“Thì ra đây là thị trấn mà Takeru sinh ra và lớn lên!”
Cuối tuần, trường học nghỉ.
Tôi háo hức đi dạo quanh thị trấn,hôm nay tôi mặc thường phục nhưng mặt dây chuyền quan trọng như mạng sống của tôi vẫn còn treo lủng lẳng trên ngực.
Với đôi mắt lấp lánh, tôi đang đi thám hiểm.
“Dù sao thì, Akechi Hideyori…… cậu ta đã hoàn toàn biến mình thành trò hề…..! Mình nhất định sẽ vạch mặt bộ mặt xấu xí của cậu ta cho cả thế giới thấy.”
Thay vì được Takeru chiều chuộng, ngay lúc này cậu ấy ghét tôi đến mức nhìn tôi như kẻ thù…….
Akechi Hideyori có lẽ rất giỏi che giấu hành vi sai trái của mình hoặc cậu ta chỉ giỏi đóng vai người tốt.
Hơn nữa, cậu ta thậm chí còn đuổi tôi đi bằng trò đùa bẩn thỉu ngu ngốc đó. Thật là một kẻ thù đáng gờm (Nhưng thực ra là Yamamoto đã làm điều đó.)
“Takeru nhìn cậu ta rất tử tế. NFufufufufu, dù cậu ấy hướng nó vào kẻ thù, điều đó vẫn khiến mình hơi phấn khích.”
Tôi nghĩ lại về biểu cảm của Takeru khi cậu ấy nhìn Akechi Hideyori.
Aaa, tôi không thể chờ để nói chuyện nhiều hơn với cậu ấy.
Tôi không thể làm gì với Risa vì cô ấy là em gái của cậu ấy.
Tuy nhiên, Takeru lại hòa thuận một cách kỳ lạ với Towa, Sakuya, Madoka và Emi.
Thật khó chịu.
“Rốt cuộc thì cậu ấy khá đần độn…….”
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Takeru thật khó chịu.
Chính vì Akechi Hideyori mà toàn bộ kế hoạch của tôi đã sai lầm.
“Kuh!? Chết tiệt, Akechi! Mình chắc chắn sẽ biến cậu ta thành gỉ sét trên con dao chiến này……..!”
Cùng lúc cơn giận của tôi bùng nổ, tôi cũng nhận ra tình trạng khốn khổ của mình và tôi thở dài.
Một cảm giác bất lực tràn ngập trong tôi.
“Mình biết rằng đây không phải là lúc để tự thương hại nhưng mình nên làm gì bây giờ……. Haa……., mình cũng gần như không còn tiền nữa………”
Đôi chân tôi từ từ đưa tôi qua thị trấn.
Tôi nhận thấy có những tấm áp phích và bài hát của StarChild được trưng bày ở đây và ở đó.
“Ahaha! Là StarCha đây!”
Tôi là fan cứng của cô ấy nên tôi khá háo hức khi thấy những tấm áp phích của cô ấy.
Lời bài hát của cô ấy, [You are Child☆] luôn sống trong đầu tôi mà không mất tiền thuê nhà.
“Khoan đã, giờ không phải lúc để làm fangirl! Cứ thế này, mình sẽ biến thành khách du lịch mất!”
Tôi phải hiểu tình hình của mình.
Trước mắt, tôi nên giải quyết cơn đói của mình trước và quyết định bước đi tiếp theo.
“Được rồi, quán cà phê này được đấy.”
Tôi bước về phía một quán cà phê 2 tầng có vẻ như hầu như không có khách hàng nào như thể tôi đang bị nó thu hút.
“Chào mừng.”
Một người đàn ông trung niên trông hơi trẻ có vẻ là chủ cửa hàng này chào đón tôi ngay khi tôi bước vào.
“Ồ? Một khuôn mặt mới, điều đó sẽ khiến quý khách trở thành khách hàng mới phải không? Hân hạnh được gặp gỡ.”
“H, Hân hạnh được gặp gỡ…… Tên cháu là Yoru Hiru.”
Với một nụ cười thân thiện, tôi cúi đầu trước người đàn ông.
“Hmm, đó là một cái tên lạ đấy. Yoru-san? Hiru-san?”
“Xin hãy gọi cháu là Yoru. Dù sao thì tên cháu cũng là Yoru mà.”
“Chà, rất vui được gặp cháu, Yoru-san. Mọi người ở đây đều gọi chú là Tanikawa, Quản lý hoặc Master nên cháu cứ thoải mái gọi theo cách mình thích.”
Có lẽ ông đang rảnh, chủ cửa hàng đang tận hưởng cuộc trò chuyện với tôi.
'Vậy quán cà phê là nơi như thế này hả?' Tôi nghĩ khi nhìn vào thực đơn.
Tanikawa à……., đó là họ của Sakuya đúng không?
Có lẽ cô ấy là con gái của ông ấy?
Trong khi suy nghĩ như vậy, tôi cố nhớ lại những gì đã xảy ra ở trường.
"Maste~r, cháu muốn một tách espresso."
"Haha, vậy là cháu cũng chọn gọi Master nhỉ. À, một tách espresso sẽ có ngay đây."
Sự bực bội bên trong tôi lắng xuống khi tôi nhìn Master pha cho tôi một tách cà phê với những động tác thành thạo.
Dù không có khách hàng nào khác ở đây, tôi cảm thấy như mình vừa khám phá ra một nơi tốt nhưng không nổi tiếng phục vụ cà phê ngon.
Giống như tôi vừa khám phá ra một địa điểm bí mật cho riêng mình.
"Chào buổi chiều, Master-san!"
“Aaa, Seiko-chan, chào mừng."
Gần như cùng lúc cà phê của tôi được phục vụ, một cô gái tóc nâu có tàn nhang trên mặt bước vào quán.
Cô ấy rõ ràng là khách quen ở đây.
"Ahaha, làm ơn cho cháu ly như thường lệ ạ.”
Trong khi nói [Vâng, vâng.], Master mỉm cười và bắt đầu pha một tách cà phê khác.
Dù vẫn còn những chỗ ngồi khác, cô gái tóc nâu đã ngồi xuống chỗ cạnh tôi.
"Chào buổi chiều, chị có phải là khách quen ở đây không?"
"…….không, đây là lần đầu tiên của tôi."
Master phục vụ khách hàng của mình rất thân thiện và đáp lại, khách hàng của ông cũng đáp lại tương tự. Có chút kỳ lạ nên tôi tự hỏi liệu mình có chọn một nơi lạ không.
Tuy nhiên, khi tôi đưa tách espresso pha với đường và si rô lên miệng, tôi cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể.
“N, Ngon quá! Đ, Đây là cà phê gì thế!? Vị đắng và ngọt hòa quyện quá!”
“Aaa, mừng quá. Thật tốt khi cháu thích nó. Của cháu đây, Seiko-chan.”
“Cảm ơn ạ.”
Master phục vụ cà phê cho cô gái.
Sau đó, cô gái tiếp tục nói.
“Hôm nay Senpai không ở đây ạ?”
“Con gái chú đang ở trên lầu chơi Smash Bros trực tuyến với anh trai cháu đấy. Chú chỉ mới chơi phần đầu tiên nên không biết họ đã thêm nhiều nhân vật vào game như vậy.”
“Họ thực sự thân nhau ha.”
Theo quan điểm của tôi, tôi có thể thấy Master và cô gái rất thân nhau.
Có lẽ họ đã biết nhau từ lâu rồi?
“À, đúng rồi! Em có thể hỏi tên của chị không!? Chị là học sinh cao trung à?”
“Tên của tôi…..là Y, Yoru Hiru. Chị là học sinh cao trung, đúng vậy.”
“Vậy ra chị là senpai của em! Em là Hosokawa Seiko! Rất vui được gặp chị!”
“Ư, Ừm, chị cũng rất vui được gặp em.”
Cô gái nắm lấy tay tôi và bắt tay.
Cái bắt tay chặt chẽ của cô khiến tôi có cảm giác an toàn.
“Yoru-senpai, ca sĩ yêu thích của chị là ai?”
“S, StarChild! Chị thích những bài hát của StarChild!”
“……….”
“……….”
Seiko và Master mở to mắt.
Và gần như ngay lập tức sau đó, Seiko căng thẳng.
“W~ow! Vậy sao!? Em cũng là một fan hâm mộ lớn của cô ấy! StarCha thực sự thường xuyên lui tới nơi này đấy.”
“Haha.”
Như thể thấy buồn cười, Master bật cười trước lời nói của Seiko.
Khi tôi nhìn theo ngón tay của Seiko, tôi thấy có chữ ký của StarChild trang trí trên tường.
“……..hở?”
Tuy nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Seiko = StarChild.
Nếu tôi dịch trực tiếp tên cô sang tiếng Anh thì sẽ ra tên của thần tượng.
Nhìn cô bồn chồn như thể chúng tôi đang nói về bản thân mình, tôi đã bị thuyết phục.
“……Vậy Seiko cũng là fan của StarCha hả.”
“Vâng, em chỉ là fan thôi!”
“…………?”
“Gì thế?”
“Không, không có gì đâu…….”
Khi nhìn vào mắt Seiko, đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.
………..Hả? Cô gái này, cô là em gái của tên đó sao?
“……..Rất vui được gặp gỡ!”
Tôi giả vờ như không để ý đến điều đó.