trên khẩu súng Sougetsu đang cầm.
《"Relic...Eater...!"》
Tên đội trưởng toán quân này sợ hãi run lẩy bẩy.
Sougetsu vừa bước về phía bọn địch nhân đang run sợ, vừa chĩa súng vào chúng.
Với mái tóc trắng và nụ cười như mèo Cheshire trên gương mặt, ông ta phát sáng như vầng trăng trong không gian tối tăm bao xung quanh.
Dáng vẻ ông ta hệt như một tên tử thần đang đi săn lùng linh hồn…
“Vì hôm nay ta phải nói chuyện với con hồ ly tinh đó, nên tâm trạng của ta đang rất là tệ đó.”
Nỗi sợ hãi bao trùm.
“Mấy anh dị giáo này, ta sẽ cho các anh chọn lựa. Với những ai không phải phù thủy, các anh thích kiểu phán xét nào?”
Đôi môi ông ta cong lên, để lộ hàm răng sắc lẽm trông như trăng lưỡi liềm.
“Xin ta khoan dung? Muốn bị thiêu sống? Hay là bị chặt thành từng mảnh?”
Đáp lại lời của Sougetsu, khẩu súng phát ra những tia lửa ma mị, và kim hỏa tự động bật lên.
Cùng với đó, nụ cười kiểu mèo Cheshire của ông ta mở rộng hết cỡ.
"Giờ thì, cho chúng toại nguyên đi——Innocentius."
Và Relic Eater xấu xa nhất, thợ săn phù thủy đầu tiên Innocentius cười vang một cách hung tợn.
Takeru choáng váng khi thấy con đường đã bị những Dragoon đồng minh chiếm giữ.
Tại sao Ban Thanh Trừng lại ra tay ở đây?
Khi cậu còn đang thắc mắc,
《"Đừng lơi là! Đằng sau cậu kìa!"》
Cậu lại nghe thấy giọng Ouka truyền đến.
Sau khi vội vàng quay lại, cậu thấy Dragoon địch đang nắm chặt đao phía trên đầu cậu.
Takeru liền vào tư thế sẵn sàng đánh trả, nhưng trước khi cậu kịp tung đòn, thì có một thứ trông như cái cọc đâm xuyên qua chiếc Dragoon đó.
Một đòn tấn công? Từ đâu tới vậy?
Cậu vừa nghĩ như vậy, thì *tap*, xẹt một cái Ouka nhảy xuống ngay bên cạnh cậu.
“Nguy hiểm quá. Kusanagi, cậu có sao không?”
Takeru với vẻ mặt vừa hết hồn vừa thắc mắc nhìn cô, Ouka đắc ý chống một tay lên hông và nhăn nhó.
“Là tôi tấn công đó. Tại sao cậu không đáp lại lời chúng tôi hả? Chúng tôi gọi cho cậu nãy giờ.”
“Xin lỗi, điện đàm bị hư rồi.”
“...thiệt tình. Tôi cũng nghĩ như vậy nên mới liên lạc thông qua cái Relic Eater này.”
Cô nói vậy rồi ném cho Takeru một cái điện đàm dự phòng.
Takeru bắt lấy điện đàm, và bắt đầu kể cho Ouka nghe mọi chuyện xảy ra với cậu và Ikaruga.
“...vậy đó là tất cả mọi chuyện. Cũng na ná như những gì Saionji đã nói.”
Việc Ikaruga dùng Lost MatrixPha Lê Ajin để trao đổi bọn họ, nhỏ đó chỉ dùng trực giác là biết.
Tín hiệu liên lạc tiếp theo trong điện đàm là đến từ Usagi.
《"Kusanagi... cậu ổn chứ? Tạ ơn trời."》
Takeru bằng giọng nói có chút nhẹ nhỏm, hỏi cô đang ở đâu.
《"Tớ đang ở ngoài bức tường. Tớ sẽ là xạ thủ bảo vệ các cậu. Mà tớ không biết là mình có giúp ích được gì các cậu không nữa, tớ…"》
“Tớ trông cậy vào cậu, Usagi.”
Khi nghe cậu nói lại, cô thở hổn hển và vui vẻ trả lời lại vâng.
“À phải rồi, Mari sao rồi?”
“Nhỏ đó vô dụng lắm nên bọn tôi để nhỏ đó lại chỗ ông Chủ Tịch rồi. Không được dùng phép thuật nên chẳng chiến đấu được gì cả. Không dùng được nhỏ đó đâu.”
Hừm, cô khịt mũi và ngoảnh mặt đi.
Dù miệng nói như vậy, nhưng có lẽ Ouka không muốn Mari vì không sử dụng được phép thuật mà bị liên lụy.
“Chúng ta phải nhanh lên. Nếu Ban Thanh Trừng biết Suginami có dính líu đến các cuộc thử nghiệm về loài elf, cậu ta sẽ bị bắt mất. Trước lúc đó, tôi phải nghe sự thật từ miệng cậu ta.”
"............"
“Đầu đuôi câu chuyện thế nào cứ để sau. Trước hết chúng ta cần cứu Suginami…”
Cậu không rõ từ đâu mà bọn họ lại biết, có vẻ Ouka và những người kia biết Suginami là một 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』.
Ouka nói rằng cô sẽ không bắt Suginami trước khi cô được biết sự thật.
Nếu là vào thời điểm cô mới gia nhập tiểu đội này, thì cô sẽ bắt luôn Ikaruga mà không cần hỏi han gì cả.
“...tại sao cậu lại nhìn tôi ghê vậy.”
Ouka thắc mắc hỏi Takeru.
Takeru quay đi chỗ khác, trên môi thoáng nụ cười hạnh phúc.
“Có gì đâu.”
“...không biết tại sao cái mặt cậu làm tôi khó chịu quá. Dừng lại đi.”
“Tôi đã bảo cậu là không có gì mà.”
Ootori cáu giận lại có vẻ ngờ nghệch, Takeru thầm mỉm cười, rồi giắt kiếm lên vai, quay lại và chỉ vào tòa tháp.
“Usagi, cậu sẵn sàng chưa? Phần hỗ trợ trông vào cậu.”
《"U-Ừ, lúc nào cũng sẵn sàng.!"》
Quả nhiên cô vẫn căng thẳng như mọi khi, nhưng được cái là trả lời rõ ràng.
“Tớ sẽ đánh thẳng vào bọn địch. Ouka sẽ lo bọn phía sau tớ, còn cậu chăm sóc những tên mà tớ bỏ qua nhé.”
“Cứ để đó tôi lo.”
Ouka giơ đôi súng Vlad trong tay lên và nheo mắt.
Takeru cũng chuẩn bị chiến đấu, cậu thở sâu và không động đậy.
"——Tiểu Đội Tập Sự 35, xông lên!"
Cùng với tiếng hô vang đó, Takeru cùng đồng đội của mình bắt đầu chạy về phía tòa tháp.
Phần 4
Phòng thí nghiệm số 5, tầng cao nhất của tòa tháp, bên trong những bức tường bảo vệ tầng 6.
Giữa không gian mênh mông với những bức tường trắng bao quanh, Ikaruga và Isuka nhìn vào lồng ấp.
“Coi bộ bên ngoài bắt đầu đánh nhau rồi… có vẻ khó khăn phết.”
Trên một trong những màn hình mà lồng ấp trang bị, có hiển thị hình ảnh bên ngoài. Có nhiều Dragoon đang giao chiến, và càng nhìn thì càng thấy Ban Thanh Trừng là phe đang làm chủ chiến trường.
“Hoài niệm nhỉ, Ikaruga.”
Isuka nhìn lồng ấp và nói.
“Tôi thì chẳng thấy hoài niệm gì cả.”
Ikaruga lắc đầu như thể vừa nghe gì đó kỳ cục lắm.
Isuka đã biết thế nào cô ta cũng phản ứng như thế, nên cũng không hỏi tiếp.
“Tôi thì lại thấy thế. Trong bốn năm, tôi cứ nhìn vào thứ này. Tôi vẫn nhớ cảm giác căm giận lúc đó.”
"............?"
“Bốn năm, Ikaruga à. Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi… nếu cậu không bỏ trốn cùng với Pha Lê AjinLost Matrix thì tôi đã có thể tiến xa hơn.”
"............"
“Tiến xa hơn cùng với cậu.”
Một người không có cảm xúc thường tình nào như Isuka, giờ lại nhìn Ikaruga bằng khuôn mặt đầy thù hận.
Ikaruga cũng quay sang trừng mắt Isuka.
“Tại sao cậu lại phản bội tôi?”
“Tôi không định phản bội cậu. Tôi chỉ muốn đi ra ngoài thôi.”
Ikaruga cười khổ và nhìn Isuka bằng ánh mắt thông cảm.
“Nhờ cuốn sách ảnh đó mà tôi nhận thấy mọi chuyện ngày càng chán. Tôi thấy mệt mỏi khi chỉ bị dùng để phát triển vũ khí giết người rồi.”
"............"
“Tôi đã nghĩ rằng là bên ngoài có nhiều thứ thú vị hơn. Những thứ tôi không biết, những thứ tôi chưa từng trải nghiệm… chúng rất nhiều.”
“...cậu đã tìm thấy chúng chưa?”
Isuka hỏi Ikaruga.
Khuôn mặt Ikaruga giãn ra, và cô khép hờ mắt trước khi nói một cách to rõ.
“Ừ. Tuy đó là một thế giới thối nát còn hơn những gì tôi đã nghĩ… nhưng tôi đã tìm thấy nó. Một thứ rất thú vị.”
“Tôi hỏi, đó là gì?”
“Ừm, thì… hơi bị khó diễn tả, nhưng nếu cậu muốn biết thì.”
Ikaruga cau có như thể đang gặp vấn đề nan giải, nhưng rồi cô đập tay và ngay lập tức giơ ngón trỏ lên.
“Tuổi Trẻ, đại loại như thế.”
Và không khí dường như đóng băng.
"——Thật lố bịch. Chỉ vì thứ ngu xuẩn đó, mà tôi đã mất đi nhiều thứ."
Cùng với lời nói đó, cô đứng như trời trồng, khuôn mặt co giật.
Không phải, nói cho chính xác thì, chỉ có phần gò má co giật.
Các 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』 được tạo ra để nghiên cứu vốn dĩ không có nhiều cảm xúc, nhưng bọn họ không bao giờ kiềm chế vẻ biểu hiện trên khuôn mặt.
Ikaruga nhìn hành vi của Isuka một cách đầy quan ngại.
“Cậu có biết không. Có biết tôi đã phải chịu đựng thế nào vì cậu không?”
"............?"
“Sau khi cậu đi, tôi bị buộc phải tái-đào-tạo bởi cấp trên. Không chỉ có cơ thể tôi… mà cả cách suy nghĩ của 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』 cũng dính chặt vào người tôi.”
"...Isuka..."
“Nhờ như vậy, mà tôi lâm vào cảnh này đây. Biểu hiện trên khuôn mặt bị giới hạn… và mỗi khi tôi có cảm xúc vô dụng nào, thì não tôi đau như cắt.”
Trong khi gò má cô co giật, cô yếu ớt đặt tay lên trán.
Tái-giáo-dục. Giáo dục đâu chẳng thấy, chỉ thấy tra tấn.
Họ khiến cô đau đớn cách thực hiện một cuộc phẫu thuật não. Họ cấy các cỗ máy nhỏ xíu vào vùng não phụ trách cảm xúc, để mỗi khi cô dung dưỡng cảm xúc không phù hợp thì sẽ phải lãnh cơn đau không chịu nổi. Cái gọi là tái giáo dục này thật sự vô nhân đạo.
Có lẽ Hội Giả Kim không muốn mất đi Isuka ưu tú, nên mới buộc cô khuất phục bằng cách tái giáo dục.
Cảm giác khó chịu Isuka phải chịu đựng từ nãy đến giờ chính là vì vậy.
“Chính là lỗi của cậu, Ikaruga.”
“...chờ chút, sao lạ vậy. Là lỗi do tôi nên cuộc thử nghiệm mới thất bại. Đâu phải lỗi do cậu. Tuy Hội Giả Kim rất tồi tệ, nhưng họ cũng biết lý lẽ, họ sẽ không làm chuyện không cần thiết như vậy. Cậu xuất sắc… lại ngoan nữa… tại sao lại tái-giáo-dục chứ?”
Đúng như Ikaruga đã nói, Hội Giả Kim chỉ áp dụng tái giáo dục với những ai muốn trốn như Ikaruga.
Một thủ thuật chỉ áp dụng lên những ai đã đánh thức được cái tôi của mình và có những xúc cảm không phù hợp.
Ikaruga nhìn vào Isuka, người đang giấu mặt sau những ngón tay, và nhận ra.
“Cậu… chẳng lẽ cậu…”
Ngay lập tức, Isuka loạng choạng chống tay lên lồng ấp, rồi cô lấy ra một vật từ túi chiếc áo choàng thí nghiệm màu đỏ.
"——Chính là lỗi của cậu!"
Isuka ném ra vật mà cô đã từng giật khỏi tay Ikaruga.
Đó là một quyển sách cũ nhàu nát.
『Ngôi nhà của chim bạch yến』
Đó là quyển sách mà Ikaruga đã đọc và học được đạo đức từ đó, lúc cô vẫn còn ở phòng thí nghiệm.
Isuka lấy tay che mặt, cơ thở cô run lên.
“Nếu cậu… nếu cậu không lượm cái thứ này về… thì tôi đã không…!!”
Ikaruga thở dài, vừa thấy thương hại vừa thấy có lỗi.
Cô đã phạm sai lầm khi để nó lại cho Isuka.
Cứ nghĩa rằng Isuka vẫn là một 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』như trước đây.
Nhưng sai rồi. Cô ấy đã nhặt cuốn sách mà Ikaruga bỏ lại.
Chính vì thế mà cái tôi của cô ấy thức tỉnh, cảm xúc cũng xuất hiện, và khao khát thoát ra ngoài cũng khai sinh.
Khi cấp trên nhận ra.
Bình thường thì cô sẽ bị giết, nhưng cấp trên lại không muốn mất đi Isuka đầy tài năng, nên đã tái-giáo-dục cô.
Nếu Ikaruga mà không chạy đi, cô cũng sẽ bị buộc phải điều trị như vậy.
“Nếu tôi không đọc thứ đó… Nếu tôi không học những cảm xúc không cần thiết… Thì tôi sẽ có thể tiếp tục sống hạnh phúc như khi xưa…! Tôi rất thõa mãn khi cùng cậu tiến lên phía trước…! Tuy nhiên… bởi vì cậu… mà tất cả…”
"............"
“Bởi vì… cậu đã… thay đổi tôi...!”
Tuy biểu hiện không thay đổi, nhưng cảm giác thù hận vẫn cuồn cuộn, do đó đầu cô lại đau như búa bổ.
Tất nhiên là cô không thể kiềm chế khi Ikaruga, nguyên nhân của mọi việc, đang ở trước mặt mình, những cảm xúc đó là không thể ngăn lại được. Mồ hôi lấm tấm chảy trên người Isuka, và hơi thở cô trở nên nặng nề.
...không chỉ Kanaria, mình cũng đẩy cả Isuka xuống vực sâu.
Ikaruga gục xuống, sự hối tiếc bủa vây lòng cô.
Isuka nhìn cảnh Ikaruga bị cảm giác tội lỗi dày vò, và cơn co giật trên gương mặt cô ngưng lại.
“...tuy nhiên tôi không quan tâm chuyện đó, tôi thấy chẳng sao cả. Tôi không khụy ngã trước sự đàn áp của bọn họ. Tôi sẽ rời khỏi đây theo cách của tôi. Giống như cậu đã từng…”
"............"
“Nếu tôi thành công trong việc hồi sinh loài elf, Ảo Mộng ÁoValhalla sẽ dùng ma thuật để loại bỏ những thiết bị trong não tôi, và thu nạp tôi. Cuối cùng thì địa ngục của tôi sẽ kết thúc. Tôi sẽ được giải phóng khỏi cái lồng này.”
Isuka lấy lại sự bình tĩnh vốn có, và dang cả hai tay về phía Ikaruga.
“Giờ thì đưa Pha Lê AjinLost Matrix cho tôi… Tôi không rõ cậu mưu toan chuyện gì, nhưng đã muộn rồi. Có chống cự cũng vô ích, súng gác hiện đã nhắm vào cậu.”
Nhìn quanh, cô thấy cơ số súng máy tự động được trang bị trên các gờ tường.
Ikaruga nhắm mắt, và lấy ra một cái két nhỏ chứa Pha Lê AjinLost Matrix từ trong túi.
Vỏ cái két cũng giống thứ nguyên liệu nơi đây, được tạo từ một loại vật liệu kháng ma thuật nhất đẳng.
Ikaruga đưa nó cho Isuka.
“Mật khẩu là… kanaria.”
Đó là tên của một bán elf, một trong những người cô đã đánh đổi để lấy sự tự do.
“Tình cảm. Muốn giữ lấy cũng đã quá muộn rồi… đó là tội lỗi ta không thể xóa bỏ.”
Ikaruga nói vậy, rồi Isuka nhập mật khẩu.
Sau khi âm thanh điện tử ngưng lại, thì tiếng khóa mở vang lên.
Isuka đặt tay lên cái két, và rồi——cô thốt ra tiếng thở dài.
"............cái này, cậu đang định làm gì vậy..."
Isuka vừa co giật vừa thấy đau đầu, cô yếu ớt ném cái két đi, và nó rơi xuống sàn.
Cái két đang lăn trên sàn trống rỗng.
“Dù đã quá trễ nhưng cậu vẫn muốn giấu nó. Hãy nói ra nơi mà cậu giấu Pha Lê AjinLost Matrix mau.”
"............"
“Vậy là nó vẫn ở cái học viện đó?”
"............"
“Nếu cậu không chịu nói, thì tôi chỉ còn cách dỡ bộ não của cậu ra để trích xuất trí nhớ. Dù có là gì thì cậu cũng sẽ chết dưới tay tôi.”
Isuka lấy ra một thứ trông như cái kim từ tay áo khoác đỏ của cô.
Cây kim tự tách ra, cái cách nó tách ra trông như chân của một con côn trùng vậy.
Đồng thời, những ụ súng gác được trang bị trên gờ tường liền chĩa về phía Ikaruga.
Ikaruga nhắm mắt lại, không hề tỏ ra bối rối.
“Pha Lê AjinLost Matrix... tế bào của loài elf, đang ở đây.”
Nghe sự thật được nói ra một cách thờ ơ như vậy, Isuka nghiêng đầu thắc mắc.
Ikaruga với đôi mắt khép hờ nhìn Isuka, người đang ngẩn ra không hiểu lời của cô là gì.
“Nè, Isuka. Biết tại sao tôi quay về đây không?”
“Cậu có thể thấy rồi đó, tôi không hiểu gì cả.”
“Có hai lý do. Thứ nhất, là ngăn chặn việc hồi sinh loài elf bằng cách hủy diệt nơi này.”
Nghe thấy lời của Ikaruga, Isuka đang tỏ ra lo lắng bỗng nhiên bật cười trong khi vẫn duy trì vẻ vô cảm.
"Ahhahahahaha! Sau tất cả những chuyện đó mà cậu vẫn muốn lấy mọi thứ khỏi tôi! Cậu tham lam vừa thôi! Nhưng cái cơ sở này, nơi này được bao phủ bằng vật liệu kháng ma thuật siêu bền, ngay cả những cây kim trong cái lồng áp này, và các phương tiện thí nghiệm đều làm bằng chất liệu tương tự. Chúng được tạo ra như thế vốn là để phòng hờ trường hợp elf hồi sinh thành công, là biện pháp để ngăn chặn elf trốn đi. không thể dễ dàng mà phá hủy được.”
Ngay cả lời khiêu khích của Isuka cũng không làm Ikaruga lay động.
“Lý do còn lại chính là… mang cậu ra khỏi nơi đây.”
Ikaruga vừa nhìn Isuka vừa nói vậy.
Isuka không hiểu những cảm xúc đang bùng nổ trong cô là gì, là sự thất vọng, buồn bã, hay nóng giận, nhưng cô vẫn phải chịu đựng cơn đau vô hạn.
“...trễ thế này rồi… mà cậu…!”
“Lúc tôi trốn khỏi chỗ này… tôi hối tiếc đến tận bây giờ vì đã không đưa cậu cùng đi. Nếu tôi mang cậu đi cùng thì việc hồi sinh loài elf chắc chắn sẽ bị chấm dứt.”
"......cậu...thế quái nào lại......"
“Đúng thế. Nghe có vẻ tham lam thật. Nhưng nếu ở vị trí thì cậu sẽ hiểu thôi.”
"............"
“Dù không có Pha Lê AjinLost Matrix, nhưng miễn là còn cậu, thì việc thử nghiệm hồi sinh elf sẽ tiếp tục.”
Đó là ý kiến của cô với tư cách nhà nghiên cứu, nhà khoa học và là một thanh tra viên.
Với lý do như vậy, ngay cả Isuka cũng sẽ hiểu được. Quả thực là có lý. Cô có thể hiểu được rằng cô ta vì đã không làm vậy nên mới dẫn đến hối tiếc, cô hiểu chứ.
Nhưng mà,
“Nhưng đó không phải là tất cả.”
Ikaruga nói thêm.
Không phải với tư cách là nhà nghiên cứu, mà là lấy tư cách con người, một cá nhân.
“Khi tôi ở đây, cũng giống như việc vị trí của cậu là ở bên tôi, thì vị trí của tôi cũng là ở bên cậu. Và khi tôi bỏ đi, đó chính là chuyện tồi tệ nhất với tôi. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn còn thấy hối tiếc.”
"............"
“Vậy nên, tôi mới một lần nữa——"
“Đừng có láo với tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
Cô nắm chặt tay, và ngửa đầu hét lên vì đau đớn.
“Tôi…! Tôi không cần cậu nữa! Cậu là kẻ thù của tôi! Giờ tôi sẽ khám phá thế giới với tư cách là nhà giả kim của Ảo Mộng GiáoValhalla! Miễn là còn tôi thì thế giới bên ngoài chỉ còn cách cạp đất mà sống! Chính tại vì thế giới bên ngoài mà tôi thành ra thế này! Tôi sẽ phá hủy thế giới để cứu lấy chính mình! Tôi không cần cậu cứu tôi!”
Khuôn mặt cô trống rỗng, đỏ tía.
Đã quá trễ rồi, giờ có nói gì thì sự thù hận của Isuka cũng sẽ không biến mất. Ikaruga không thể giũ sạch nó được nữa.
“...ra vậy. Thật đáng tiếc.”
Ikaruga nói vậy với Isuka đang tức giận, và đặt một tay lên ngực.
“Tôi, tôi sẽ không để cậu chiếm lấy nơi tôi thuộc về. Nếu cậu phá hủy thế giới thì nơi tôi thuộc về cũng tiêu tùng mất. Nếu không đi với tôi, thì cậu sẽ là kẻ thù của tôi.”
“...nơi...mà cậu thuộc về?”
“Đúng thế. Đó là một nhóm ở trong trường, tập hợp một đám khó coi. Đó hiện tại là nơi tôi thuộc về. Nó rất, rất quý giá, và là một nơi thú vị hơn hết thảy mọi chỗ.”
“...nếu là vậy——giống như cậu đã làm với tôi, tôi cũng sẽ phá hủy nơi đó của cậu!!”
Thời điểm Isuka lắc tay, một ụ súng bắn đạn xuyên qua đùi Ikaruga.
Ikaruga hơi loạng choang, và rồi cô giơ chân lên mà không la đau lấy một tiếng.
*clank*, cô dậm gót giày xuống sàn tạo ra tiếng.
Máu của cô, toàn một màu trắng.
Dù vậy, Ikaruga vẫn đứng thẳng.
Một đám rối như tơ nùi trông như những sợi lụa chạy dọc xuống gò má cô, phía sau đó ẩn hiện đôi mắt đen láy.
“Ngay bây giờ! Nếu cậu vẫn còn cảm giác hối hận, thì hãy giao nó ra đây! Không còn cách nào khác để chuộc lỗi nữa đâu!”
“...mắt cậu bị con gì ăn à? Không thấy à? Tế bào loài elf đã ở trước mặt cậu nãy giờ rồi.”
“...?! Cậu đang nói gì thế?”
“Tôi đã nói rồi đó. Chẳng phải chúng đang ngay trước mắt cậu sao? Không thấy? ...nhìn đây.”
Ikaruga lại đưa tay lên ngực.
Và cô cởi cúc áo khoác, để lộ ra chút ngực.
Cô đặt tay lên chính giữa ngực, ở chỗ phần lọt khe, và nói.
“Tế bào loài elf——ở đây.”
Cô vừa dùng những ngón tay chạm vào ngực mình, vừa liếm đôi môi đầy cám dỗ.
"...cái......?......——!!"
Isuka sau khi thốt lên giọng thắc mắc, thì ngay lập tức hiểu ra lời của Ikaruga.
Nhìn kỹ vào ngực cô ta… tại phần chia ngực ra có màu khác hẳn.
Da Ikaruga cực kỳ trắng, còn tại đó thì da lại có màu nâu.
Vùng da tại đó, như thể được cấy vào hoặc đã ăn sâu vào, và hòa hợp với Ikaruga.
“...là một nhà khoa học… hẳn cậu cũng biết 『Viên Đá Triết Gia』 đúng không.”
Isuka sợ hãi lùi lại.
Còn Ikaruga thì tiến về phía cô với vòng tay rộng mở.
“Đó là thứ các nhà giả kim cổ từng cố gắng tạo ra, là sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật. Một ý tưởng kỳ quặc để biến đổi khoáng sản, sinh vật sống, tái cấu trúc chúng từ tận chân nền tảng để biến chúng thành thứ hoàn toàn khác biệt. Việc nghiên cứu dù tiến hành vô số lần, nhưng vẫn chỉ là giấc mơ hoang đường không thể chạm đến.”
Trong khi Ikaruga vừa bước đi vừa giang tay, có chuyện lạ thường xảy ra.
*biribiri*, đột nhiên mái tóc lượn sóng của cô phát điện.
“Sẽ thế nào nếu ta thực hiện điều đó bằng khoa học hiện đại…?”
“Không thể nào! Hoang đường!”
“Ôi, Isuka...cậu không có tư cách làm nhà khoa học đâu.”
Làn da nâu trên ngực Ikaruga rung động với nhịp tim của cô.
"——Kể từ khi từ ‘không thể’ thoát ra khỏi miệng cậu, thì con đường ‘tiến về phía trước’ của cậu đã đóng sập lại rồi."
Lúc đó, lớp da nâu xoắn lại, rồi bung rộng ra như thể bao lấy Ikaruga.
Lớp da trắng chuyển sang nâu, màu mắt cũng biến đổi, lòng trắng chuyển thành đen, còn con ngươi màu đen lại chuyển sang trắng. Mái tóc đen tuyền biến thành mái tóc bạch kim tuyệt đẹp. Và lỗ tai nhỏ của Ikaruga thì kéo dài ra tới mức có thể thấy rõ ràng.
Dáng vẻ đó, thực sự——rất giống thứ vũ khí đã từng nhấn chìm nhân loại vào tuyệt vọng, loài dark elf.
Isuka, phản ứng trước dáng vẻ của Ikaruga, sợ hãi lui lại một bước.
“Kh-không thể nào…! Lấy tế bào elf làm căn bản, sử dụng 『Viên Đá Triết Gia』 để viết lại mã gen?!”
“Chính là thế đó. Hiệu quả hơn việc cố gắng điều khiển elf. Không cần phải bận tâm đến việc phiền phức đó.”
“...chuyện này không thể nào!”
“Thay vì làm mấy chuyện như vậy, tôi tự biến mình thành elf luôn.”
Ikaruga nói vậy, và miệng cô vặn vẹo.
Không thể nào. Isuka cố gắng phủ định lời của Ikaruga nhiều lần trong đầu.
『Viên Đá Triết Gia』
Đúng như Ikaruga đã nói, đó là một chủ đề mà các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu, ai ai cũng mơ đến. Sự thật là đã có nhiều nhà giả kim trong quá trình theo đuổi nó đã tiến hành nghiên cứu đi nghiên cứu lại không biết bao lần.
Tuy nhiên, nếu ai đó đề nghị thử tạo ra nó ở thời hiện đại này, thì sẽ bị mọi người cười vào mặt.
Nó chỉ là khoa học giả tưởng. Chỉ là ước mơ viễn vông. Mọi người đều tin như thế.
Một thứ như vậy, mà Ikaruga đã——
"—...——......ha, hahaha, ahahahahaha."
Isuka giấu mặt sau những ngón tay và nhìn Ikaruga một cách đầy sợ hãi.
“Cậu——cậu điên rồi! Dù có đấu tranh tới đâu đi nữa, cậu vẫn là một Suginami! Cậu điên rồi! Đó là một thứ mà người thường không thể nào lãnh hội được!”
"............"
“Cậu cứ y như lúc trước vậy! Vậy mà lại cố gắng hòa nhập với bọn người thường đấy, ngay từ đầu đã chẳng hợp lý chút nào rồi!”
Isuka chỉ vào Ikaruga, và dội vào cô những lời nói rằng cô là một nhà khoa học điên.
Trên mặt Ikaruga thoáng nét buồn.
“Có lẽ là vậy thật. Có vẻ tớ không có quyền được sống như người thường.”
Nhưng rồi, Ikaruga lại mỉm cười nói thêm.
“Nhưng tôi đã tìm thấy một nơi bình thường chịu chấp nhận một người như tôi. Thế nên——"
Ikaruga nheo mắt lại.
Ngay lúc đó, dưới chân cô, một ma pháp trận màu trắng xuất hiện.
"——Tôi tuyệt đối sẽ không để nó bị phá hoại đâu. Nếu cậu muốn phá, tôi sẽ tiêu diệt cậu trước khi chuyện đó xảy ra.”
Ma thuật bùng phát từ cơ thể Ikaruga.
Loài elf dùng ma pháp dễ dàng như hít thở vậy.
Nói vậy không điêu chút nào. Lượng ma pháp phát ra bởi elf gấp khoảng 200 lần mức tối đa mà một phù thủy xếp loại S sở hữu. Đẳng cấp ma thuật hàng đầu trong số những sinh vật thần thoại.
Loài elf không có thuộc tính.
Có thể thích nghi với mọi loại thuộc tính cổ đại, chính là thứ thuộc tính mạnh nhất 『Vô』.
“Tôi không hứng thú với ma thuật. Tôi cũng chẳng thích thú nghiên cứu thủ thuật, và cũng chẳng biết sử dụng ma thuật cao cấp. Quả nhiên khi đã kiềm chế không để não bộ chuyển thành não loài elf, thì cũng không thể sử dụng phép thuật dễ như hít thở được.”
“...cậu...định làm gì?!”
“Thế nên, tôi tự phát triển ma thuật của riêng mình.”
Khi cô cười, hàm răng tạo hình như vầng trăng lưỡi liềm.
【"Xây dựng quy trình——công thức dựa trên vật liệu ma thuật thay thế cần thiết, mục tiêu được đề cập là 『Không gian』『Từ tính』, ổn định thuộc tính bằng rào cản ma pháp, dùng 『Phong ấn』 vĩnh viễn chặn các phóng xạ gây hại phát ra của thuộc tính——thủ thuật hình thành——6"demolish→2"menace+e*+Ve+0.78FmeV——"】
Sau bài chú tốc độ cao luyên thuyên không dứt đó, Ikaruga chụm tay lại, làm động tác như thể đang hất nước.
Lúc đó, trong tay Ikaruga, một thứ ánh sáng rực rỡ kỳ bí xuất hiện.
Nó dữ dội và đáng sợ, khiến Isuka cực kỳ sợ hãi.
“Tạo thành phản vật chất.”
Cùng với nụ cười nham hiểm, Ikaruga mang thứ ánh sáng ấy đến cho Isuka và hỏi.
“Ma thuật thật kỳ diệu. Với nó ta có thể làm bất cứ gì chứ không chỉ nhìn cho vui. Và với năng lực ma thuật không theo lẽ thường, ngay cả một thứ thế này cũng có thể được tạo ra.”
"——......!! Dừng lại! Nếu tôi tiếp xúc với thứ này——"
“Cậu nói gì thế. Chẳng phải Isuka đã tuyên bố chỗ này không thể dễ dàng bị phá hủy sao? Một thứ vũ khí hủy diệt mang sức mạnh nguyên tử liệu sẽ phá hủy được nó chăng? Cậu thích như vậy đúng không Isuka?”
Ikaruga vừa nói vừa gõ vào khối phản vật chất được tạo bằng ma thuật như thể không có gì to tát cả.
Isuka toàn thân mồ hôi lạnh, và nhìn về phía lồng ấp dùng để hồi sinh elf.
"—...! Cậu có biết tôi xây dựng cơ sở này khó đến cỡ nào không?! Cậu muốn lấy nó khỏi tôi luôn ư?! Hay cậu muốn giam tôi ở đây?!"
Isuka mất bình tĩnh, tìm cách ngăn ma thuật của Ikaruga.
“Sai. Tôi sẽ phá hủy chỗ này, mang cậu đi và quay về nơi tôi thuộc về.”
"......—"
“Tôi quyết định là dùng vũ lực bắt cậu đi. Cậu nghĩ gì, và muốn gì tôi cũng mặc kệ. Tôi sẽ đưa cậu đi. Tôi sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa đâu.”
Ikaruga tấn công Isuka bằng sự quyết tâm của mình.
"Tôi sẽ phá hủy cái nơi thối nát này."
“...không.”
“Tôi sẽ cứu cậu.”
“Không...đã quá trễ rồi...tại sao chứ.”
Isuka cúi mặt, siết chặt nắm tay.
Cô mím chặt môi, và cắn răng chịu đựng.
Nhưng ở đó, không còn là 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』 Suginami Isuka nữa.
“Dừng lại đi...đầu tôi...đau quá…”
“Không sao. Cái thứ máy móc đó để tôi loại bỏ cho.”
“...mặc dù cậu là thủ phạm… mặc dù cậu đã bỏ chạy…”
"............đúng thế."
“...mặc dù… cậu đã bỏ đi…”
“...đúng thế.”
“...mặc dù cậu đã cướp mất… nơi mà tôi thuộc về…”
“Đúng vậy.”
Mặc dù đang trong tình trạng dị thể, nhưng Ikaruga vẫn nở nụ cười dịu dàng.
“Chính vì thế mà tôi——tôi sẽ trở thành nơi mà cậu thuộc về.”
Đó là điều Ikaruga mong muốn.
Không phải để chuộc tội, cũng không phải là sự thương xót.
Đó là mơ ước ích kỷ của Ikaruga, kết luận thuần khiết.
"...uuu...guu......"
Isuka lắc đầu cố gắng chịu đựng cơn đau, và chầm chậm nhìn lên.
Khuôn mặt co giật và méo mó, nhưng Isuka vẫn biểu hiện trông rất con người.
Cô hoàn toàn không thể chấp nhận được. Thực sự là rất muốn đi ra ngoài cùng nhau, nhưng cô không thể thốt lên được.
Mặc dù vậy, vì dòng chảy xúc cảm không thể kiềm hãi nổi, lệ trào ra khỏi đôi mắt cô.
Cô không còn tí sức lực nào để lắc đầu nữa.
Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt dịu dàng như vậy.
Nếu cứ thế, tôi sẽ gật đầu mất.
Cơ thể tôi sẽ đầu hàng mất.
"I...Ikaruga...T-tôi."
Giống như một đứa trẻ con khóc lóc với mẹ nó, giọng của cô mệt mỏi và yếu ớt.
"...Tôi—"
"——AaaAAAAAAaaaaaAAAAAAAAAAAaauu tôi không thể chịu nổi nữa rồi! Làm sao có thể đứng xem mà im lặng hoài được chứ! Isuka-saaan! Tại sao cô lại giấu nhẹm thứ xúc cảm tuyệt vời đó đi hả!”
Thì đột nhiên.
Một giọng nói méo mó vang lên giữa không gian trắng tinh. Báo hiệu một thảm kịch sắp đến.
Lúc Ikaruga và Isuka ngẩng mặt lên, một đầm lầy đen xuất hiện trên trần phòng, và có bộ quần áo đen phấp phới trông như ác quỷ,
Tuyệt vọng——giá lâm.
*zashyuu*...
Một thứ âm thanh nặng nề như của nước chảy vang vọng.
Sự tuyệt vọng rơi xuống từ trần nhà vung một cú chém tay karate được ám ma thuật từ trên vai trái Isuka xuống ngực cô.
"——Ika...ru...ga."
Ngay sau đó cô thốt lên đau đớn, máu trào ra khỏi vết thương.
Nhưng dòng máu đó không rơi xuống sàn, mà bị hút vào đôi tay Haunted.
Có vẻ hắn muốn hút gì đó ra ngoài.
Ikaruga đứng chết lặng với đôi mắt mở to, chỉ biết nhìn cảnh ánh sáng của Isuka bị cướp lấy.
“Yahoo! Thiệt là tình cảm chị em lâm ly bi đát! Sau tất cả mọi chuyện Isuka-san vẫn thật tuyệt vời! Ánh nhìn tuyệt vọng cùng cực này thật là đáng yêu!”
Sự tuyệt vọng điều khiển Isuka trong bóng tối, Haunted, rút tay khỏi người cô cùng với nụ cười sảng khoái.
Cơ thể Isuka từ từ ngã xuống sàn.
Và Ikaruga.
Giơ tay ra hy vọng mình có thể đỡ được cô ấy.
Và Ikaruga, người đã hủy hoại cô ấy,
"aaAAAAAAAAAAAA!"
Hét lên tiếng xung trận giận dữ lần đầu tiên trong cuộc đời, cô đạp chân và lao lên.
Cô nhắm thứ phản vật chất đang cuồn cuộn trong tay vào Haunted, rồi bắn nó.
"——《Hủy DiệtCatastrophe》!"
Và gọi tên ma thuật đó.
Khoảnh khắc phản vật chất chạm vào rào chắn ma thuật Haunted triển khai.
——Một vụ nổ vượt ngoài sự tưởng tượng của bất cứ ai nhấn chìm cả cơ sở.
Phòng thí nghiệm vốn được chế tạo dành cho việc hồi sinh loài elf, bị cuốn vào trong cơn lốc hủy diệt.
Sự hủy hoại hung tàn nuốt chửng nhiều thiết bị, và khiến chúng biến mất theo đúng nghĩa đen. Các bức tường được làm từ vật liệu kháng ma pháp hạng nhất, Weiss Crystal, cố gắng kháng lại sự hủy diệt của 《Hủy DiệtCatastrophe》, nhưng rồi nó dần dần phát sáng.
Và rồi, khu vực thí nghiệm hồi sinh loài elf nằm trên cùng của tòa tháp vụn vỡ, nó bị thổi tung lên và bay tứ tán vì một vụ nổ.
chém chút. Liềm Xích Chẳng biết có đúng không. Lại chém. WTF???