『Haah—!!』
Tiếng thét lanh lảnh còn non trẻ nhưng đầy khí thế, kèm theo tiếng “cleng!!” dũng mãnh vang dội khắp sân làng.
Một người ngã ngồi trên đất, một người chỉ kiếm gỗ thô nhắm thẳng vào mặt đối phương. Đối diện nhau là một cậu thiếu niên rất nhỏ bé nhưng lại rất vững chãi, và một người đàn ông thanh niên có thân hình to lớn.
Thế nhưng, người chiếm ưu thế — lại là cậu thiến niên đó.
Dù gương mặt vẫn còn nét trẻ con, cậu thiếu niên ấy lại toát ra khí thế khiến người lớn cũng phải dè chừng.
Và cậu ta là ai ư —
『Trận đấu kết thúc! Người chiến thắng: Arcs!!』
Vâng, đó chính là tôi.
Ngay khi tiếng tuyên bố vang lên, tôi thu thanh kiếm gỗ lại, thở một hơi nhẹ nhõm.
『Ha ha, anh chịu thua rồi, nhóc con! Giỏi lắm!』
『Ghê thật! Arcs thắng hết cả người lớn trong làng luôn kìa!』
『Đúng là Arcs vô địch mà!』
Tiếng reo hò vang rền khắp quảng trường.
Người thắng cuộc trong lễ hội thi sức năm nay lại là một cậu thiếu niên mới bảy tuổi — ai mà chẳng phấn khởi cơ chứ?
Thì cũng phải thôi, làng này có ai thật sự biết dùng kiếm đâu. Ít nhất mình mà không làm được đến mức này thì xấu hổ chết mất.
Tôi cũng đâu có vung kiếm suông mấy năm nay để trở thành hiệp sĩ đâu cùng lắm thì giúp xua đuổi quái quanh làng thôi. Nếu thua cả người lớn chưa từng tập tành, dù họ có to khỏe hơn tôi thì đúng là thành trò cười cho cả thiên hạ mất.
『Chúc mừng con, Arcs. Có lẽ tương lai con sẽ trở thành một hiệp sĩ tài ba đấy nhỉ?』
『Cảm ơn ngài viện trưởng ạ.』
Viện trưởng – người điều hành trại trẻ mồ côi nơi tôi sống, đồng thời cũng là người tổ chức cuộc thi này – vừa vỗ tay vừa tiến lại gần.
『Nhưng mà… con nghĩ hiệp sĩ chắc xa vời lắm. Con chỉ là dân thường, lại còn chẳng có địa vị gì đặc biệt cả.』
『Không đâu. Một đứa trẻ thông minh và mạnh mẽ như con, chắc chắn sẽ làm được.』
Được khen ngợi như thế, cũng có chút ngượng ngùng. Mà… cũng hơi quá lời rồi đấy.
Nhờ mang theo ký ức kiếp trước, tôi đúng là có phần nổi trội hơn đám trẻ đồng lứa. Nhưng như người ta nói: “Mười tuổi thần đồng, mười lăm tuổi tài tử, quá hai mươi thì bình thường.” Rồi cuối cùng thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác thực sự là tài năng vượt qua thôi.
『Cả khiêm tốn nữa, đó cũng là điểm tốt của con.』
Ông nhẹ đặt bàn tay nhăn nheo lên đầu tôi, nhắm mắt trong giây lát, rồi chậm rãi nói tiếp:
『Thực ra, ta có một chuyện… muốn nhờ con giúp một chút.』
『Nhờ con… ấy ạ?』
Tôi thoáng ngạc nhiên. Viện trưởng hiếm khi nghiêm túc như vậy. Có vẻ đây là một chuyện quan trọng.
Dù sao thì ông ấy cũng là người đã cưu mang và nuôi nấng tôi, nếu trong khả năng của tôi thì tôi chẳng có lý do để từ chối.
『Nếu là việc con có thể làm, con sẵn sàng giúp ngài ạ.』
『Ha ha… thật đáng tin cậy quá.』
Ông cười, nhưng trong nụ cười ấy có chút gượng gạo, như thể đang giấu đi chút áy náy nào đó.
『Vậy thì, con đi cùng ta một chuyến nhé?』
Tôi thoáng cảnh giác, nhưng vẫn gật đầu và bước theo sau ông.
_____
『Cái… gì mà to dữ thế!?』
Đó là phản ứng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy một đinh thự trước mắt.
Chỉ vì một câu “đi cùng ta” thôi mà tôi đã ngồi xe ngựa lắc lư hơn nửa giờ, để rồi đến được Egenhalt – thị trấn trung tâm của vùng đất tôi hiện tại đang sinh sống.
Ngay từ lúc xe dừng trước cổng, tôi đã thấy có điềm chẳng lành, và đúng như linh cảm, nơi viện trưởng dẫn tôi tới… lại là một dinh thự khổng lồ!
『Đây… đây thật sự là nơi chúng ta cần đến ạ!?』
『Phải.』
Ông chỉ đáp ngắn gọn, rồi tiến lại nói gì đó với gác cổng. Ngay sau đó, cánh cổng sắt khổng lồ kia từ từ mở ra.
Khoan, viện trưởng từ bao giờ lại có mối quan hệ với chỗ quyền quý thế này vậy!?
『Đi thôi, Arcs.』
『Dạ vâng…』
Giờ mà không đi thì cũng chẳng biết trốn đi đâu. Tôi đành lặng lẽ bước theo.
Người hầu dẫn chúng tôi vào phòng khách.
Ngay khi bước vào, tôi như muốn nín thở. Bên trong không chỉ rộng rãi, mà nội thất còn sang trọng đến mức khó tin rất xịn xò và lấp lánh.
Nhìn thấy cái bức tượng làm bằng vàng nguyên chất khiến tôi choáng váng, tôi xin thề luôn bực tượng kia có thể mua cả 10 cái trại mồ côi của tôi! Không thậm chị còn có thể hơn thế nữa.
Sao mình lại bị đưa tới nơi này chứ thật sốc ốc quá đi…
『Xin lỗi, đã phải để các ngươi phải đợi lâu.』
Một giọng trầm tĩnh vang lên, và một người đàn ông có khí chất uy nghi bước vào.
Ông ấy có thể đã ở độ tuổi trung niên, nhưng dáng vóc vạm vỡ, đôi mắt sắc như thể chỉ cần liếc một con ruồi cũng đủ khiến nó chết ngắt.
『Không sao đâu, không có vấn đề gì đâu thưa ngài.』
Viện trưởng đứng bật dậy cúi chào, tôi cũng vội vàng đứng bật dậy làm theo.
『Hừm, có lễ độ đấy. Vậy đây chính là cậu thiếu niên mà ngươi nói đến?』
『Vâng, tuy vẫn còn non nớt, nhưng rất có tiềm năng.』
Khoan… chuyện gì đang diễn ra vậy? Có cảm giác mình vừa bị kéo vào một câu chuyện đã được sắp sẵn từ trước.
『À, xin lỗi. Ta quên mất là vẫn chưa giải thích cho cậu. Ngồi xuống đi, rồi ta cùng nói chuyện.』
Tôi ngồi xuống chiếc sofa mềm mại cực kỳ thoải mái. Một cô hầu gái trong bộ váy đen trắng tinh tươm mang trà ra – mùi thơm của trà lan tỏa khắp phòng.
Ngay cả ở kiếp trước, tôi cũng chưa từng được đối đãi kiểu này.
『Trước tiên, để ta tự giới thiệu. Ta là Adalbert Anciness, bá tước cai quản vùng đất này.』
Bá tước!? Quý tộc thật luôn à!?
Từ đầu nghi rồi, nhìn cái nhà này sao mà không đoán ra được chứ… nhưng nghe chính chủ nói vẫn thấy tim như muốn ngừng đập.
『Ơ à ờm… t-tôi là Arcs LeeFort ạ.』
『Ừm, ta biết. ‘Arcs’ nghĩa là cầu vồng, ‘LeeFort’ là thành trì. Cái tên thật cát tường.』
Tôi chỉ cười gượng. Giờ tôi mới biết tên mình nghe cũng có ý nghĩa hay ghê đấy.
『Giờ, nói thẳng vào vấn đề. Arcs ta muốn nhờ cậu… làm bạn với con gái ta.』
『…Làm bạn?』
Tôi nín thở. Cứ tưởng sắp nghe yêu cầu kiểu “bảo vệ” hay “đánh quái” gì gì đó tựa tựa vậy, ai ngờ lại là… làm bạn?
Nhưng cách ông ấy nói nghiêm túc như vậy, ắt hẳn là có lý do đằng sau.
『Thật ra, con bé sở hữu sức mạnh vượt xa con người. Vì thế, nó không thể dễ dàng giao tiếp hay kết bạn với ai cùng tuổi được.』
『Ra là vậy…』
Một thiên tài cô độc ư? Hay là kiểu “chạm vào ai cũng khiến họ bị thương”?
『Tôi nghĩ… chắc trước tiên cho tôi được gặp cô ấy đã để thử xem sa.』
『Đúng, ta cũng nghĩ vậy. Nào, Eleonore, vào đi.』
Ông vừa dứt lời, cánh cửa "cạch" một tiếng được mở ra.
Một thiếu nữ xinh xắn bước vào — với đôi mắt đen láy như hắc ngọc, lấp lánh nhưng không phản chiếu bất kỳ tia sáng nào, và mái tóc dài mượt mà xỏa xuống vai.
『Rất hân hạnh được gặp anh. Em là Eleonore Anciness.』
「Eleonore Anciness.」
Dù trông còn nhỏ hơn nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ tôi, nhưng cái tên ấy— tôi không thể nào quên.
Bởi trong 《Celestia Kingdom》, cái tên đó chính là cái tên xuất hiện nhiều nhất…
Tên của thiếu nữ phản diện, người nắm giữ vai trò trùm cuối trong mọi tuyến truyện.