Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Arc 8: Bồi Thường Cho Bệnh Tật [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 167: Bồi Thường Cho Bệnh Tật - Nhận Thức

“Vậy thì, Mishima, thử dùng Kính Gift xem.”

“V, Vâng……”

Tôi làm theo lời Akechi-san.

Khi tôi làm vậy, tôi chắc chắn có thể thấy cơ thể Akechi-san được bao phủ bởi một vầng hào quang mỏng hình ngọn lửa.

“V, vậy ra đây là hình dạng của Gift! Tuyệt vời quá! Những gì tớ đang thấy chắc hẳn là thứ Akechi-san gọi là Kháng Gift đúng không!”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dạng thực tế của một Gift nên tôi khá phấn khích.

Tôi từng nghe mọi người nói rằng chúng trông giống như những con sóng nhưng tôi không ngờ nó lại trông như thế này.

Akechi-san quả nhiên biết rất nhiều điều mà tôi không biết.

Cậu thật tuyệt vời. Akechi-san vừa thông minh lại vừa ngầu!

Tôi hơi sợ ánh mắt của cậu nhưng cậu thậm chí còn ép mình chạm vào tôi, cậu chắc chắn là một người tốt bụng.

Tại sao tim tôi lại đập nhanh đến vậy khi nhắc đến Akechi-san nhỉ……?

“Được rồi, cứ đeo kính như vậy nhé.”

“Vâng.”

Ối.

Tôi đang mơ mộng cái gì vậy? Akechi-san đang dành thời gian quý báu của mình để giúp tôi.

Tôi không biết cảm giác này là gì nhưng tôi phải tập trung bây giờ.

“Nếu tớ làm thế này thì……”

“W, Wow! Tuyệt vời quá! Cậu thật tuyệt vời, Akechi-san!”

Hào quang sức mạnh Gift bao phủ Akechi-san vỡ tung như bong bóng và biến mất.

Không như một cô gái vụng về như tôi, cậu có thể thao túng Gift của mình tự do đến vậy.

Akechi-san, thật tuyệt vời…….

“Gừ…….”

“A, Akechi-san!”

“Tớ không sao….. [Hút Năng Lượng] vừa khiến tớ bất ngờ khi tớ vô hiệu hóa Kháng Gift…….Tớ đã dùng lại rồi, đừng lo lắng.”

“V, Vâng……”

Cậu đau đớn ôm mặt bằng tay phải.

“Đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ không bỏ chạy đâu…….”

“Akechi-san……”

Tại sao, tại sao cậu lại làm nhiều đến vậy cho một người như tôi….. Chẳng có lợi ích gì cho cậu cả…..

Để không tạo thêm gánh nặng cho Akechi-san, tôi cũng phải cố gắng hết sức.

“Tiếp theo, thử nhìn mình trong gương qua kính xem.”

Cậu lấy một chiếc gương nhỏ từ túi ra và đưa cho tôi.

Tôi quay nó về phía mình và nhìn vào hình phản chiếu.

“Hie……!?”

Tôi có thể thấy một vầng hào quang đen đang xoáy quanh mình.

Bán kính khoảng 2 mét với tôi ở trung tâm.

Tôi sợ quá……

Nếu cứ như thế này thì tôi thà cứ ốm yếu như trước còn hơn……

Thà bị bạn cùng lớp nhìn như thần chết, tôi vẫn ổn với một cơ thể ốm yếu……

“Đừng lo lắng về nó.”

“A, kechi…..-san…….”

“Thử kiểm soát Gift của mình xem.”

“V, Vâng!”

Không chút lo lắng về [Hút Năng Lượng] của tôi, Akechi-san trực tiếp chạm vào vai tôi.

“Trước tiên……, [Kiểm soát Gift của cậu.]”

“?”

Trong giây lát, tôi có thể cảm nhận một luồng sức mạnh Gift mạnh mẽ tập trung vào cổ họng Akechi-san.

Tôi không biết nó là gì nhưng có lẽ cậu vừa dùng một loại Gift nào đó……?

“Mishima? Cậu có cảm thấy bất kỳ thay đổi nào trong Gift của mình không?”

“…….Không, không có gì đặc biệt cả.”

“…….Vô ích rồi sao.”

Akechi-san lẩm bẩm điều gì đó và dừng lại vài giây.

Ánh mắt cậu nán lại trên mặt tôi khoảng 3 giây nữa.

Uu……thật xấu hổ. Ngay cả với đôi mắt trông khó tính ấy, bị người đẹp trai như vậy nhìn chằm chằm vẫn thật xấu hổ.

“Hít thở sâu đi.”

“V, Vâng……..*Zuu….., Haa–…..*”

“Bây giờ hãy thử tưởng tượng đang trấn áp sức mạnh xoáy quanh mình.”

“*Zuu….., Haa–…..*”

“Không cần vội vàng. Cứ từ từ thôi. Không có gì khó cả.”

“Aaa……! Những con sóng sức mạnh vừa yếu đi một chút.”

“Đúng vậy, hãy nhớ cảm giác này. Nếu cậu có thể nắm bắt được nó thì cậu sẽ có thể tự do kiểm soát Gift của mình giống như tớ vậy.”

“*Zuu….., Haa–…..*. Aaa, tớ phần nào hiểu cách làm rồi.”

Tôi có thể cảm thấy sức mạnh của Gift của mình yếu đi một chút.

Tuyệt vời…..

Nhờ có Akechi-san, tôi có thể làm được điều mà bản thân không thể làm được dù đã cố gắng đến mức nào.

“Được rồi, vậy tụi mình nên kết thúc ở đây chứ?”

“……hở?”

Kết thúc ở đây……?

Tôi không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy buồn khi phải nói lời tạm biệt với Akechi-san…..

Dù chúng tôi thậm chí còn chưa phải là bạn, tôi có thể cảm thấy trái tim mình đau thắt lại.

“Dù sao thì cũng muộn rồi. Hay là hai ta gặp lại nhau ở đây vào trưa mai nhé? Để tớ đặt lịch trên RINE.”

“V, Vâng.”

Chúng tôi sẽ gặp lại nhau vào ngày mai.

Khoảnh khắc cậu nói vậy, tôi có thể cảm thấy lồng ngực mình ấm lên.

Sự đáng tin cậy và tốt bụng của Akechi-san an ủi trái tim tôi.

Tôi dõi theo Akechi-san bằng ánh mắt. Cậu đang thu dọn đồ đạc và đột nhiên, điện thoại cậu reo.

“…….ồ? Tin nhắn từ Madoka à.”

Tôi có thể thấy Akechi-san đang nghịch điện thoại của mình.

Madoka-san…..?

Một cái tên con gái…..

“Cậu ấy lo lắng à? Tớ-đã-nói-mình-không-sao-mà……”

Cậu lẩm bẩm điều gì đó trong khi trả lời tin nhắn trên RINE.

Cậu nói rằng bản thân không có bạn gái nhưng vẫn đau lòng khi nghe một cái tên con gái khác từ miệng Akechi-san.

“Có,…….có phải bạn gái của cậu không…..?”

“Nah, cậu ấy chỉ là một người bạn từ tiểu học thôi. Cậu ấy hơi chua ngoa một chút.”

Cậu bình thản trả lời.

“Thật tình, cậu ấy có thể học cách dễ thương bằng một nửa Mishima là được rồi.”

“Hở!?”

“Thôi, hẹn gặp lại ngày mai nhé.”

Akechi mỉm cười với tôi và rời khỏi khu này.

D, dễ thương……

Tôi không thể bỏ qua những gì Akechi-san đã nói.

Tôi….., tôi nghĩ mình đã yêu Akechi-san mất rồi……

Đó là điều trái tim tôi muốn hét lên ngay lúc này.