Sau giờ học, ngày Emi và Eien-chan trở thành bạn bè.
Tôi gọi Tsugaru Madoka đến bờ sông để họp khẩn.
Tôi bắt đầu bằng cách nói với cô rằng có một [Accident] ở trường và chúng tôi đã nói về những từ nước ngoài thông thường là NG nhưng đó không phải là vấn đề lúc này.
Vấn đề tôi muốn tham khảo ý kiến của cô là Emi và những người khác dường như có một mảnh ký ức từ tác phẩm gốc.
Tôi kể cho cô mọi chuyện đã xảy ra và chờ cô trả lời.
"Khoan đã, tệ lắm phải không?"
“C, Cậu cũng nghĩ vậy nhỉ……”
"Hơn nữa, đây là lần thứ hai Emi có vẻ biết về cốt truyện của game……”
Lần đầu tiên xảy ra khá lâu trước đây nên tôi quên nói với Tsugaru về chuyện đó.
Ngoài ra, không chỉ Emi, Eien-chan cũng đang biểu hiện những dấu hiệu cho thấy cô ấy cũng biết điều gì đó.
“Khi tớ gặp một nhân vật trong game, tớ thường mơ về những điều đã xảy ra với họ trong game nữa…….. Ít nhất, tớ nghĩ có khả năng là giống nhau.”
“Hừmmm.”
“Còn cậu thì sao!? Cậu không có giấc mơ như vậy sao!?”
“Hoàn toàn không. Ngay từ đầu tớ đã không có vai trò như vậy trong game rồi. Nghĩ lại thì, cậu đã nói gì đó về giấc mơ của mình khi chúng ta gặp nhau lần đầu nhỉ. Giờ tớ muốn thử mơ theo góc nhìn của Tsugaru Madoka nữa.”
Dù cô cũng đã tái sinh vào thế giới này giống như tôi, nhưng sao cô lại vô tư đến vậy.
Nói vậy, dù chúng tôi đều đã chuyển sinh, nhưng sự khác biệt về số lượng Flag mà chúng tôi phải giải quyết và sự tham gia của cả hai vào cốt truyện game lại quá khác biệt…….
“Nhân tiện, tụi tớ vừa đi ngang qua nhau nhưng hôm nay tớ thấy Miyamura Towa đấy.”
“QUAOO! Vậy là cuối cùng cậu cũng gặp Oshi của tớ rồi hả.”
“Cậu ấy là gì vậy!? Cậu ấy dễ thương đến mức cảm thấy thật bất công ha!? Trong game, đôi mắt của cô ấy vô hồn đến nỗi tớ nghĩ rằng bản thân bình thường của cô ấy chỉ là một người hướng nội nhút nhát nhưng thật quá bất công khi một cô gái lại xinh đẹp như thế này ha!”
“Vậy là cuối cùng cậu cũng nhận ra sức hấp dẫn của Eien-chan rồi hả?”
“Tất nhiên là tớ đã nhận ra rồi! Haaa, DỄ THƯƠNG QUÁ!!”
“Cậu ấy thật đáng yêu ha……..”
“Đúng như zậy……..”
Sau đó, phải đến khi chúng tôi quyết định giải tán trong ngày, cả hai mới nhận ra cuộc họp khẩn cấp đã biến thành cuộc họp tri ân Eien-chan.
Chia tay Tsugaru, tôi bắt đầu đi bộ về nhà với rất nhiều điều phải suy nghĩ.
Làm thế nào để tránh số phận được cho là của Eien-chan.
Làm thế nào để giải quyết vấn đề của gia đình cô ấy.
Làm thế nào để Emi và Eien-chan dường như vẫn nhớ cốt truyện game.
Làm thế nào để đối phó với các nữ chính khác ngoài Eien-chan.
Làm thế nào để Takeru dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi câu chuyện.
Khi tôi vừa đi vừa nghĩ rằng có quá nhiều thứ để nghĩ, ngôi nhà của tôi hiện ra trong tầm mắt tôi.
Và rồi……
“Hideyori-kun, tớ đến chơi đây.”
“Được rồi, vào đi.”
Emi phục kích tôi trước nhà tôi.
Có lẽ cô muốn xác nhận điều gì đó với tôi.
Nghĩ vậy, tôi dẫn cô đến phòng mình.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tớ không biết…”
“Hở?”
Emi nói vậy và quay mặt lên trần nhà.
Tôi có thể thấy sự do dự trong biểu cảm của cô nàng.
“Cậu thấy đấy, đôi khi tớ có một giấc mơ kỳ lạ……. Tớ,……….. tớ đã làm gì đó với Miyamura-san. Một điều gì đó sẽ không kỳ lạ nếu cậu ấy ghét tớ vì điều đó……. Tớ không thể nhớ cụ thể mình đã làm gì…….”
“Được rồi…….”
“Nhưng khi tớ thấy cách Hideyori-kun hành động hôm nay, tớ không thể không nghĩ rằng cậu cũng có thể trải nghiệm điều tương tự.”
“Tớ đã có một giấc mơ, vâng………..”
Tôi có thể không nói với cô rằng đây là thế giới của [Phá Vỡ Chuỗi Buồn] nhưng nếu thực tế là tôi cũng đã có một giấc mơ thì……..
“Một giấc mơ vô cùng buồn và bi thảm.”
“………..”
“Nhưng đó chỉ là một giấc mơ thôi mà? Đừng nghĩ quá nhiều về nó.”
“Hở?”
“Sẽ ổn thôi. ……………Tớ sẽ bảo vệ Emi. Tớ cũng sẽ bảo vệ mọi người.”
Vì thế, tôi thậm chí sẽ sử dụng cả Gift của mình.
Tôi nghĩ rằng chính vì mục đích đó mà tôi có những ký ức về tiền kiếp của mình ngay từ đầu.
“Nhưng tớ……., tớ lo lắng về Hideyori-kun hơn. Cậu không cần phải giấu giếm điều gì cả, chỉ cần nói chuyện với tớ là được.”
“……..thôi nào, trông tớ có vẻ như đang giấu điều gì đó sao!? Mọi chuyện đều ổn cả.”
“…………..Tớ hiểu rồi. Vậy thì tớ sẽ không hỏi nữa.”
Emi đứng dậy và quay lại.
Có vẻ như cuộc trò chuyện của chúng tôi đã kết thúc.
“Một ngày nào đó, tớ muốn nghe sự thật từ chính miệng Hideyori-kun. Hideyori-kun là người tớ yê—,………. trân trọng rất nhiều á! ………gặp lại sau nhé.”
“Ừm…….., gặp lại sau nhé.”
Emi rời đi và đóng cửa lại.
Cô thật sắc sảo…….
Một ngày nào đó, tôi cũng muốn kể cho cô nghe mọi chuyện.
Tôi lấy ra tờ giấy mà mình đã viết tóm tắt cốt truyện game khi tôi mới trở thành Akechi Hideyori.
“…………….Mẹ, cha, Kurusu-san……..Giờ con đang gặp khó khăn……..Vì đã chết một lần rồi, nỗi sợ rằng mình có thể phải trải qua điều đó một lần nữa thật không thể chịu đựng được đấy.”
Tờ giấy này là nguồn thông tin quan trọng kết nối tôi hiện tại với kiếp trước của mình.
“Cậu thật mạnh mẽ, Kurusu-san. Việc cậu vẫn đến trường bình thường mặc dù bị bệnh như thế nào thật tuyệt với tớ. Cậu thật chói sáng trong mắt tớ đấy……”
Thật kinh tởm nhỉ? Tôi vẫn còn nghĩ về mối tình kiếp trước của mình...
Tôi hiểu rằng bản thân nên quên cô ấy đi nhưng tôi không thể.
“Sẽ ổn thôi. ……….Tớ sẽ sống. Tớ chắc chắn sẽ kết thúc game này mà không phải hy sinh bất kỳ ai mà mình quan tâm.”
Khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã nắm chặt tờ giấy hơn.
Tluc: [Tai nạn].