[[Chào buổi chiều. StarChild.]]
“Xin chào, Tatsuyuki-san.”
Khi tôi trả lời cuộc gọi trên điện thoại thông minh của mình, đó là Touno Tatsuyuki-san, em trai của Miko-san, người đã tuyển dụng tôi.
Tôi là StarChild, Idol đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của công chúng gần đây.
Trước khi tôi nhận ra, vẻ ngoài trưởng thành của StarChild không phù hợp với độ tuổi thật của tôi đã trở thành mục tiêu ngưỡng mộ của nhiều người.
[[Anh đã nói chuyện với Hideyori hôm nay. Anh sẽ sắp xếp để em gặp em ấy vào Chủ Nhật này. Em ấy chắc hẳn trông rất vui khi được gặp em đấy.]]
“C, Cảm ơn rất nhiều! Tatsuyuki-san!”
[[Vậy, anh nghĩ rằng có lẽ đây là lúc em nên kể cho em ấy về bản thân mình phải không?”
“Hở? Ý anh là gì……..?”
[[Về thần tượng giả.]]
Thực ra, tôi không phải là người đáng ngưỡng mộ.
Sau cùng, tôi……..
[[Tất nhiên là anh đang nói về Gift của em.]]
“N, Nhưng……”
[[Sẽ ổn thôi. Hideyori không phải là người sẽ bắt đầu chế nhạo StarChil—,……..chế nhạo em vì chuyện như thế.]]
Tatsuyuki-san tự tin nói.
[[Hơn nữa, anh sẽ ở đó với em mà!]] Anh ấy trấn an tôi.
[[Thôi nào, hãy để em ấy thấy con người thật của em đi. Em không muốn em ấy chỉ thấy em là StarChild mà còn là con người thật của em nữa đúng không?]]
“Đ, Đúng là vậy nhưng…….”
[[Vậy thì em nên thành thật. Tên và ngoại hình của StarChild không thực sự là em sau cùng.]]
Lời nói của Tatsuyuki-san đâm vào trái tim tôi.
[[Hosokawa Seiko-chan. Đó là tên thật của em.………..em cần phải cho Hideyori biết rằng em là em gái duy nhất của em ấy.]]
“……..Đã hiểu.”
Tôi vẫn còn hồi hộp khi gặp anh nhưng nếu Tatsuyuki-san đã sẵn sàng thúc đẩy tôi đến mức này thì tôi nghĩ mình sẽ tin lời anh ấy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tatsuyuki-san, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Onii-chan, anh hẳn là một người tuyệt vời phải không?
Liệu Onii-chan có vui khi gặp tôi không nhỉ?
Anh có nói với tôi rằng tôi dễ thương không?
Khi tôi gặp anh với tư cách là StarChild, cảm giác như một giấc mơ đã trở thành sự thật.
Sasaki-san và Juumonji-san rất thân thiết với anh đến nỗi tôi cũng muốn được vào nhóm của anh.
Anh có chấp nhận tôi là Hosokawa Seiko không……….?
Khi tôi cố tưởng tượng cảnh anh từ chối tôi, cảm giác thật đáng sợ như thể thế giới đang đảo lộn vậy…….
“Onii-chan….., Em……, Em đã tìm anh……suốt thời gian qua………”
—Tôi muốn gặp anh trai mình.
Tôi nhắm mắt lại và cầu nguyện.
Giấc mơ tôi có ngày hôm đó là bản ghi chép về những ký ức xa xôi và dài đằng đẵng của một cô gái.
Một cuộc đời rất buồn và không được đền đáp đầy bất hạnh.
Một lời mở đầu cho câu chuyện về một cô gái tan vỡ chỉ dẫn đến [Chuỗi Buồn].
✦✧✦✧
Tên tôi là Hosokawa Seiko.
Gia đình tôi chỉ có bà và mẹ.
Đó là một gia đình ba người.
Nhưng mặc tôi gọi bà ấy là mẹ, bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi.
Sẽ chính xác hơn nếu gọi bà ấy là dì và có vẻ như mẹ ruột của tôi đã qua đời.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của mẹ ruột nên đối với tôi, dì là mẹ tôi.
Tôi cũng không có cha.
Mẹ là một bà mẹ đơn thân và tôi thực tế được bà ngoại nuôi dưỡng.
"Con muốn được lên TV! Con muốn trở thành Idol!”
"Bây giờ con muốn không? Nếu Seiko cố gắng hết sức thì chắc chắn con có thể trở thành Idol có thể hát và nhảy như vậy."
"Thật ạ!?”
"Nếu con cố gắng hết sức thì mọi thứ đều có thể."
Từ màn hình TV.
Ước mơ thời thơ ấu của tôi đã nảy sinh.
Khi tôi còn nhỏ, mẹ và bà thường mỉm cười với tôi khi họ cổ vũ tôi.
Và tôi tiếp tục tập nhảy và hát.
Nhưng khi tôi học năm ba tiểu học, mẹ bắt đầu coi thường ước mơ của tôi.
[Seiko-chan, mẹ con chỉ muốn con nhìn thấy thực tế] Bà ngoại nói.
"Thực tế nào…….?"
Tôi đang xem một chương trình ca hát trên TV.
Ý là, ngay cả khi đó là một chương trình trên TV, thì đó vẫn là thứ xuất phát từ khả năng thực sự của một ai đó.
Tôi biết rằng họ không giống như các nhân vật hoạt hình.
Họ là thần tượng và ca sĩ.
Tôi đang nhìn vào những con người thật ngay lúc này.
Đó là lý do tại sao tôi không thể hiểu những gì bà nói.
“Mình sẽ trở thành Idol, trở thành một cô gái dễ thương!"
Tôi thường hỏi bạn tôi, Yume-chan, [Làm thế nào để tớ trở thành Idol?]
Cô ấy có lẽ đã nghe câu hỏi này từ tôi hơn một trăm lần rồi.
"Nhưng, tớ nghĩ điều đó là không thể đối với cậu, Seiko-chan."
“Hở……? T, Tại sao…….?"
“Ý là, mắt cậu thật đáng sợ.”
Mắt tôi đáng sợ, đó là điều cô ấy chỉ ra cho tôi.
[[Những người có đôi mắt đáng sợ không thể trở thành Idol đâu]] Một điều hiển nhiên như vậy đã ở ngay trước mắt tôi.
Tôi đứng trước gương. Mắt tôi hơi xếch vào trong và trông thật đáng sợ.
“Vì khuôn mặt của mình như thế này, nên mình không thể trở thành Idol sao?”
Nhưng, có rất nhiều người không dễ thương và một số người mà mình có thể gọi là xấu xí vẫn trở thành Idol.
Ngay cả khi đôi mắt của tôi có hơi đáng sợ thì tôi vẫn ổn phải không?
Tôi nghĩ.
“Chúng thật khó chịu và khập khiễng! Idol xấu xí sẽ chỉ rất khốn khổ, đó là những gì cha tớ nói.”
“……….”
Aaa…..
Khuôn mặt của tôi không dễ thương.
Mắt tôi đáng sợ.
Tôi tự hỏi tại sao tôi lại sinh ra với đôi mắt đáng sợ như vậy……?
“Ồ, em dễ thương quá Yume!”
“Cảm ơn anh! Onii-chan!”
Bạn tôi rất hòa thuận với anh trai của cô ấy.
Yume-chan có một người anh trai luôn gọi cô ấy là dễ thương.
Tôi ghen tị quá.
Yume-chan thực sự dễ thương và cô ấy có cha, mẹ và anh trai luôn khen ngợi cô ấy như vậy.
Cô ấy thực sự có mọi thứ.
Tôi thì ngược lại…….
Cả mẹ và bà đều chưa bao giờ gọi tôi là [Dễ thương]……
[Seiko-chan, mẹ con chỉ muốn con nhìn thấy thực tế]
Những gì bà đã nói lúc đó……
Bà nói rằng điều đó là không thể với khuôn mặt của tôi.
Cả hai đều biết rằng tôi không thể trở thành Idol với vẻ ngoài như thế này…….
Các chàng trai trong lớp tôi luôn nói rằng Yume-chan [Dễ thương] và rằng họ [Yêu] cô ấy.
Nhưng họ chưa bao giờ nói điều gì như thế với tôi.
Tôi chỉ có thể nhớ họ nói rằng tôi [Bình thường] và [Tẻ nhạt] sau lưng tôi.
“………Ra là thế. Vậy là không thể nhỉ.”
Sẽ không ai nghĩ rằng tôi dễ thương.
Sự thật là vậy.
…….nếu tôi có một người anh trai tốt bụng như Yume-chan, anh có gọi tôi là dễ thương không?
Chỉ một người thôi.
Bất kỳ ai cũng được.
Tôi muốn có ai đó khen mình.
Chỉ cần thế là đủ khiến tim tôi đập nhanh.
Tôi bắt đầu ghét bản thân mình trong gương.
Nhưng điều tôi thực sự ghét là khuôn mặt phản chiếu trong đó.
Nếu tôi là đàn ông, tôi có thể được gọi là ngầu hoặc hoang dã.
Nhưng với tư cách là con gái, khuôn mặt như thế này chẳng có gì tốt đẹp cả.
Tôi ghét trông như thế này...
Tôi ghét nó, tôi ghét nó, tôi ghét nó, tôi ghét nó, tôi ghét nó, tôi ghét nó.
"Bà ơi, sao mắt con trông đáng sợ thế?"
Khi tôi về nhà, mẹ đã đi làm xa.
Đó là lý do tại sao tôi luôn nói chuyện với bà về khuôn mặt của mình.
"...đó là di truyền. Seiko trông giống cha quá mà."
“Cha con ư…?”
”Đúng vậy. Cha ruột của con. Chồng của em gái của mẹ hiện tại của con và là mẹ ruột của con. Thật đáng tiếc, nếu con trông giống con gái bà thì con có thể trở thành Idol rồi.”
Di truyền?
Cha ruột của tôi?
"Seiko, đành chịu thôi."
Cái gì mà đành chịu thôi?
Chẳng lẽ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ước mơ của mình sao...?
"Di truyền? Mình trông như thế này là do gen…….? Không………Mình ghét nó……..Mình muốn trở thành Idol……., Mình muốn hát……. Mình muốn được chú ý……..”
Tôi khóc trước gương.
Cha mẹ ruột của tôi chưa bao giờ làm gì cho tôi nhưng tại sao họ lại có thể phá hủy giấc mơ của tôi bằng những gen ngu ngốc của họ!?
Một khuôn mặt như thế này……
[[Hãy cho ta nghe điều ước của ngươi. Ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh của Chúa. Hãy nêu tên Gift của mình đi.]]
Tôi cảm thấy một giọng nói vang vọng trong não mình.
Tluc: Đã cập nhật minh hoạ Seiko