Tái hiện vai phụ hạng EX của ngôi trường danh giá

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Khởi đầu - Chương 16: Năm nhất lớp 0 (2)

Trans: TianTanTan

----------------------------------------------------------------------------------------------

Trong giai đoạn đầu của trò chơi, có một nhân vật phụ bị Ju Su-hyeok đánh tơi bời và rời khỏi cuộc chơi.

Cậu ta là kiểu nhân vật phụ hiếm thấy tại một trường danh tiếng.

Khi còn học trung học cơ sở thì chỉ lo học, nhưng lên trung học phổ thông thì lại giả vờ làm dân anh chị, tỏ vẻ mạnh mẽ rồi khoe khoang.

Tuy nhiên, do hành động của anh chàng này quá mức hời hợt, cuối cùng cậu ta chẳng làm gì ra hồn cả.

Dù phổi không khỏe, nhưng cậu ta vẫn cố hút thuốc rồi ho sù sụ, nhưng chẳng bao giờ hút hết điếu. Trên đường phố, cậu ta định gây sự với người khác rồi bị đánh ngược lại, phải nhờ Ju Su-hyeok giúp đỡ.

Những lần xuất hiện ít ỏi của nhân vật phụ này đều rất thảm thương.

Rồi đến cuối năm nhất, nhân vật phụ bị cảm hóa bởi Ju Su-hyeok, người có niềm tin kiên định.

Sau khi suy ngẫm về những việc làm sai trái tầm thường của mình, cậu ta và Ju Su-hyeok trở thành bạn bè, rồi được thăng hạng thành nhân vật hỗ trợ nhân vật chính.

Tuy nhiên, một con quỷ đang nhắm đến Ju Su-hyeok, và biến nhân vật phụ đó thành Kẻ Địch.

Con quỷ đã khéo léo đào sâu vào trái tim yếu đuối và sự ghen tị mỏng manh còn sót lại trong người nhân vật phụ.

Cuối cùng, một trong bảy con quỷ của Thất Đại Tội, Invidious của sự đố kỵ , đã sử dụng vật trung gian và nhập xác vào người nhân vật phụ.

Và khi nhân vật phụ trở thành nửa người nửa Kẻ Địch...

Trong trận chiến khốc liệt với lũ quỷ, tất cả các giáo viên có mặt ở đó đều đã bị tiêu diệt và hàng chục học sinh cũng đã chết.

Người duy nhất còn có thể di chuyển là Ju Su-hyeok.

Nếu Ju Su-hyeok không giết nhân vật phụ, tất cả những người bị thương đang còn sống cũng sẽ chết.

Ju Su-hyeok không thể nào tự tay giết chết người bạn của mình được.

Khi Ju Su-hyeok do dự định hạ kiếm xuống, nhân vật phụ đó đã dùng hết sức lực để kháng cự và lấy lại sự tỉnh táo trong khoảng khắc ngắn ngủi.

[Ju Su-hyeok, thằng khốn, nếu giờ mày không giết tao thì tao sẽ giết mày trước đó! Làm ơn, mau lên...]

Câu nói đó trở thành lời trăn trối cuối cùng của cậu ta.

Vì lòng dũng cảm mà nhân vật phụ đó mang lại, Ju Su-hyeok cuối cùng vung song kiếm, nhưng cảm giác cậu ấy lúc đó như đang chém vào chính da thịt bản thân.

Sau khi chính tay giết chết người bạn của mình, tinh thần và danh dự của Ju Su-hyeok hoàn toàn tan vỡ.

Hiệp Hội Người Chơi và gia đình Ju Su-hyeok đã cố gắng bảo vệ cậu.

Tuy nhiên, không còn bản ghi âm nào sót lại khi các thiết bị ghi âm đều bị hỏng do sự can thiệp của lũ quỷ.

Ju Su-hyeok trở thành một con người vô tình, không chút do dự giết chết người bạn cùng lớp đã chống lại sự nhập xác và có lại lý trí.

May mắn thay, do lời khai của những người sống sót nên Ju Su-hyeok không bị trừng phạt, nhưng Quỹ Hoàng Lệnh coi cậu ta như là một mối nguy hiểm.

Khi lên năm hai, họ đã quyết định đưa Ju Su-hyeok vào lớp 0.

Chính trong lúc này, chủ tịch Hwang Myeong Ho vì tò mò, đã gửi một bản sao đến lớp 0 năm 2 để quan sát Ju Su-hyeok.

Bản sao đó, chính là Hwang Ji Ho, người đã ở lớp 0 năm 1.

“Uisin à, làm sao cậu nhận ra được vậy?”

”Học sinh Uisin, cậu nhận ra bằng cách nào?”

Chúng tôi dùng tàu bay ở trước tòa nhà năm nhất và tới văn phòng chủ tịch tại Ngân Quang Quán.

-----

<Xem thông tin nhân vật ‘Hwang Ji Ho’>

[Tên] Hwang Ji Ho

[Danh hiệu] Học sinh lớp 0 năm nhất trường Ngân Quang, chủ tịch của Quỹ Hoàng Lệnh, thành viên của tộc Hổ loại Thần Thoại, Hoàng Hổ của thần thoại Gaecheon, Người Bảo Hộ của Linh Vực

[Chúc phúc] ‘Thiên Đế sẵn lòng ban điều ước’

[Gwangrim] (Không hoạt động)

[Trạng thái] Bình thường

[Chỉ số toàn diện] Lv.??

[Kỹ năng]

Nhảy Lv.??

Quang Nhãn Lv.??

Gầm Lv.??

(Tải không thành công)

[Mô tả]

Hoàng Hổ xuất hiện trong thần thoại Gaecheon.

Nhận được quyền năng ‘tồn tại ở bất cứ đâu’ từ Thiên Đế.

Chỉ cần ở trên vùng đất mà các Thiên Đế có thể chạm tới, anh ấy có thể tồn tại ở bất kỳ nơi nào anh ấy muốn.

Anh ấy tình nguyện bảo hộ Linh Vực, nơi đang giam cầm Bạch Hổ, và Thiên Đế đã chấp thuận điều đó.

(Tải không thành công.)

-----

Nếu bỏ đi tên và danh hiệu, trạng thái của cậu ta cũng giống như của chủ tịch.

Trong thần thoại Gaecheon, Hwang Ho đã ước với Thiên Đế rằng ‘hãy cho tôi tồn tại ở bất cứ đâu’.

Thiên Đế đã chấp nhận điều ước và Hwang Ho có thể tồn tại ở bất cứ đâu theo đúng nghĩa đen.

Nói một cách đơn giản, bây giờ Hwang Ho có khả năng tạo ra các bảo sao thay thế.

Vì bất kỳ ai trong Chân Tộc đều có thể tự điều chỉnh độ tuổi bên ngoài của mình, vì vậy Hwang Ho cũng có thể tạo ra nhiều bản sao với độ tuổi mà anh ta mong muốn.

“...Vui lòng để một người nói thôi được không?”

Nhìn Hwang Ho ở độ tuổi thanh thiếu niên và 60 tuổi nói cùng lúc cứ khiến đầu tôi thấy nhức nhức.

Hầu hết những Chân Tộc không có thù địch gì với loài người đều sẽ có một sổ hộ khẩu thông qua các giao dịch với chính phủ.

Ngoài ra, Hwang Ho dường như còn để lại vài vị trí trống trong trường Ngân Quang để có thể vào học với tư cách là học sinh bất cứ khi nào anh ta muốn.

Phiên bản thiếu niên của Hwang Ho, Hwang Ji Ho trả lời.

“Vậy thì để ta nói cho dễ nhé?”

“Cả hai đều không thoải mái như nhau.”

“Hahaha, thế này tốt hơn cách cậu cư xử lịch sự như bữa trước đó. Vậy tại sao cậu không thử nói cho ta xem, làm sao mà cậu biết được điều này?”

Giọng điệu của anh ta rõ ràng là đang đe dọa.

Tuy nhiên, việc tiếp cận với hình dáng của Hwang Ji Ho có nghĩa là hiện tại anh ta sẽ không giết tôi.

Tôi cũng phần nào cảm thấy thoải mái hơn.

Hwang Myeong Ho.

Hwang Ji Ho.

Hwang Ho.

Xét đến tính cách của Hwang Ho thì tôi không cần suy tư nhiều làm gì.

Tôi lập tức nghĩ ra một cái cớ.

“Nếu tôi tự nói ra thì chuyện đâu còn gì thú vị nữa đúng không?”

Nếu tôi muốn giấu một bí mật trước Hwang Ho, câu nói này là tốt nhất.

Như dự đoán, đôi mắt của Hwang Ji Ho sáng lên và anh ta gật đầu.

“Vậy thì ta sẽ tự mình tìm ra.”

Hwang Ho còn dễ tính hơn tôi nghĩ.

“Nhân tiện, cứ nói chuyện bình thường với ta khi ở nhân dạng này nhé. Nếu ta bị nghi ngờ vì cậu...Ta không muốn giết cậu chút nào, phải làm sao đây?”

Hwang Ho vừa dễ tính nhưng cũng là một người đáng sợ.

“Được rồi, biết rồi.”

Tôi lập tức chuyển sang cách nói chuyện bình thường.

Hwang Ji Ho mỉm cười như nãy giờ chỉ là nói đùa, nhưng tôi biết rõ là anh ta đang nghiêm túc.

‘Nhưng vậy cũng tốt.’

Nếu có thể dễ dàng liên lạc với Hwang Ho thì mọi việc sau này sẽ dễ dàng hơn.

Thật khó chịu khi phải chạy đến Ngân Quang Quán mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra.

Sẽ rất dễ bị chú ý nếu có một học sinh mới vào trường thuờng xuyên được tiếp xúc với chủ tịch.

“Vậy cũng tốt, tôi đang có việc muốn nhờ.”

“Cậu muốn lập một thỏa thuận khác à?”

Đúng như dự đoán, có vẻ như anh ta nghĩ rằng cuộc trò chuyện trước đây của chúng tôi là một cuộc giao dịch.

Điều đó cũng không sai nên tôi gật đầu.

“Ờ. ‘Vụ xâm nhập Quỷ Vật trong kỳ tuyển sinh’ và ‘Vụ Sawol Seeum mất tích’. Tộc Gấu đã can thiệp trực tiếp và gián tiếp vào cả hai vụ này, đồng thời một giáo viên ở trường Ngân Quang cũng có liên quan đến tất cả.”

Tôi đã hy vọng hắn ta cũng bị cuốn vào vụ Tội ác Huyễn Mộng, nhưng có vẻ như hắn ta đã may mắn và thoát khỏi diện điều tra, vì tên hắn ta vẫn còn nằm trong lịch học.

Tên đó thậm chí còn không có tên trong Danh sách Huyễn Mộng.

Trong game hắn ta cũng có sự may mắn và khả năng sống sót trong thế giới giả tưởng vô cùng tuyệt vời, và có vẻ ở thế giới cũng y chang.

“Rồi sao?”

Chủ tịch không làm gì hết.

Thái độ của Hwang Ho chính là ‘Dù trường này có gặp thảm họa thì ta cũng không quan tâm’.

Danh hiệu của anh ta là ‘Người Bảo Hộ của Linh Vực’.

Tên hiện giờ của nơi đó là quận Ngân Quang, Seoul.

Bởi vì quận Ngân Quang chính là Linh Vực trong thần thoại Gaecheon, nơi Thiên Đế mở trời và ban điều ước đến cho những con hổ linh thiêng.

‘Nhưng tại sao anh ta chẳng làm gì hết vậy?’

Ngay cả khi tộc Gấu gây hỗn loạn ngay tại trường Ngân Quang, phản ứng của anh ta cũng chỉ là ‘Rồi sao?’.

Nếu chỉ định đứng nhìn theo cách này, thì phải có lý do gì đó mà Hwang Ho lại tình nguyện làm người bảo hộ Linh Vực.

Mong đợi Hwang Ho hoàn thành tốt trách nhiệm chủ tịch của mình thì chắc là hơi khó.

Nhưng đầu tiên, tôi phải nói ra thứ tôi muốn trước.

“Tôi cần danh sách tài sản của giáo viên đó và danh sách học sinh mà hắn phụ trách trong buổi phỏng vấn sàng lọc tính cách của trường Ngân Quang.”

“Được. Vậy cậu trao đổi bằng gì...”

Tôi lắc đầu.

“Anh không phải là người tôi muốn thương lượng.”

“Hả?”

“Người tôi muốn thỏa thuận cùng là Jeok Ho. Tôi muốn danh sách tài sản và danh sách học sinh từ Jeok Ho với điều kiện tôi sẽ đưa cho anh ấy tên của người giáo viên đó.”

Hwang Ho không trả lời ngay.

Đôi mắt tinh nghịch trên khuôn mặt điển trai của Hwang Ji Ho bản thiếu niên chìm xuống trong giây lát.

Rõ ràng đang có hình dáng bằng tuổi tôi và mặc đồng phục học sinh, nhưng Hwang Ho lại có biểu cảm khiến người ta khó đoán được tuổi của anh ta.

“Cậu biết rất rõ về ‘chúng tôi’.”

Bởi vì tôi đã quan sát anh qua màn hình suốt 10 năm.

Tôi biết rõ anh trong khoảng thời gian đó.

‘Nhưng mình vẫn không hiểu.’

Hwang Ji Ho, người đắm chìm trong suy nghĩ một lúc, lại sáng mắt lên như thể chưa nói gì nãy giờ.

Tôi đoán anh ta đang mong đợi có chuyện gì đó thú vị xảy ra.

Chắc anh ta sẽ truyền đúng những lời này lại cho Jeok Ho.

“Ta hiểu rồi. Ta sẽ nói với Jeok Ho. Nhưng có thể phải mất một lúc, vì lý do cá nhân nên hiện tại Jeok Ho đang ở một nơi mà sóng vô tuyến không thể truyền tới.”

Vậy là quá đủ.

Tôi còn lo lắng không biết tìm kiếm cơ hội để thỏa thuận với Jeok Ho như thế nào.

Sai lầm mà tôi mắc phải trên lớp hôm nay xem ra là trong cái rủi cũng có cái may.

***

Sau khi nói chuyện với Hwang Ho xong, trước khi trở về ký túc xá.

Tôi quyết định tạm thời đi chệch sang lối khác.

Khuôn viên trường trung học Ngân Quang nằm trên một ngọn núi thấp thoai thoải, cao 156m so với mực nước biển.

Ngọn núi này có tên là Thiên Dực (Sơn).

Nhìn từ trên cao xuống, dãy núi trông giống như đôi cánh đang vươn về phía bầu trời, vì vậy mà được đặt tên như vậy.

Ngay bên dưới núi Thiên Dực là khu vực cư trú, vì thế đôi khi động vật hoang dã cũng xuống tận cổng chính của ký túc xá.

Kết giới bảo vệ của trường Ngân Quang chỉ ngăn chặn các loại năng lượng của Kẻ Địch, Chân Tộc và con người không được đăng ký trong cơ sở dữ liệu kết giới của trường, nhưng không thể ngăn động vật hoang dã xâm nhập.

‘Có một sự kiện nằm trong số những nhiệm vụ miễn phí, là tiêu diệt lũ lợn rừng xâm nhập vào khu ký túc xá...’

Nhưng bởi vì lợn rừng không phải là Kẻ Địch từ thế giới khác, cộng thêm việc phần thưởng lại rất thấp, nên không có ai làm nhiệm vụ miễn phí đó cả.

‘Tìm thôi.’

Tôi chạy quanh và tìm kiếm xung quanh ranh giới núi Thiên Dực và khu dân cư, rồi dọc theo con đường mòn.

Thứ tôi đang tìm kiếm chính là chú chó cưng ‘Bông Nhỏ’ của nữ anh hùng chính An Dain.

“Em ở đâu vậy Bông Nhỏ ơi?”

Phần đầu của cốt truyện CTA.

An Dain có nuôi một chú chó con què bị bỏ rơi.

An Dain đặt tên cho chú chó lông xù cực kỳ đáng yêu với bộ lông như bông gòn này là ‘Bông Nhỏ’ và nuôi nó ở núi Thiên Dục với sự đồng ý của đội quản lý khu cư trú.

‘Bởi vì ký túc xá không cho phép vật nuôi vào nên cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc nuôi Bông Nhỏ trên núi.’

Tuy nhiên, vào kỳ thi giữa kỳ của học kỳ 1 năm nhất.

Bông Nhỏ bị những kẻ ganh tỵ với An Dain cho ăn bánh trộn thuốc trừ sâu và qua đời.

An Dain vừa khóc nức nở vừa chôn cất Bông Nhỏ, khiến cả người cô lấm lem bùn đất khắp nơi.

Ju Su-hyeok, khi nhìn thấy cảnh đó, đã đích thân điều tra vụ việc và bắt được hung thủ.

‘Quá trình tìm ra hung thủ là một phần của trò chơi. Đó là nhiệm vụ riêng của Ju Su-hyeok. Cảnh cậu ta bắt được hung thủ và ném trước mặt An Dain thực sự đã mắt.’

Ban đầu, hung thủ kịch liệt phủ nhận.

Nhưng khi chứng cứ được đưa ra, chúng lại nói rằng đó chỉ là một trò đùa. Và nói những thứ vô nghĩa như có bỏ thuốc trừ sâu nhưng không ngờ là sẽ gây chết thật.

Thêm vào đó, chúng còn cho rằng An Dain đang quấy rối chúng chỉ vì một chú chó chết do ‘trò đùa’, rằng chúng là nạn nhân và cô ấy là kẻ gây rối.

‘Bọn chúng là những kẻ hèn nhát, không dám động đến Ju Su-hyeok, người vừa là thủ khoa và con nhà tài phiệt, mà lại nhắm vào An Dain.’

Giáo viên phụ trách vụ việc này đã trách mắng An Dain, với lý do ‘Chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau chút thôi, đừng có làm quá lên rồi quấy rầy người ta’, rồi phạt cô ấy.

Ju Su-hyeok đã chủ động can thiệp nên hình phạt được hủy bỏ, nhưng những kẻ gây ra sự việc cũng không phải chịu bất kỳ hình phạt nào.

Tức giận, Ju Su-hyeok muốn dùng thế lực gia đình để trừng trị chúng, nhưng An Dain đã ngăn cản vì lo rằng cậu ấy sẽ gặp rắc rối không đáng có.

‘Đây là kiểu diễn biến tiêu chuẩn phản ánh việc xử lý các sự cố trường học theo phong cách ‘địa ngục chảo lửa’ của ‘địa ngục Bán đảo Triều Tiên.'

Trong thực tế cũng như vậy, đầy việc bẩn thỉu như một bãi rác, khi có sự cố xảy ra trong trường học thì thường sự việc sẽ được giải quyết theo cách như thế.

‘An Dain không gặp được may mắn.’

Trường trung học Ngân Quang có nhiều giáo viên và học sinh tốt.

Nhưng những kẻ cho Bông Nhỏ thuốc trừ sâu và giáo viên phụ trách đó lại là rác rưởi nhất của trường.

Những kẻ đó là lũ nhập học không hợp lệ, còn giáo viên thì nhận hối lộ từ cha mẹ của chúng.

Điểm mù của Ju Su-hyeok và An Dain là họ tin rằng tất cả giáo viên ở trường Ngân Quang đều đối xử công bằng với tất cả học sinh.

Nhưng cũng không thể làm gì được, hai người họ đều là thiên tài, nhưng đồng thời cũng chỉ mới là học sinh cấp 3 chưa nếm trải vị cay đắng của thế giới.

‘Xét về mặt cốt truyện, có cứu Bông Nhỏ hay không cũng không ảnh hưởng đến kết cục...’

Nhưng tôi ghét nhìn thấy Bông Nhỏ chết đi.

Và nhìn thấy nữ anh hùng chính, An Dain phải khóc.

***

Khi dạo quanh núi Thiên Dực thêm một lúc, tôi nhìn đồng hồ và đã 6 giờ.

Thời gian mặt trời lặn vào đầu tháng 3 là vào khoảng 6h30.

Khi trời tối, ngay cả Bông Nhỏ cũng không di chuyển.

Tôi tự nhủ những lời cuối cùng trước khi kết thúc buổi tìm kiếm.

“Bông Nhỏ, mai hãy ra ngoài tí nhé.”

Bây giờ, tôi sẽ quay về phòng ký túc xá ở khu vực cư trú, ăn tối tại nhà ăn ký túc xá của Địa Dực Quán, dọn dẹp hành lý, làm vệ sinh, và bỏ qua buổi định hướng cho học sinh ở ký túc xá...

Khi đang suy nghĩ về kế hoạch sắp tới trong lúc xuống núi.

‘Gì vậy?’

Cảm nhận được ánh mắt từ không trung, tôi ngẩng đầu lên.

Từ cuối tầm nhìn, một con hổ trắng tinh đang nhìn xuống tôi.

"Baek Ho-gun...!"

Những chiếc máy bán hàng tự động cũ kỹ nằm dọc con đường mòn đi bộ trên núi Thiên Dực.

Baek Ho đang trên một trong số chúng.

Mái tóc trắng nhuốm màu đỏ bởi ánh mặt trời lặn.

Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc ngược sáng của Baek Ho.

Khi Baek Ho xuất hiện trước người khác, anh ấy thường cải trang thành người Hàn Quốc bình thường nên trong game tôi rất ít khi nhìn thấy anh ấy để tóc trắng.

Thùng.

Khi đôi mắt tôi gặp nhau với Baek Ho, anh ta nhảy xuống từ trên máy bán hàng tự động.

Cú tiếp đất hoàn toàn không có cảm giác trọng lượng, như thể chiếc lông vũ chạm vào mặt nước.

Mái tóc của Baek Ho đã chuyển sang màu đen lúc nào không hay.

Anh ấy hoàn toàn giống như hình ảnh của nhân vật mà tôi thường sử dụng, Baek Ho.

‘Tại sao?’

Baek Ho đang nhìn tôi chằm chằm.

Giống như khi chúng tôi gặp nhau trong phòng tập sau khi hoàn thành ‘Hướng dẫn của nhân vật phụ không tên’.

“Rốt cuộc tại sao anh lại hành xử khác đi?”

Ngay cả trong thế giới của tôi, cũng có câu chuyện rằng ánh nhìn của một con hổ có sức mạnh ma thuật khiến người ta không thể động đậy.

Hơn nữa, đó là ánh nhìn của Baek Ho, Bạch Hổ của tộc Hổ.

Thật khó để cử động hay thở.

Phải có cách giải quyết khác.

Tôi thử nói chuyện với anh ta.

“Nhìn cái gì?”

Ôi, không phải vậy.

Lại tự hủy rồi.

Sao hôm nay mấy lời kiểu này cứ chạy ra quài vậy?

Còn toàn trước mặt mấy con hổ.

Lẽ ra tôi không nên làm như vậy, nhưng giờ hối hận thì còn có ích không?

Có vẻ như đã quá muộn rồi.

Chắc tôi không làm như vậy được nữa.

Tôi cố giữ vững tinh thần và nói với anh ta ‘xin đừng nhìn tôi nữa’ một cách lịch sự nhất có thể.

Tuy nhiên...

‘Anh đang cười à...?’

Khóe miệng Baek Ho hơi nhếch lên.

Anh đang cười à? Không, hay anh ấy đang tức giận?

Trong khi tôi đang bối rối, Baek Ho xóa đi dấu vết của nụ cười đó.

Huých.

Và ngay lập tức, Baek Ho biến mất cùng với tiếng gió.

Có vẻ như anh ấy đã sử dụng kỹ năng Nhảy Vọt của mình để bay đi đâu đó.

Tất nhiên, tôi không có ý định đuổi theo Baek Ho.

‘Cảm giác như một cơn bão vừa quét qua trong đầu mình vậy’

Baek Ho thế giới này có gì đó rất lạ.

Cách anh ấy xuất hiện trong ‘Hướng dẫn của nhân vật phụ không tên’.

Và giống như bây giờ, khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi, Jo Uisin, một học sinh năm nhất của trường Ngân Quang.

‘Mình đang bị phân tâm.’

Đây là nhân vật mà tôi đã sử dụng lâu nhất trong các nhân vật có thể chơi được, và là người đồng hành cùng tôi cho đến trận chiến cuối cùng.

Việc tôi cảm thấy phân tâm là điều đương nhiên.

'Dù sao, hiện tại không cần phải suy nghĩ về điều đó.'

Baek Ho không phải là nhân vật sẽ tùy tiện gây hại cho người khác.

Ngoại trừ phần kết cuối, không có sự kiện nào khiến anh ấy có thể phải chết.

Tôi quyết định hoãn việc nghĩ về Baek Ho và để lại phần đó cho bản thân trong tương lai.

Uisin đến từ tương lai, hãy cố gắng hết sức lên nhé.

***

Khu vực cư trú chủ yếu có năm tòa nhà lớn.

Ba tòa ký túc xá được chia theo từng năm học, mỗi tòa có 20 tầng, mỗi tầng chứa khoảng 30 người.

Tòa nhà thứ tư sẽ dành riêng cho nhân viên.

Và cuối cùng là tòa nhà chính của ký túc xá, tên gọi là Địa Dực Quán, có biệt danh là Địa Dực.

Tòa nhà chính này bao gồm phòng sinh hoạt chung Địa Dực, nhà ăn dành riêng cho sinh viên nội trú, cửa hàng tiện lợi, phòng tự học, phòng hội thảo, phòng học nhóm, phòng mô phỏng và phòng thể dục,...

Ký túc xá được thiết kế để phục vụ toàn bộ học sinh, nhưng do tỷ lệ học sinh ở lại trường Ngân Quang là khoảng 50%, nên môi trường sống khá thoải mái.

Vì vậy nên diện tích sử dụng cũng tăng gấp đôi.

Ký túc xá mặc dù là phòng đôi nhưng trừ khi có đăng ký trước, không thì thông thường mỗi phòng sẽ được sắp xếp cho một người ở.

Kết quả là tôi sẽ sống một mình trong phòng đôi ở tầng 17 của tòa nhà ký túc xá năm nhất.

'Phòng này rộng gấp mấy lần căn phòng ở khu ổ chuột bên sườn đồi.'

Nội thất của ký túc xá giống như một căn hộ nhỏ.

Có hai phòng ngủ, không gian chung gồm có phòng khách, bếp, phòng tắm và cả ban công.

Sau khi tôi tham quan xong phòng ký túc xá, tôi dỡ đồ đạc xuống và bật robot hút bụi 3 chiều và máy lọc không khí lên, vậy thì công việc dọn dẹp đã xong.

'Chắc mình sẽ tắm sớm rồi đi ngủ.'

Không có việc gì để làm.

Khi đang suy nghĩ như vậy, tôi bỗng nhớ ra rằng Yu Sang Hoon và Jang Namuk đã từng tò mò về nội thất của ký túc xá ở Ngân Quang.

Tôi đã chụp vài bức ảnh của ký túc xá bằng thiết bị đeo và đăng lên nhóm tin nhắn.

[Jang Namuk] Ký túc xá đẹp quá vậy. Phòng ngủ thì có hai cái, phòng khách và bếp còn được nối liền nữa. Cái kia là phòng tắm đúng không, cậu đang ở một mình à?

[Yu Sang Hoon] Có thể đến chơi không?

[Tôi] Đúng rồi, đó là phòng tắm. Mình đang ở một mình. Nếu đến trước 8 giờ tối thì có thể ghé qua.

[Jang Namuk] Học sinh bên ngoài có thể vào không? Cuối tuần tớ có thể đến chơi.

[Tôi] Không được, vi phạm quy định của ký túc xá.

[Jang Namuk] Tiếc quá ㅠㅠ

[Yu Sang Hoon] Chuyển trường đi

Đến lúc này, tôi không chắc liệu Yu Sang Hoon còn tiếc nuối việc không thể kéo Jang Namuk về trường Ngân Quang hay chỉ đang muốn trêu Jang Namuk mà thôi.

Và Jang Namuk à, người còn to con hơn tôi mà nhắn "ㅠㅠ" thì không có đáng yêu đâu.

Khi tôi đang suy nghĩ xem sẽ trêu chọc Jang Namuk như thế nào thì…

<Kỹ năng ‘Định Mệnh’ đã kích hoạt.>

Âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên khiến tôi bật dậy ngay lập tức.

Tôi đã tắt tất cả toàn bộ hình ảnh ba chiều của thiết bị đeo và ngay lập tức sử dụng Gwangrim.

<Kích hoạt Gwangrim ‘Vết Tích Của Người Chơi’.>

Hàng nghìn thẻ nhân vật bắt đầu tỏa sáng và xoay quanh tôi.

Nếu kích hoạt Vết Tích Của Người Chơi thì dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, phần lớn đều có thể đối phó được.

‘Kỹ năng Định mệnh quá trừu tượng, mình không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.’

Nếu là các trận đấu ngắn hạn, thì ‘100 Giây Ân Huệ’ của ‘Một Trăm Giây Gwak Gyeong-gu’ sẽ là hữu ích nhất.

Nếu cần phải di chuyển nhanh, thì ‘Vĩ Đà Thiên’ của ‘Lôi Quang Dạ Ảnh Oh Hye Ji’ sẽ là lựa chọn tốt.

Tuy nhiên, tôi nhìn lên bầu trời và thay đổi suy nghĩ.

‘Không, hôm nay vì có mây nên mặt trăng không hiện rõ, không được. Vậy thì chọn phương án thứ hai, Gwangrim ‘Hoàng Tử Thảo Nguyên’ của Ma Jinseung.’

Trong khi đang suy nghĩ về các tình huống có thể xảy ra trong trò chơi, phân tích các khả năng dựa trên tình huống hiện tại và lựa chọn nhân vật phù hợp.

Bỗng một trong những thẻ nhân vật xoay quanh tôi bị mất kiểm soát.

Trái với ý muốn của tôi, một tấm thẻ đã bay qua cửa sổ đang đóng và thoát ra ngoài.

Ngay lập tức, tôi mở cửa sổ ở ban công và đưa tay về phía tấm thẻ đó.

‘Nhân vật chơi được trên tấm thẻ là...’

Trước khi tôi nhìn vào thẻ nhân vật, mọi giác quan thần kinh của tôi đều kêu gào tôi nhìn lên.

Một người đang từ nóc tòa nhà ký túc xá rơi xuống.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

TN: Hèn gì cứ thấy chương này ngồi mãi không xong, 4k5 chữ lận. Mà nói chứ chap này xưng hô với Hwang Ho là cái thứ nhức đầu nhất, quá nhiều bản sao...thôi thì trong lớp thì cậu cậu tớ tớ, ra ngoài đường thì làm anh em xã hội tôi tôi anh anh, cách tự xưng của Hwang Ho vẫn là ta cậu nhé. 

Và Baek Ho trong chương này thì mọi người đều nói là giống mèo :>> nhảy qua nhảy lại rồi nhảy đi. (つ. • ́ _ʖ • ̀.) つ Cũng thương An Dain và Ju Su-hyeok nữa, đợt này sẽ tới lượt Uisin bảo vệ hai pé gà bông này.

천익산(天翼山).= Cheon Iksan / Thiên Dực Sơn = Núi cánh trời, Dực cũng có nghĩa là bảo vệ che chở. 지익관(地翼館) = Ji Ik Gwan/Địa Dực Quán = Toà nhà dưới đất có đôi cánh, Dực cũng có thể là phát triển hỗ trợ. -gun(quân) là hậu tố tôn trọng thôi, nhưng trong truyện này chỉ có Baek Ho là Uisin dùng hậu tố này, mình thì lại muốn dịch kiểu bỏ hết hậu tố, nhưng lại không muốn xoá bỏ nét đặc trưng này nên chắc trong suy nghĩ của Uisin thì mình vẫn để thêm -gun vào Nãy giờ Uisin dùng ngôn ngữ tôn trọng Trong Thất Đại Tội (Seven Deadly Sins) theo Kitô giáo, Invidious chính là tên gọi của tội đố kỵ. Đây là một trong bảy tội lỗi chết người, và mỗi tội được đại diện bởi một quái vật hoặc hình thức tượng trưng trong các văn bản thần học và truyền thuyết. Trong trường hợp của Invidious, đây là tội đố kỵ, biểu hiện qua cảm giác ghen tị, mong muốn hủy hoại người khác để chiếm lấy những gì họ có. Invidious là một thuật ngữ tiếng Latinh có nghĩa là ghen tị hoặc đố kỵ.