『Arcs này? Người phụ nữ hôm nay cùng cậu nói chuyện đó là ai?』
『Ừm, đó là...』
『Cậu phải nói cho rõ, tớ không muốn nghe bất cứ một lời ngụy biện nào cả!!!』
Một luồng sức mạnh ma thuật hắc ám như những xúc tu tỏa ra, quấn lấy Arcs. Một người bình thường sẽ bất tỉnh ngay lập tức, nhưng với Arcs thì chẳng khác gì muỗi chích inox.
Khá chắc là... cậu ấy cũng không ý thức được điều mình đang làm, nhưng có cần phải dữ dội thế đâu.
Sao mọi chuyện lại xảy ra thế này.
Mình nghĩ mình trở nên thân thiết với cậu ấy, hay nói cách khác chính là trùm cuối phản diện này thì cô ấy sẽ không rơi vào bóng tối.
______
Tôi là Arcs LeeFort, là một người tái sinh.
Cơ mà tôi không nhớ gì về kiếp trước của mình, Tên tuổi? Ngày sinh? Nơi ở? Hay bất cứ điều gì khác. Tôi chỉ biết là tôi từng sống ở đất nước tên là nhật bản, trên một hành tinh gọi là trái đất.
Và không hiểu bằng một cách nào đó, tôi vẫn còn nhớ là thế giới tôi tái sinh ở đây là một【trò chơi otome game 】ở kiếp trước.
Tác phẩm game này tên là 《 Celestia Kingdom 》,nghe quảng cáo rất oách đó là「Trăm định mệnh giao nhau」.
Đây là một câu chuyện điển hình về một nhân vật chính là cô gái thường dân, nhờ cơ duyên nào đó được nhập học vào học viện quý tộc, rồi gặp gỡ hàng loạt chàng trai tuấn tú, rồi tiếp đến là một chuỗi câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Điều khiến trò chơi này hot thì là do có vô vàn ending trong cốt truyện
Đúng như cái quảng cáo là 「Trăm định mệnh giao nhau」, chỉ trong một trò chơi thôi mà có thể thưởng thức vô vàn ending khác nhau.
Nhờ vậy mà trò chơi《 Celestia Kingdom 》có được sự yêu thích rộng rãi và từng gây sốt một thời.
Thế nhưng nhân vật Arcs LeeFort mà tôi tái sinh thành, lại không có bất kỳ đất diễn nào trong tuyến cốt truyện.
Nói thẳng ra, tôi chỉ là một người qua đường - một nhân vật quần chúng.
Mặc dù chẳng nhớ được gì về bản thân, vậy mà ký ức về trò chơi《Celestia Kingdom》 lại còn đọng lại trong đầu kha khá. Thậm chí, tôi còn nhớ mang máng mình từng là một game thủ cực kỳ mê trò chơi này.
Ấy thế mà, trong toàn bộ ký ức thì cái tên “Arcs LeeFort” — nghe như tên của một loại bánh quy lại hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Chín phần mười là một nhân vật mob, không sai vào đâu được. À mà cũng chẳng sao.
Thật lòng mà nói, nếu là nhân vật chính hay phụ có tên tuổi thì chắc lại mệt gấp bội. Nên thôi, làm người bình thường cũng tốt.
Nhưng, không thể làm gì hơn thế nữa sao?
Bối cảnh của trò chơi là học viện quý tộc ở vương đô, còn tôi thì lại sống ở một vùng quê xa xôi hẻo lánh, thân phận lại là một thường dân mồ côi.
Nói cách khác, trong cái thế giới vốn là trò chơi này, tôi chẳng có cơ hội gặp được những nhân vật “chính tuyến” hấp dẫn kia.
Thật đáng tiếc cho một kẻ từng đắm chìm trong game như tôi.
Nhưng thôi, tôi vốn cũng chẳng mong được thân thiết với họ. Dù sao, đây vẫn là một thế giới kỳ diệu của kiếm và ma pháp, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến người ta háo hức rồi.
Vậy nên, tôi quyết định sẽ sống cho ra trò. Biết đâu một ngày nào đó, nếu có cơ duyên bất ngờ lỡ may được gặp một nhân vật “có tên tuổi” thì sao