“Nghĩ lại thì, Master đã nói rằng Seiko có một người anh trai đúng không?”
“Vâng, em có anh trai.”
Trong đầu tôi, tôi tưởng tượng ra cô gái tóc nâu phản diện có khuôn mặt giống Seiko.
Vì cô là em gái cậu ta, nên có lẽ cô phải biết một hoặc hai tin đồn không hay về anh mình.
Tôi sẽ gặp rắc rối nếu cô không biết.
“Seiko và anh trai có hòa thuận không?”
“À, về chuyện đó…….”
Ánh mắt của Seiko cho thấy một hoàn cảnh phức tạp.
Có vẻ như tôi có thể lấy được một số thông tin hữu ích ở đây.
“Cả hai sống riêng nhưng lại rất thân nhau. Thực ra, hôm nọ em đã đi hát karaoke với Onii-chan.”
“Lại nữa à?”
Akechi Hideyori đã đi hát karaoke với em gái sao? Nghe có vẻ không thể tưởng tượng nổi đến nỗi mắt tôi chuyển sang chấm tròn.
“Con gái chú cũng khá gắn bó với anh trai của Seiko-chan nữa. Họ thường đi chơi và tổ chức tiệc lẩu cùng nhau.”
“…………?”
Có quá nhiều thông tin không khớp với những gì tôi nghe được trước đó về tên đó. Giờ thì tôi bắt đầu nghĩ rằng có thể mình đã hiểu sai.
Hở? Đây có phải là mơ không? Đó là điều tôi bắt đầu thắc mắc.
“C, Cậu ta có thói quen xấu nào không?"
"Hừmm, em nghĩ Onii-chan hơi đùa dơ…”
"Rất nhiều phụ nữ vây quanh cậu ấy.”
"Master……. lại nói anh trai cháu như vậy nữa rồi."
"……..!"
[Bingo!], tôi đã làm động tác chiến thắng trong đầu.
Điều này khớp với thông tin tôi có về cậu ta rằng cậu ta là một tên cặn bã chuyên săn đuổi phụ nữ.
Takeru nói rằng Akechi còn trinh nhưng tôi chắc chắn 100 phần trăm là không phải vậy.
Rốt cuộc thì cậu ta là kiểu người như thế.
“Nhưng mà khả năng phòng thủ khá mạnh đấy."
"HAE!?"
“Cũng chả phải phòng thủ mạnh gì, nghĩ rằng bản thân thậm chí còn không nhận ra đó là tấn công."
“Ừm, và mặc dù vậy, vẫn lo rằng mình sẽ không kiếm được bạn gái. Quả là ngốc ha?”
“…………”
Sự không phù hợp ngày càng lớn hơn.
Tôi không thể tưởng tượng tên đó là Akechi Hideyori, người đi khắp nơi tán tỉnh những phụ nữ khác nhau mỗi ngày trong khi giết người bằng Gift theo ý thích.
Tôi càng nghe về cậu ta, tôi càng nghĩ về cậu ta như một cậu học sinh cao trung bình thường.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Giống như tôi vừa lang thang vào một thế giới khác.
Tôi nhìn xuống cốc cà phê của mình và khuôn mặt tôi phản chiếu lại tôi.
Theo nghĩa bóng, giống như tôi đang ăn một chiếc bánh bao thịt có nhân đậu đỏ.
“Yoru-san? Cháu bị đau đầu à?”
Tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Master.
Đau đầu? Thay vào đó, thế giới này chỉ là kỳ lạ.
Tôi đang ở đâu?
Tôi thực sự là Yoru Hiru sao?
Tôi bắt đầu có những nghi ngờ như vậy.
“C, cháu ổn.”
Khi tôi đang trả lời Master, tiếng chuông ở lối vào quán cà phê reo lên.
“Chào mừng.” Master chào và người mới đến nói “Xin chào.”
Vì giọng nói nghe quen quen, tôi quay lại nhìn và thấy đó là Miyamura Towa.
“Aaa, Towa-senpai! Chào buổi chiều!”
“Waa, Seiko! Chào buổi chiều! Đã lâu rồi không gặp nhau.”
Khi tôi nhìn cô ấy, Towa nhận thấy ánh mắt của tôi và thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
“Aaa!? Yoru-chan!?”
“……Chào.”
Tôi hơi cúi đầu.
Cô là một cô gái quanh quẩn bên Juumonji Takeru với những động cơ thầm kín.
“Towa-senpai và Yoru-senpai có quen nhau không?”
“Thật ra năm nay cả hai học cùng lớp. Trước đây tớ chưa có cơ hội nói chuyện với cậu nhưng hãy hòa thuận nhé.”
“……….tại sao cậu lại ngồi cạnh tớ?”
“Để tụi mình có thể trò chuyện.”
Towa vào quán và ra order với Master.
Cô có mái tóc màu tím nhạt và mặc một chiếc váy đơn giản tạo nên ấn tượng trong sáng. Tôi có thể thấy rằng bất kỳ ai cũng sẽ coi cô là xinh đẹp và tôi có thể hiểu tại sao khuôn mặt của Takeru lại giãn ra khi cậu nói về cô ấy.
“Mặt dây chuyền của cậu rất dễ thương, Yoru-chan. Nó đã thu hút sự chú ý của tớ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đấy!”
Towa nhìn vào mặt dây chuyền bạc trên ngực tôi và tò mò hỏi.
Hiện tại nó chỉ là một mặt dây chuyền đơn giản nhưng một khi nó cảm nhận được ý chí chiến đấu của tôi, nó sẽ biến thành một con dao chiến đấu nên tôi không nghĩ dễ thương sẽ là từ phù hợp để mô tả nó.
“Nó, nó là thứ tôi nhận được từ một người quan trọng…….nó là báu vật của tớ.”
“Kyaaa! Là bạn trai của cậu à!?”
“K, Không…….không phải…….”
“Fufu, cậu dễ thương lắm khi ngại ngùng, Yoru-chan.”
“!?”
Ngay cả con gái như tôi cũng phải đỏ mặt trước nụ cười quyến rũ của Miyamura Towa.
V, Vậy ra đây chính là nụ cười khiến trai tân hiểu lầm hả.
“Nếu không phải bạn trai của cậu thì có lẽ là quà tặng từ gia đình?”
“Ư, Ừm, đó là kỷ vật của gia đình tớ.”
“Kỷ vật gia đình à.”
“………Aaa.”
[Ôi chết!]
Tôi nhận ra lỗi của mình.
Chắc chắn, không phải nói dối khi nói rằng đây là kỷ vật của gia đình tôi.
Tuy nhiên, gia đình Towa đã bị Akechi Hideyori sát hại.
Tôi hét lên trong lòng vì sự thiếu tế nhị của mình.
Hơn nữa, nếu có thời gian, Seiko cũng sẽ mất đi gia đình.
Tôi không thể không lo lắng rằng những lời nói bất cẩn của mình có thể làm tổn thương tình cảm của họ.
“Kỷ vật……..cha mẹ không để lại cho em bất kỳ thứ gì luôn.”
“Phải ha, cả Seiko-chan và Hideyori-kun đều không có gì để nhớ về họ. Thậm chí còn chẳng còn một cuốn album ảnh nào nữa.”
Master đang nở một nụ cười cay đắng.
Thấy rằng mình biết rất nhiều điều về Seiko và Hideyori, thiện cảm của tôi dành cho Master đã tăng lên.
“T, Towa……”
“Nn?”
Vì Towa không tham gia vào cuộc trò chuyện nên tôi sợ rằng mình có thể đã giẫm phải mìn nên tôi đã lo lắng cố gắng xin lỗi cô nhưng cô vẫn trông như thường lệ.
“Có chuyện gì vậy?”
“U, Uuu…gia đình cậu……. ổn chứ?”
“Gia đình tớ? Gia đình tớ sao vậy?”
“H, Họ có ổn không?”
‘Cha mẹ Towa mất rồi sao!? Tớ không biết đó!’
Tôi đã chuẩn bị an ủi cô nàng.
Tuy nhiên……
“Sáng nay họ có nói gì đó về việc mua lò vi sóng mới nên tớ nghĩ họ vẫn ổn.”
“…………?”
Câu trả lời của Towa làm não tôi đông cứng.
Theo những gì tôi biết, cô được cho là đã bị Akechi Hideyori lừa dối khi còn học sơ trung và giết cha mẹ mình.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Thật vô lý.
Gã đó là ai vậy?
Sự tồn tại của chàng trai tự xưng là Akechi Hideyori khiến tôi nổi da gà.
Tôi nhấp một ngụm cà phê. Tôi cần vị đắng để kích hoạt các tế bào não.
Tôi không biết phải làm gì nữa.
“Nhân tiện, Yoru-chan. Cậu đang yêu à?”
“……Hở?”
Tim tôi hẫng đi trước câu hỏi của Towa.
“Seiko và Master-san nữa, hai người có chuyện gì lãng mạn không?”
“Ý là, trong trường hợp của em……….em đã kết hôn với công việc của mình ngay lúc này.”
“Chú đã ở độ tuổi này rồi, chú không nghĩ tình yêu dành cho mình nữa rồi……”
Towa bĩu môi trước sự phủ nhận của hai người.
Tôi tiếp tục quan sát tình hình.
“Fufu. Nhưng Yoru-chan thì không như vậy đúng không!?”
“……..”
Tôi muốn chạy.
Nhưng nếu tôi chạy ngay bây giờ thì tôi sẽ chạy thật nhanh nên tôi phải chịu đựng cơn thôi thúc đó.