“Gift Holder à…….”
Chúng tôi quay lại công việc và Miko-san kể với Tatsuyuki-san về tôi. (Gọi anh ấy là Touno-san thì hơi khó hiểu vì anh ấy là em trai cô ấy nên tôi gọi anh ấy bằng tên).
“Em có thể thay đổi khuôn mặt, chiều cao và giọng nói hả. Hừmm, đó là một Gift rất nguy hiểm.”
“Hở?”
Touno-san nói thẳng thừng như vậy.
Nguy hiểm?
Tôi biết rằng có những Gift nguy hiểm ngoài kia như Gift tự tử của cha tôi.
Nhưng Gift của tôi thực sự là một năng lực nguy hiểm như vậy sao?
Điều duy nhất nó có thể làm là thay đổi ngoại hình của tôi đấy?
Có gì phải sợ chứ?
“Em ấy có thể giả làm học sinh cao trung hoặc sinh viên đại học ngay bây giờ nhưng em ấy vẫn còn là học sinh tiểu học nhỉ? Tại sao chị lại tuyển dụng một đứa trẻ tiểu học!? Em ấy còn quá nhỏ mà? Đây chẳng là gì ngoài rắc rối, Nee-san…….”
“Ý là, em ấy hoàn hảo phải không! Ban quản lý cũng đang thở dài sau gáy chị để tìm một cô gái tốt trong tuần này nữa.”
“Thì ra đó là lý do thực sự hả.”
“Seiko-chan cũng nói rằng em ấy muốn trở thành Idol đấy.”
“Nghe này……..”
“U, Uuu!? Anh có thể cho em biết tại sao anh nghĩ Gift của em lại nguy hiểm không……?”
Mọi người, ngay cả bà và mẹ, đều coi Gift của tôi là thứ rắc rối.
Tôi không hiểu họ.
Ý là, mọi người trên TV nói rằng Gift là thứ mà mọi người đều mong muốn. Bạn bè tôi, thậm chí cả giáo viên của tôi cũng nói như vậy.
Ngạc nhiên trước giọng nói của tôi, hai chị em nhìn nhau.
Sau đó, với một tiếng thở dài, Tatsuyuki-san mở miệng.
“Anh đoán là một học sinh tiểu học vẫn không thể nhìn thấy điều đó nhỉ? Vậy thì không còn cách nào khác…….. Giả sử Seiko-chan đã giết Miko ở đây, trong nhà hàng này.”
“Hở!?”
“Này!? Đừng giết chị chứ.”
“Ví dụ thôi.”
Sau khi trả lời Miko-san, Tatsuyuki-san quay lại nhìn tôi và tiếp tục.
"Rõ ràng là sẽ có cảnh quay về em trên camera an ninh đúng không? Rốt cuộc thì em đã vào nơi này cùng chị ấy."
“Vâng.”
"Vậy nên, nếu em giết Miko ở đây và bỏ chạy, cảnh sát sẽ tự nhiên truy đuổi em.”
Tôi gật đầu hiểu ý và giục anh tiếp tục.
Ẩn dụ của anh ấy rất dễ hiểu nên anh ấy hẳn là một người thông minh.
"Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu em rời khỏi nhà hàng này và đến một nơi nào đó biệt lập, một nơi không có camera an ninh?"
"………"
“Bằng cách đó, ngoại hình của em mà camera nhà hàng ghi lại sẽ không còn là bằng chứng đáng tin cậy nữa. Ngược lại, nó sẽ trở thành chứng cứ ngoại phạm của em. Nếu em sử dụng ngoại hình của người khác để giết người, em có thể dễ dàng đổ lỗi cho người đó. Vì em có thể tự do thay đổi ngoại hình của mình, anh cho rằng em cũng có thể thay đổi dấu vân tay của mình đúng không? Anh không chắc chắn điều đó nhưng anh nghĩ rằng nó đủ đơn giản đối với Gift của em.
Ngay cả khi em giết ai đó, em vẫn có thể thoát tội.
Hơn nữa, con gái luôn khao khát sự chú ý. Dù em vẫn còn học tiểu học, em có thể trông giống như một sinh viên đại học.
Ngay cả khi em già đi, em vẫn có thể trông giống như một người ở độ tuổi 20 mãi mãi đúng không?
Mọi người luôn nói rằng Gift là một sức mạnh vĩ đại của Chúa nhưng điều đó thật nực cười. Thậm chí là ngu ngốc. Một sức mạnh như thế này, không gì khác ngoài ác quỷ.”
“Ác quỷ……..”
[[Seiko, mẹ con, mẹ ruột của con đã bị một con quỷ giết……, mẹ con đã bị Gift của cha con giết hại.]]
Đó là lời của bà.
Tôi cũng giống như cha tôi, người đã giết mẹ ruột của tôi…….
“Anh không có Gift của riêng mình nhưng anh nghĩ rằng học một số đạo đức sẽ tốt cho em. Nếu Seiko-chan thực sự muốn trở thành Idol thì Nee-san và anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để biến em thành Idol. Đổi lại, anh muốn hướng dẫn em cách sử dụng Gift của mình. Đó là điều kiện của anh.”
“…….có thực sự ổn không?”
“Nn?”
“Tatsuyuki-san……., có thực sự ổn không khi em trở thành Idol với Gift của mình?”
“Tất nhiên là ổn rồi. Nếu sử dụng đúng cách, Gift chỉ là một năng lực mạnh mẽ nào đó. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần phải xin phép cha mẹ em. Nếu cha mẹ em nói rằng nó không tốt thì em sẽ phải từ bỏ.”
Tôi cần thuyết phục mẹ và bà à.
Nhưng nếu đó là tất cả những gì tôi cần làm thì tôi sẽ làm gì đó về nó.
“Seiko-chan, hãy thử giải trừ Gift của em đi.”
“Hở?”
“Anh không có ý mắng em hay gì cả. Anh chỉ muốn em cho anh thấy con người thật của em mà không có những thứ em tự tạo ra thôi.”
“Đã hiểu.”
Khi tôi muốn trở về hình dạng ban đầu, cơ thể tôi trở nên nhỏ bé hơn.
Quần áo và giày dép trở nên rộng thùng thình.
“Hou, đó là một Gift tuyệt vời. Chắc hẳn nó khá hiếm.…….và nguy hiểm.”
“Bạn em nói rằng em không thể trở thành Idol vì đôi mắt của em rất đáng sợ……..”
“Nhưng anh không nghĩ chúng đáng sợ đến vậy. Để anh nói cho em biết điều này, Seiko-chan.”
“Nn?”
Biểu cảm của Tatsuyuki-san trở nên nghiêm túc.
“Dù em có dễ thương thế nào hay hát hay thế nào, nếu [Cảm xúc] của em không thật thì sẽ chẳng ai để mắt đến em cả. Ngược lại, dù em xấu xí hay hát tệ đến đâu, em sẽ có rất nhiều người hâm mộ miễn là em sống đúng với [Cảm xúc] của mình. Đó là điều có thể xảy ra theo cả hai hướng. Đừng đặt mục tiêu như có được một triệu người hâm mộ, hãy nghĩ cách làm sao để có được ít nhất một người hâm mộ trung thành. Để làm được điều đó, sức mạnh của [Cảm xúc] rất quan trọng. Bất kể đó là loại Gift nào, [Cảm xúc] của em vẫn là mạnh mẽ nhất. Đừng quên điều đó.”
“Đã hiểu. Em sẽ trở thành Idol có thể khiến [Cảm xúc] của mình chạm đến người hâm mộ. Em cũng sẽ thuyết phục mẹ bằng [Cảm xúc] của mình.”
Khi về đến nhà, tôi đã cố gắng thuyết phục mẹ ngay lập tức.
Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn trở thành Idol.
Rằng tôi sẽ sử dụng Gift của mình vì mục đích tốt.
Tôi để mẹ nghe [Cảm xúc] bên trong mình.
Lúc đầu, bà ấy cứ từ chối tôi.
Nhưng chỉ sau một tuần, bà ấy đã khuất phục trước sự nhiệt tình của tôi.
Bà ấy đồng ý với điều kiện là nếu tôi bắt đầu làm điều này trong vài năm và không có người theo dõi thì tôi phải từ bỏ.
Sau đó, tôi bắt đầu liên lạc trực tiếp với Miko-san và Tatsuyuki-san.
Tôi bắt đầu cống hiến hết mình cho các bài học ca hát và nhảy múa.
Trong một cuộc họp, chúng tôi đã quyết định rằng tôi sẽ ra mắt với ngoại hình trẻ hơn một chút so với khi Miko-san tuyển dụng tôi.
Tôi là Idol đầy dối trá nhưng tôi vẫn giữ giọng nói của mình là Hosokawa Seiko và không hề thay đổi nó chút nào.
Ngay cả với giọng nói gốc của tôi, Tatsuyuki-san vẫn khen tôi dễ thương như thế nào.
Với hình ảnh cơ bản là một học sinh tiểu học—sơ trung trông lớn hơn tuổi một chút, StarChild đã ra mắt.
“Anh sẽ nuôi dạy em trở thành một ngôi sao, StarChild!" Với những lời nói đùa đó của mình, Tatsuyuki-san đã thành lập fanclub chính thức của tôi và trở thành thành viên đầu tiên của nó.
“Em là StarChild đúng không?”
“Hở!? Không thể nào!?”
“Yuki-nii đã kể cho chị tất cả về em. Chị là Touno Yoko, LeafChild.”
“Tuyệt thật…… chính là LeafChild bằng xương bằng thịt……..”
LeafChild thật còn dễ thương hơn cả vẻ ngoài giả tạo mà tôi tạo ra bằng Gift.
Cô dễ thương đến mức tôi có thể hiểu tại sao Tatsuyuki-san lại trở thành một đứa siscon.
“Chị là em gái ruột của Touno Tatsuyuki. Ngoài ra, Yuki-nii có 5 chị em gái bao gồm cả chị.”
“Ee, Eeee!?”
“Nói vậy thôi, Yuki-nii và chị là những người duy nhất có quan hệ huyết thống trực tiếp. Miko-san và Yuki-nii thực ra là chị em họ. Đó là một gia đình hơi phức tạp.”
“Vậy ạ……..”
Tôi thoáng thấy hoàn cảnh phức tạp của gia đình Touno.
Nhưng đúng là Tatsuyuki-san và LeafChild có bầu không khí rất giống nhau.
"Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng hết sức!"
"Cảm ơn rất nhiều ạ!”
Tôi cũng đã cố gắng hết sức để gần gũi hơn với LeafChild.
Khi tôi tiếp tục làm việc như Idol, lượng người hâm mộ của tôi cũng tăng lên đều đặn.
Tôi đã rất vui khi fanclub chính thức của mình có 10 thành viên nhưng tôi thậm chí còn vui hơn bây giờ khi thấy nó đã tăng lên một trăm thành viên.
Và từng chút một, những thành tựu của StarChild đã mang lại niềm vui trên khuôn mặt của mẹ và bà.
Đi học, tham gia các bài học và làm việc như Idol.
Tôi không có nhiều thời gian rảnh nhưng rất vui.
Không quên bài học mà Tatsuyuki-san đã dạy tôi về [Cảm xúc], StarChild dần dần nhận được nhiều sự công nhận hơn.
Khoảng một năm sau khi ra mắt, tôi đã trở nên nổi tiếng và nhận được rất nhiều sự chú ý từ công chúng.
Và StarChild đã được cả thế giới công nhận.
Thời gian trôi qua và tôi đã vào trường sơ trung.
Tôi đã không nói với ai về công việc của mình với tư cách là StarChild và tôi đang sống một cuộc sống chậm rãi và bình thường của một nữ sinh sơ trung.
Sau đó, khi tôi nhìn vào bảng xếp lớp của những học sinh năm hai.
……….Đó rồi!
Tôi đã phát hiện ra ngay vì số hiệu của anh là số 1.
Hơn nữa, anh là người duy nhất có họ Akechi trong toàn trường nên có lẽ lúc nào cũng như vậy.
[[Akechi Hideyori]].
Tên của anh trai tôi.
Tôi tự hỏi anh là người như thế nào…….?
Tôi bắt đầu đỏ mặt chỉ khi nhìn thấy tên anh.
Anh trai của Yume-chan thật tuyệt vời.
Anh trai của LeafChild, Tatsuyuki-san thậm chí còn tốt bụng hơn.
Tôi tự hỏi anh trai mình sẽ tốt bụng đến mức nào?
Liệu anh có tự hào về tôi không?
Tôi không thể không muốn gặp anh.
Sau khi tôi vào trường sơ trung và mọi thứ đã lắng xuống một chút……
Tôi đang đi dọc hành lang thuộc về lớp trên để gặp anh trai mình.
Tôi rất phấn khích, tim tôi không ngừng đập nhanh.
Tôi sắp được gặp anh trai mình.
Tôi đã chờ đợi điều này nhiều năm.
Tôi đã kiềm chế sự thôi thúc chạy đến lớp anh và từ từ đi dọc hành lang.
“Lớp 1 năm hai, đến rồi…….”
Tôi gọi một nữ sinh vừa bước ra khỏi lớp học.
“Chị ơi, cho em hỏi chút được không ạ?”
“Vâng? Em cần gì không?”
Cô gái có một chiếc dây buộc tóc hình tách cà phê trang trí trên tóc. Lúc đầu cô không nhận ra rằng tôi đã gọi và hơi bối rối nhưng tôi không thể kìm nén được nữa.
“Chị có thể gọi một người tên là Akechi Hideyori trong lớp này ra giúp em không ạ!?”
“…………hở?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ ghê tởm rõ ràng trên khuôn mặt.
Nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trắng trợn như vậy, tôi phải kìm nén sự lo lắng của mình.
Bình tĩnh nào, Seiko. Chỉ cần thêm một chút nữa là mày sẽ được gặp anh trai mình thôi.
<Trans Note>
Sao thì tự hiểu nhe ( ͡° ͜ʖ ͡°)